Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 239: Pho tượng Tà thần

----
Mộc Phàm lấy ra một pho tượng nhỏ tinh xảo, tản ra một quầng màu đen mông lung
Vừa cầm liền cảm giác được một hơi thở tà ác ập vào mặt.
"Thứ gì đây?”
Hắn đánh giá pho tượng nhỏ này, trong lòng không ngừng dao động, luôn cảm giác hai mắt pho tượng đang chăm chú nhìn hắn.
Như bị một sinh vật đáng sợ nhìn thẳng, nổi cả da gà.
Pho tượng này không phải bộ dáng nhân loại, là một sinh vật cả người bao phủ bởi xương cốt màu đen, sau lưng một đôi cánh xương, có một tầng quang hoàn màu đen như sương mù.
Trong sương đen mông lung có thể thấy một đôi mắt tà ác màu đỏ tươi rất khủng bố, như đến từ vực sâu.
Mộc Phàm xem xét một hồi, cuối cùng nhịn không được dùng nguyên thần đảo qua, tức khắc cảm giác đại não nổ vang, cả đầu đau đớn.
“A, thật quỷ dị.” Hắn nhịn không được hút một ngụm khí lạnh.
“Hệ thống, đây là đồ vật quỷ quái gì?”
Mộc Phàm nhìn vài lần, cuối cùng vẫn không thể không dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống đáp lại: “Ký chủ, đây là một tượng Tà thần, làm môi giới, có thể triệu hoán một Tà thần buông xuống.”
“Pho tượng Tà thần?”
Hắn ngạc nhiên nói thầm một câu, trong lòng bất ngờ.
Không nghĩ tới thế mà là tượng thần có thể dùng để triệu hoán một Tà thần.
Nhưng căn cứ theo lời hệ thống, muốn triệu hoán Tà thần này cần phải hiến tế, cũng chính là dùng sinh vật sống hiến tế mới có thể triệu hoán thành công.
“Triệu hoán Tà thần?” Hai mắt Mộc Phàm phát sáng, nhìn chằm chằm tượng Tà thần trước mắt.
Trong lòng đang suy nghĩ có nên triệu hoán Tà thần này xuống hay không, sau đó giết chết nó rồi luyện hóa?
Ý tưởng này cũng chỉ có mình Mộc Phàm dám nghĩ, nếu người khác biết được chắc chắn sẽ chết khiếp.
Mộc Phàm thế mà muốn triệu hoán Tà thần, còn muốn giết chết đối phương rồi luyện hóa, thật là một ý tưởng làm người ta trợn mắt há hốc mồm.
“Hệ thống, nếu triệu hoán Tà thần này xuống, có biện pháp giết chết nó sao?” Mộc Phàm trực tiếp dò hỏi hệ thống.
Nhưng hệ thống lại trả lời: "Không đủ thông tin, không thể phán đoán Tà thần này mạnh hay yếu, ký chủ triệu hoán xuống mới có thể xác định.”
“...” Mộc Phàm không lời gì để nói.
Hệ thống này không ra sức nha.
Triệu hồi trước sao, đùa cái gì vậy, triệu hồi một tên Tà thần xuống nếu không thể thu phục chẳng phải là đưa đồ ăn tới miệng nó?
“Ngươi là cái thứ đào hố, trừ hố tiền, ngươi không thể ra sức chút sao?” Mộc Phàm có chút bất mãn nói thầm.
Hệ thống không đáp lại.
Mộc Phàm xem xét pho tượng thêm một chút, chỉ cảm thấy cả người không khoẻ, không rõ là có phải mình tưởng tượng hay không, luôn cảm thấy pho tượng này có chút biến hóa.
Giống như muốn sống lại, mang theo ánh sáng tà ác, hung tợn nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
“Thật tà môn, lão tử sớm muộn gì cũng triệu hồi ngươi ra rồi lộng chết ngươi.”
Mộc Phàm hung tợn nói một câu, quăng nó vào không gian chứa đựng của hệ thống, hoàn toàn ngăn cách, tạm thời để đó.
Chờ sau này nắm chắc, chuẩn bị thỏa đáng rồi lại triệu hoán, chơi chết nó.
Giết một Tà thần, nghĩ thôi đã thấy hăng hái.
Mộc Phàm đè nén sự phấn khởi trong lòng, niệm Kinh kim cương mấy lần.
“Không thể kích động, không thể kích động, cẩn thận bị lật thuyền trong mương.”
Hắn lẩm nhẩm tự an ủi chính mình, sẽ có cơ hội thử một lần.
Dù sao hắn vẫn có một chút lòng tin, chuyện khác không nói, trên người có một quyển trục pháp thuật cấp Sử thi, uy lực hẳn là có thể uy hiếp đến một tên Tà thần nha?
Cất pho tượng rồi, Mộc Phàm kiểm tra các đồ vật khác của đầu lĩnh Hắc uyên tộc.
Đối với Mộc Phàm mà nói thì mấy thứ không có tác dụng như quần áo, hắn trực tiếp ném vào dung nham trước mắt nhìn nó cháy rụi.
Có một cái áo choàng đen khiến Mộc Phàm chú ý.
“Áo choàng này là một bảo vật.”
Hai mắt Mộc Phàm sáng ngời, nhìn ra sự đặc biệt của áo đen này.
Áo đen này có thể che đậy người khác tra xét, nhìn trộm.
“Thu lại trước, nói không chừng sẽ có chỗ dùng.”
Hắn suy nghĩ rồi thu hồi áo đen này.
Hắn cho rằng chính mình sẽ không dùng thứ này, dù sao trốn trốn tránh tránh rất mất mặt.
Kiểm kê xong, Mộc Phàm thu những thứ hữu dụng, còn lại đều bị quét sạch.
Nhìn nhẫn trữ vật này, Mộc Phàm rơi vào trầm tư, bề ngoài thứ này nhìn quá tà ác, khiến người ta chú ý.
Cải tạo hình dạng đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, chỉ thấy hắn bóp hai ngón tay lại, một Ngọn lửa vĩnh hằng nhỏ bốc lên, bắt đầu nung chảy nhẫn trữ vật.
Bề ngoài được Mộc Phàm cải tạo lại, nó vốn có màu đen, khắc một ấn ký hình bộ xương.
Nhưng bị Mộc Phàm xoá mất hình bộ xương, dù sao đây là biểu tượng thuộc về Hắc uyên tộc, vẫn nên xóa đi, miễn cho rước lấy phiền toái không cần thiết.
Hắn suy nghĩ, khắc lên một biểu tượng ngọn lửa.
Sau một hồi cải tạo, nhẫn từ màu đen biến thành màu đỏ, bề mặt có thêm hình một ngọn lửa đen, đúng là hình dáng của Ngọn lửa vĩnh hằng.
“Không tồi, đeo lên ngụy trang.”
Mộc Phàm hài lòng gật gật đầu, đeo nhẫn trữ vật này vào tay.
Làm xong mấy chuyện này, Mộc Phàm mới vui vẻ thoải mái ngâm chân trong dung nham, dứt khoát nằm ở đó, vẻ mặt hưởng thụ làm không ít người muốn co giật.
“Ngươi rất nhàn nhã a.”
Đang ngâm chân, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo dễ nghe.
Mộc Phàm trợn mắt nhìn, thì ra là Tiểu Ngải, đang ngồi bên cạnh hắn, một đôi mắt tò mò nhìn hắn.
Thấy mỹ nữ đến, Mộc Phàm ngồi dậy, cười cười không nói gì.
“Ta thấy ngươi không khẩn trương chút nào.” Tiểu Ngải lại mở miệng.
Mộc Phàm nhìn nhìn không trung rách nát, khẽ cười nói: “Có gì mà khẩn trương, kẻ yếu, mới khẩn trương nha, cường giả chỉ biết hưng phấn.”
“Kẻ yếu mới khẩn trương, cường giả chỉ biết hưng phấn?”
Tiểu Ngải lẩm bẩm câu này.
Nàng nghiêng đầu, nói: “Tư duy nhân loại các ngươi thật kỳ quái, thật phức tạp.”
“Ngươi thừa nhận chính mình không phải nhân loại sao?” Mộc Phàm kinh ngạc nhìn nàng.
Tiểu Ngải thoải mái hào phóng nói: “Ta vốn dĩ không phải nhân loại, ta chỉ là một phần dữ liệu tàn khuyết mà phụ thân mang về, là phụ thân sáng tạo ra ta.”
Mộc Phàm ngạc nhiên, âm thầm hỏi: “Hệ thống, nàng không phải được nhân loại chế tạo ra sao?”
“Dữ liệu của nàng có chút kỳ quái, chủ thể là một phần dữ liệu tàn khuyết được bảo tồn.”
“Bởi vì nó tàn khuyết nhiều, không thể trích ra bất kỳ tin tức gì, không biết được lai lịch cùng quá trình ra đời.”
Hệ thống đưa ra đáp án thế này làm Mộc Phàm càng thêm tò mò.
Thì ra Tiểu Ngải có lai lịch như vậy, được Diêm Thanh Sơn mang về chế tạo thành trí thông minh nhân tạo.
“Ta có thể kết giao bằng hữu với ngươi sao?”
Tiểu Ngải đột nhiên mở miệng nói câu này khiến Mộc Phàm sửng sốt.
Kết giao bằng hữu!
Một trí thông minh nhân tạo đột nhiên nói muốn kết giao bằng hữu với ngươi, hơi bất ngờ nha.
“Như thế nào, không được sao?” Tiểu Ngải lại hỏi tiếp, trên mặt hiện lên biểu tình thất vọng mà chỉ nhân loại mới có.
Mộc Phàm phản ứng kịp, bật cười nói: “Không, ta chỉ kinh ngạc thôi, nếu ngươi nguyện ý, hiện tại chúng ta chính là bằng hữu.”
“Rất vui được biết ngươi, ta tên Tiểu Ngải.”
Nàng vui vẻ vươn tay.
Mộc Phàm cũng vươn tay nhẹ nhàng nắm chặt, hai người xem như nhận thức, một cái trí tuệ nhân tạo, một nhân loại, cứ thành bằng hữu một cách khó hiểu như vậy.
Mộc Phàm vẫn cảm thấy có chút quái quái, kết bạn cùng một cái trí thông minh nhân tạo, đây lần đầu tiên đó, hơi hồi hộp.
Hệ thống: “Không, ngươi không hồi hộp, ngươi đang hưng phấn.”
“Lăn liền!”
Mộc Phàm thầm mắng, đột nhiên lên tiếng sẽ dọa chết người biết không?
“Mộc Phàm, tới đây một chút.”
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng Diêm Thanh Sơn.
Mộc Phàm tỉnh táo lại, cười nói: “Ta có việc đi trước, rảnh lại trò chuyện cùng ngươi.”
“Tốt, đây là ta tín hiệu của ta, ta có thể chuyển cho trí thông minh nhân tạo của ngươi sao, yên tâm, ta sẽ không quấy nhiễu dữ liệu của nàng.”
Tiểu Ngải chỉ chỉ Tiểu Linh rồi dò hỏi.
Mộc Phàm nhìn nhìn, cuối cùng gật gật đầu, có hệ thống ở đây, không sợ nàng có ý xấu.
Tích!
Rất mau, Tiểu Ngải đã kết nối với trí thômg minh nhân tạo của Mộc Phàm, vừa kết nối nàng liền sững sờ tại chỗ, bởi vì trí thông minh nhân tạo của Mộc Phàm truyền đến một đoạn số liệu hoàn chỉnh, độc đáo mà nàng chưa bao giờ gặp qua, làm dữ liệu của nàng sinh ra dao động mãnh liệt.
Mộc Phàm đứng lên, cũng không có nhận thấy được sự khác thường cùng biến hóa của Tiểu Ngải, đi hướng tới chỗ Diêm Thanh Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận