Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 296: Bảo đao chưa cùn

Từ đường Mộc gia.
“Ngươi đã trở lại?”
Trong mật thất, lão tổ Mộc gia, Mộc Anh mở hai mắt, đúng lúc nhìn thấy Mộc Phàm xuất hiện trong mật thất.
Có thể tự nhiên tiến vào chỉ có mình Mộc Phàm.
“Đúng rồi, vừa trở về.” Mộc Phàm không chút khách khí ngồi trước mặt Mộc Anh, bưng bình trà trên mặt bàn đổ vài ly, uống ực ực.
Mộc Anh nhìn mà run rẩy, đau lòng nói: “Tiểu tổ tông ơi, ngươi kiềm chế chút, đây là Đại hồng bào mẫu trà một trăm năm mới có thể hái một lần.”
“Thôi đi, không biết còn tưởng rằng là tiên trà, uống vào có thể thành tiên sao?”
Mộc Phàm liếc lão một cái, còn không phải là chút lá trà, cũng không thể thành tiên mà.
Nhưng không thể không nói, uống vào cảm giác trong cơ thể có một tia linh lực đang khuếch tán, chắc chắn là ẩn chứa một chút linh khí.
Nhưng chút linh khí này không có bao nhiêu tác dụng, cường thân kiện thể thì không rồi, nhưng có thể làm mắt sáng tinh thần sảng khoái, tăng cường một chút linh khí vẫn ổn.
“Tiểu tử, đây là một hai lá trà ta cất mấy chục năm, bị ngươi uống hết rồi.”
Mộc Anh trưng bộ mặt đau đớn, trà này hắn chỉ được có một chút.
Hắn cười khổ nói: “Ngươi không biết thứ này khó lắm mới lấy được, cạnh cây mẫu cây trà trên Di sơn có một con đại giao biến dị chiếm cứ nơi đó, muốn thu thập cần phải chờ nó ra ngoài độ kiếp mới có thể, còn cần chờ trăm năm mới có cơ hội.”
“Phiền toái như vậy, trực tiếp giết hầm canh không ngon hơn sao?” Mộc Phàm có chút câm nín nói.
Nghe thế này, Mộc Anh cạn lời.
Giết hầm canh?
Mộc Anh liên tục cười khổ nói: “Ngươi thật sự dám nghĩ, đại giao kia đã hoàn thành hai lần độ kiếp, một khi hoàn thành chín lần độ kiếp, có thể vũ hóa thành long, trở thành một Thần long Hoa Hạ thật sự, là tồn tại cường đại cấp Thần thoại.”
“Cấp Thần thoại sao?” Mộc Phàm đổi sắc.
Hắn kinh ngạc nói: “Đại giao kia là sinh vật địa cầu chúng ta biến dị sao?”
“Đúng vậy, vì chính là giống loài bản thổ nên cực kỳ phản cảm giống loài ngoại lai xâm lấn, thậm chí vừa thấy giống loài ngoại lai liền giết chết.”
Mộc Anh gật gật đầu nói: “Cho nên, đối với giống loài bản thổ biến dị, nhân loại chúng ta có thể không giết liền không giết, thậm chí còn phải bảo vệ, hơn nữa có không ít yêu thú bản thổ biến dị qua lại với nhân loại.”
“Giống loài bản thổ, giống loài ngoại lai.” Mộc Phàm suy tư gì đó.
Xem ra, giữa sinh vật biến dị bản thổ cùng giống loài ngoại lai tồn tại sự thù địch.
“Nhưng giống loài ngoại lai quá nhiều, quá cường đại, dẫn tới giống loài bản thổ trên địa cầu chúng ta bị tiêu diệt hơn tám phần.”
“Có thể sống sót, thành công tiến hóa không nhiều lắm, nhưng mỗi một con đều rất cường đại, trước mắt thì giống loài bản thổ địa cầu có số lượng thưa thớt, bên trên đang trong quá trình thảo luận, có nên khởi động kế hoạch hồ sinh giống loài viễn cổ trên địa cầu để chống lại giống loài ngoại lai lan tràn hay không.”
Mộc Anh nhắc tới chuyện này, trên mặt có vẻ cảm thán, không mấy lạc quan khi thấy tình cảnh địa cầu trước mắt.
Từ sau cuộc chiến Thiên trụy, giống loài bản thổ đã bị tiêu diệt rất nhiều, chỉ có một số ít ngoan cường mới có thể may mắn tiếp tục tồn tại, từ đó lột xác tiến hóa.
“Giống loài ngoại lai quá càn rỡ, giống loài bản thổ khó có thể chống đỡ, nhân loại cũng không biện pháp tiêu diệt sạch sẽ.”
Mộc Anh nói xong nhìn Mộc Phàm, hắn nói: “Thôi, không nói điều này, ngươi trở về có chuyện gì, ở bên ngoài tốt không?”
“Hết thảy đều tốt.” Mộc Phàm gật gật đầu.
Hắn nhìn Mộc Anh, rồi nói: “Lần này trở về chủ yếu là đưa mối làm ăn cho gia tộc, ở khu trung lập có không ít sản nghiệp, ta muốn giao cho gia tộc xử lý.”
“Khu trung lập sao?” Mộc Anh trừng mắt, ánh mắt trở nên nóng rực.
Lão biết rõ về khu trung lập, nơi đó tu tập các tộc, là khu mậu dịch tự do, nói tự do nhưng nhân loại không có cách nào chen chân vào.
Hiện tại Mộc Phàm có được sản nghiệp ở khu trung lập, tất nhiên là một chuyện lớn.
Nếu lão biết hiện tại Mộc Phàm khống chế toàn bộ khu trung lập, không biết sẽ có cảm xúc gì?
Mộc Phàm không nói, chỉ cho Mộc gia một ít sản nghiệp mà thôi, xem như một loại báo đáp, có vài chuyện vẫn nên giấu giếm thì tốt hơn.
Dù sao Mộc gia quá nhỏ, đã không chứa nổi chân long sắp bay vào vũ trụ như Mộc Phàm, sớm muộn cũng phải rời khỏi.
“Lão tổ, lần này Mộc gia không nên nhúng vào vũng nước đục Long Thành, không có thực lực ăn phần bánh này.”
Mộc Phàm trịnh trọng nhắc nhở một câu.
Mộc Anh nghe xong im lặng một hồi lâu mới gật gật đầu: “Ngươi nói không sai, Mộc gia thật sự không có năng lực đi phân bánh.”
“Ở khu trung lập, các ngươi cố gắng phát triển sản nghiệp nơi đó, sẽ có nhiều lợi ích hơn cho Mộc gia trong tương lai.”
Mộc Phàm lại mở miệng, hắn nói: “Lần này ta tiết lộ cho ngươi biết một chuyện, không lâu sau thì khu trung lập sẽ phái người tới đây mời gọi, đến lúc đó sẽ có nhiều thế lực nhân loại dũng mãnh tiến vào, Mộc gia muốn nhanh chóng quật khởi cần phải nắm chắc cơ hội lần này.”
“Thật sao?” Hai mắt Mộc Anh tỏa ánh sáng, khu trung lập thế mà muốn hấp dẫn thế lực nhân loại tiến vào chiếm đóng?
Đây là một chuyện lớn, cũng là một kỳ ngộ, Mộc gia nhất định phải nắm chắc.
“Đúng rồi, khu quy hoạch chuẩn bị tới đâu rồi?”
Mộc Phàm hỏi chuyện này.
Nghe hắn hỏi, Mộc Anh tỉnh táo lại nói: “Tất cả tài nguyên, nhân lực đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ bên trên phê duyệt chỉ thị.”
“Không vội, Long Thành có giặc, chuyện khu quy hoạch sẽ bị đẩy ra sau, không nhanh được.”
Mộc Phàm nói ra suy nghĩ của mình, đối với nguy cơ Long Thành lần này, hắn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Có lẽ, một trận chiến máu tanh sắp sửa bắt đầu rồi.
Căn cứ theo lời Tiểu Ách nói, chuyến này hung hiểm vạn phần, thực lực hiện tại đều hung hiểm vạn phần, vậy tình cảnh sẽ thảm thiết tới mức nào đây?
Nhưng hắn không thể không đi, bởi vì ngươi thân là một Truyền kỳ trận sư lại không đi, truyền ra ngoài thì mình chẳng còn làm ăn gì được.
Ở cửa hàng trên Tiên võng của hắn, số lượng đơn đặt hàng đã lên tới mấy vạn đơn, nếu không giải quyết thật sự sẽ bị người ta đập bảng hiệu.
“Đúng rồi, đây là một ít đồ vật, dược liệu ta mang về từ bên ngoài, còn có các loại phương pháp tu luyện, đều là của dị tộc.”
Mộc Phàm đột nhiên lấy ra một cái nhẫn trữ vật, ném cho Mộc Anh.
Lão kinh hãi nhận lấy, vừa mở ra nhìn, tròng mắt thiếu chút nữa lòi ra rồi, vẻ mặt khiếp sợ trông rất đáng yêu.
Hắn nắm râu của mình, run rẩy nói: “Nhiều như vậy, ngươi không cần sao?”
Bên trong nhẫn, các loại dược liệu, linh vật chồng chất như núi, thậm chí còn có một ít binh khí, còn có một đống tinh thể năng lượng.
Số lượng quá nhiều, làm trái tim Mộc Anh đập bùm bùm, cảm giác không chân thật.
Mộc Phàm hồn nhiên không thèm để ý nói: “Chỉ là một chút, không bao nhiêu, cho gia tộc dùng làm kinh phí phát triển, chính là chút lòng của ta.”
“Tốt, ta nhận lấy.”
Mộc Anh trịnh trọng nói: “Ta đại biểu toàn bộ Mộc gia, cảm ơn ngươi, Mộc Phàm.”
“Khách khí, nói như thế nào thì ta cũng là một thành viên của Mộc gia.”
Mộc Phàm xua xua tay, thản nhiên nói: “Lần này trở về chỉ vì việc này, những chuyện khác ta không nói nhiều, rất nhanh liền phải rời đi rồi.”
“Ngươi tính đi Long Thành sao?” Mộc Anh nhanh chóng đoán được.
Chỉ thấy Mộc Phàm gật gật đầu, đứng dậy nói: “Đương nhiên, Long Thành là lá chắn của nhân loại phương đông, là một phần tử trong nhân loại, một Truyền kỳ trận sư, nếu không đi về sau còn mặt mũi nào lăn lộn trong nhân loại?”
“Lão tổ, ta cho ngươi một phần bí thuật, ngươi có rảnh thì tu luyện, hy vọng ngươi sống thêm ba năm vạn năm.”
Nói xong, bóng dáng Mộc Phàm dần dần phai nhạt, cuối cùng biến mất.
Trong mật thất chỉ còn mình Mộc Anh ngơ ngác, nhìn Mộc Phàm biến mất, nhịn không được cười khổ.
“Sống thêm ba năm vạn năm? Tiểu tử này coi là rùa già bất tử sao?” Mộc Anh lắc đầu căn bản không để ý, coi như là hắn chỉ nói đùa.
Hắn không cho rằng mình có thể sống tới ba năm vạn năm, nhiều nhất là một ngàn năm thôi.
Nhìn nhẫn trữ vật trong tay, Mộc Anh cảm khái nói: “Còn tốt, Mộc gia có ngươi là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời này của ta, năm đó ta đã bác bỏ phản đối, cho ngươi lưu lại Mộc gia.”
“Tuy rằng lúc đó có rất nhiều vấn đề, nhưng hiện tại Mộc gia nhờ ngươi mà bay lên, ta cũng không thẹn với liệt tổ liệt tông Mộc gia.”
Mộc Anh lầm bầm lầu bầu, vẻ mặt có chút cô đơn, toàn bộ Mộc gia chỉ còn mình lão quỷ hắn, cô đơn trên trăm năm,, mấy ai có thể hiểu được?
“Thật tịch mịch a, có phải ta nên tìm bạn già hay không?”
Mộc Anh đột nhiên thốt lên một câu, nếu Mộc Hùng mà biết, chắc chắn sẽ điên mất.
Lão nhân này thế mà còn muốn tìm bạn già, chẳng lẽ muốn sinh thêm mấy đứa?
Nếu Mộc Phàm biết suy nghĩ của lão tổ, chắc chắn dựng thẳng ngón cái đồng ý, đúng là bảo đao chưa cùn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận