Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 556: Bị hệ thống vứt bỏ?

-
Đinh!
“Cảnh cáo, cảnh cáo... Hệ thống bị xâm lấn, hệ thống xuất hiện lỗi...”
“Hệ thống quy linh, bắt đầu cởi bỏ trói....”
Trong quá trình xuyên qua thời không, Mộc Phàm hấp thu căn nguyên thời không, dung nhập vào trong thân thể mình.
Lúc này bỗng có tiếng cảnh báo dồn dập từ hệ thống vang lên.
Vèo!
Trước mắt nhoáng lên, Mộc Phàm liền xuyên qua thời không, đi tới vũ trụ chân không, quanh người có từng quầng sáng thần bí.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, đang yên lặng cảm ngộ ảo diệu của thời không, đang lĩnh ngộ đột nhiên cảm giác trong đầu có thứ gì đó biến mất.
Giống như có thứ gì vừa rời khỏi hắn, trong lòng nhất thời trống rỗng.
Mộc Phàm tỉnh lại, mở hai mắt, nhìn quanh bốn phía, phát hiện đã đi tới khu vực hệ Thái Dương.
Ánh vào mắt đúng là một viên tinh cầu màu lam quen thuộc, địa cầu.
“Đã trở lại rồi sao?” Mộc Phàm lẩm bẩm, có cảm giác bồn chồn.
Hắn hít sâu một hơi, thu liễm hơi thở, lực lượng thời không dần dần dung nhập vào trong cơ thể, trở thành một bộ phận của hắn.
“Hệ thống, nơi này chính là vũ trụ ta ở lúc trước sao?”
Mộc Phàm dò hỏi hệ thống.
Nhưng không được hệ thống đáp lại, sự yên lặng này khiến hắn có dự cảm không tốt.
“Hệ thống?” Mộc Phàm lại kêu gọi.
Đáng tiếc không nghe tiếng đáp lại.
Mộc Phàm ngây ngẩn, xem xét vũ trụ trong cơ thể, tất cả mọi người vẫn còn, tu vi, lực lượng cường đại vẫn nên nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng sắc mặt hắn nhanh chóng trở nên u ám.
“Hệ thống, lăn ra đây.” Hắn tức giận kêu to.
Chỉ nghe Mộc Phàm nói: “Đừng giả bộ, ta biết ngươi vẫn còn, ngươi với ta hòa hợp thành một thể, đã sớm không thể chia lìa, ngươi đừng ẩn nấp, ra đây đi.”
Đáng tiếc, mặc kệ hắn kêu gọi như thế nào, đều không nghe tiếng hệ thống đáp lại.
Thậm chí giao diện hệ thống cũng biến mất, bản đồ hệ thống cũng không còn.
Điều này làm cho Mộc Phàm hoàn toàn ngây ngốc.
“Mẹ nó, không còn hệ thống nữa?” Mộc Phàm sững sờ.
Hắn không nghĩ tới hệ thống lại chạy, vứt bỏ hắn.
“Ta bị hệ thống vứt bỏ sao?” Mộc Phàm câm nín đứng như trời trồng.
Cẩn thận suy nghĩ lại, vừa rồi trong quá trình xuyên qua, hắn theo bản năng hấp thu, cắn nuốt căn nguyên từ sông dài thời không sông.
Lúc ấy không chú ý tới, hình như hệ thống có cảnh báo, tới đây rồi dĩ nhiên không thấy hệ thống, hệ thống đã vứt bỏ hắn.
“Hệ thống quy linh, cởi bỏ trói buộc?”
Mộc Phàm trừng to hai mắt, nổi giận, hệ thống chó má này, dĩ nhiên có thể đơn phương cởi bỏ trói buộc.
“Cái hệ thống hố người, không có đạo đức, vi phạm ước định!”
Mộc Phàm liên tục mắng chửi hệ thống trong lòng.
Nhưng hiện tại không còn tiếng hệ thống, hắn phẫn nộ vì hệ thống đơn phương cởi bỏ trói buộc, trước đây hệ thống đã lừa hắn.
Nó nói không cách nào tách ra, hiện tại tốt lắm, dĩ nhiên tự tách khỏi hắn, đây là chuyện thế nào?
Chẳng phải là mình bị hệ thống vứt bỏ sao?
“Thật sự khóc không ra nước mắt.”
Mộc Phàm chua xót đứng nơi đó, vẻ mặt tràn ngập bi phẫn, giống như đau khổ hơn bị nữ nhân mình yêu vứt bỏ gấp trăm lần.
“Hệ thống, hệ thống?”
“Gọi hệ thống...”
Hắn không chết tâm, tiếp tục gọi hệ thống, nhưng vẫn không có một tiếng đáp lại.
Lúc này hệ thống thật sự đã vứt bỏ ký chủ rồi, có lẽ là đi tìm ký chủ mới.
“Mẹ nó, hố ta xong liền chạy mất, hê thống khốn nạn này, đừng để ta bắt được ngươi.”
Mộc Phàm nghiến răng nghiến lợi, vì sao hệ thống đột nhiên vứt bỏ hắn.
Còn may mà một thân thực lực, bảo vật đều còn đây, nếu bị hệ thống thu hồi hết là xong luôn.
Nhìn địa cầu quen thuộc, Mộc Phàm thở dài chấp nhận chuyện hệ thống rời đi, chỉ có thể buồn bực xoay người đi vào địa cầu.
........
Địa cầu, ở một thành phố, xe cộ qua lại tấp nập, trong không khí có vô số hạt bụi lơ lửng.
Đây là địa cầu quen thuộc, thành phố quen thuộc, người người bận rộn, tới tới lui lui, đều là phàm nhân.
Mộc Phàm đi bộ trên đường lớn, ý niệm quét qua toàn bộ địa cầu, hệ Thái Dương, không hề có một hơi thở đặc biệt nào.
Nhân loại địa cầu đều phàm nhân, không có một tu sĩ, chuyện này thật sự làm Mộc Phàm có chút không quen.
“Hiện tại là năm 2012, cách lúc ta xuyên qua chưa đến một năm.”
Mộc Phàm xem xét thời gian, đang ở thời điểm trước lúc mình xuyên qua không đến một năm, nói cách khác, lúc này hắn vẫn còn ở đây.
Vậy có phải tồn tại một Mộc Phàm khác hay không?
Mộc Phàm mang theo chút tò mò, lắc mình về tới căn phòng mà mình ở trước kia.
Vù!
Mộc Phàm lặng yên xuất hiện, nhìn căn phòng quen thuộc, nơi mình đã từng sinh sống.
“Không có ai sao?” Mộc Phàm không thấy ai cả.
Trên mặt bàn có một chiếc di động cùng ví tiền, cầm lấy xem đúng là di động cùng ví tiền của mình lúc trước.
Hắn nhớ mang máng, hình như hôm nay là ngày nghỉ, vì sao nơi này không có người.
“Một ta khác đâu?” Mộc Phàm có chút ngạc nhiên, khó hiểu.
Vì sao trở lại đây lại không thấy mình trong khoảng thời gian này chẳng lẽ sau khi mình trở về đây thì mình ở khoảng thời gian này liền biến mất, không có khả năng chứ?
“Thời gian hồi tưởng, mở.”
Bất đắc dĩ, Mộc Phàm chỉ có thể thi triển thời gian hồi tưởng, quay ngược thời gian trong phòng này, hắn nhanh chóng thấy được một Mộc Phàm khác.
Đúng vậy, đúng là hắn nhưng thân thể đột nhiên tan rã, biến mất.
Trước khi biến mất còn mang vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, thân thể tự dưng tan rã rồi biến mất.
Nhìn đến cảnh này, Mộc Phàm ngây ngẩn, thời điểm tan rã không phải chính là lúc mình tới vũ trụ này sao?
Mới vừa về tới thì bản thân tồn tại trong khoảng thời gian này trực tiếp biến mất.
Mộc Phàm câm nín, không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ mình ở vũ trụ này chỉ có thể biến mất hay sao?
Hai Mộc Phàm không cách nào gặp nhau? Chỉ có một tên được tồn tại?
“Mẹ nó, hệ thống chạy mất rồi, muốn hỏi chuyện cũng không được.”
Mộc Phàm cảm thấy khó chịu, hùng hùng hổ hổ, trong lòng có oán niệm.
Hệ thống tự cởi bỏ trói buộc, quăng hắn đi, trong lòng hắn rất không thoải mái.
“Có lẽ nên ngược dòng tìm cha mẹ ruột của ta.”
Mộc Phàm nghĩ đến cha mẹ mà mình chưa bao giờ gặp, một lão nhân nhặt ve chai đã nuôi hắn lớn.
Ngay sau đó, Mộc Phàm bắt đầu ngược dòng tìm hiểu, hai mắt lập loè từng sợi quy tắc, nhanh chóng quay ngược qũy tích nhân sinh của mình.
Cao trung, sơ trung, tiểu học, cuối cùng quay về tới thời kỳ trẻ con.
“Lão nhân?” Có một cái lão nhân và một đứa bé, đúng là lão nhân nhặt ve chai.
Mộc Phàm ngẩn người, giờ khắc này hắn lại cảm thấy lão nhân có chút vấn đề, hình như trên người lão có một hơi thở thần bí.
“Tiếp tục!”
Hắn tiếp tục quay ngược, đột nhiên Mộc Phàm dừng lại.
Bởi vì cảnh tượng lão nhân xuất hiện, là xuất hiện trong nháy mắt, đứng trước đống rác nhìn Mộc Phàm lúc còn nhỏ xíu.
“Thuấn di sao?” Mộc Phàm trừng to mắt, ngơ ngác.
Lão nhân này không đơn giản.
Từ trong hình ảnh đều có thể cảm nhận được một hơi thở thần bí, tuyệt đối không phải người thường.
“Cả đời ta chưa bao giờ nghĩ tới lão nhân nhặt ve chia nuôi lớn ta dĩ nhiên không phải là một phàm nhân!” Mộc Phàm ngây ngốc nhìn lão nhân kia thuấn di xuất hiện trước mặt hắn.
Lão nhân này là ai?
Hắn cắn răng, muốn nhìn xem là ai vứt bỏ mình.
Tiếp tục quay ngược dòng, Mộc Phàm lại ngây ngẩn, thấy được một tia sáng từ trên trời giáng xuống, sau đó.
Sau đó... Mình đột nhiên xuất hiện ở đống rác kia.
“Mẹ nó, ta chui từ đâu ra?”
Mộc Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt, có một tia sáng từ trên trời giáng xuống, biến thành một đứa bé.
Không sai, hắn nhìn thấy rất rõ, không có ai vứt bỏ hắn.
Chỉ có một tia sáng rơi xuống, sau đó liền biến thành một đứa bé rơi trên đống rác.
Chuyện này làm cho Mộc Phàm ngây ngốc.
“Tiếp tục quay ngược thời gian!” Hắn cắn răng tiếp tục, muốn nhìn xem rốt cuộc mình đến từ nơi nào, dĩ nhiên không nhìn thấy cảnh mình được sinh ra.
Không cam tâm, hắn tiếp tục ngược dòng thời gian.
Răng rắc!
Đột nhiên có một lực lượng thần bí đánh tan quá trình hắn ngược dòng, hình ảnh trước mắt biến mất.
“Là lực lượng gì đang quấy nhiễu ta?”
Mộc Phàm kinh ngạc không thôi, cấp độ của hắn đã vô địch vũ trụ, kẻ nào có thể ở quấy nhiễu hắn quay ngược thời gian để xem xét quá khứ?
“Không đúng nha.” Sắc mặt Mộc Phàm trở nên u ám, rốt cuộc là chuyện gì.
Đây thật sự là chính mình sao?
Còn nữa, lão nhân nhặt ve chai kia không phải là một người bình thường, người thường có thể thuấn di mới là lạ.
Mộc Phàm cảm thấy mờ mịt.
Hệ thống chó chấy mất thì thôi, giờ còn bị rơi vào một đám sương mù, không biết cha mẹ của mình, thậm chí không có biện pháp thấy quá trình mình ra đời.
Rốt cuộc là vì sao, mình từ đâu đến?
“Chẳng lẽ ta vốn đến từ bên ngoài địa cầu?”
Mộc Phàm như suy nghĩ gì đó rồi ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua hệ Thái Dương, quan sát toàn bộ hệ Ngân hà, không có cảm ứng được bất kỳ sinh mệnh nào.
“Hệ Ngân hà to lớn thế này mà lại không có sinh mệnh nào khác?”
Mộc Phàm ngây người, có chút quỷ dị nha.
Chỉ có địa cầu tồn tại sinh mệnh, toàn bộ hệ Ngân hà không có, chuyện này không đúng.
Vù!
Ngay sau đó, Mộc Phàm biến mất.
Khi xuất hiện đã đi tới trung tâm hệ Ngân hà, thấy được một cảnh tượng hoang tàn, nơi này từng có một văn minh cường đại.
Nhưng không biết vì sao đã biến mất, vì sao lại diệt vong, chỉ để lại một chút dấu vết tồn tại.
“Bị diệt sạch?”
Mộc Phàm nhíu mày, thần niệm phóng ra, không ngừng lan tràn, khuếch tán, đảo qua hơn nửa vũ trụ.
Giờ phút này, sắc mặt Mộc Phàm trở nên khó coi, trừ địa cầu, toàn bộ vũ trụ đều không hề có một sinh mệnh nào.
“Thiên Đạo, ra đây!”
Mộc Phàm hét to, giơ tay xé rách hỗn độn, bước vào một khu vực xa lạ.
Nơi này là trung tâm của vũ, nơi Thiên Đạo trú ngụ.
Nhưng tiến vào cũng không cảm ứng được hơi thở của Thiên Đạo.
Không thấy Thiên Đạo của vũ trụ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận