Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 193: Thực lực mới là vương đạo

“Nhân loại đáng giận!”
Trong khu mậu dịch, ở một khu nhà truyền đến tiếng rống giận khủng bố.
Trong đại sảnh, khắp nơi đều là mảnh vỡ của vật dụng, còn có mấy thi thể nằm bên cạnh, vết máu loang lổ, hiển nhiên vừa chết không lâu.
Một nam tử thân hình cường tráng ngồi trên ghế, mặt đỏ tai hồng, lỗ mũi như mũi chó phun ra từng tia lửa.
Hai mắt hắn phun lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhân loại đáng chết, dám giết vương tử điện hạ, trở về phải bàn giao như thế nào đây?”
Sinh vật này giống Tiểu Ha vương tử, thuộc về Ha tộc.
Hơn nữa vẫn là thị vệ trưởng của Tiểu Ha vương tử, trước đó đi tìm niềm vui không theo cạnh vương tử, kết quả là vương tử xảy ra chuyện.
Vương tử của bọn họ bị một thiếu niên nhân loại giết hại, trong lúc nhất thời, bọn họ vẫn không thể tin được, thẳng cho đến khi có người mang thi thể tới mới thật sự tin vương tử đã bị giết.
“Người tới, triệu tập tất cả thị vệ, báo thù cho vương tử điện hạ.”
Tên thị vệ trưởng này hét to một tiếng, bên ngoài lập tức có một đám thị vệ Ha tộc tập trung, đều là đầu chó thân như người, cầm binh khí sẵn sàng.
Chỉ thấy thị vệ trưởng cầm một cây đao to đi ra, mặt đầy sát khí, bộ dáng hung ác dọa người.
“Ngươi, đi thông tri phía Vụ lang, nói cho bọn họ, con rể Vụ lang tộc bị nhân loại giết.”
Thị vệ trưởng nói ngắn gọn, phái một tên cấp dưới đi chỗ Vụ lang tộc thông tri tin tức này.
Thật ra không thông tri thì bên kia cũng đã biết, dù sao huyên náo một trận trong khu mậu dịch, thậm chí còn bị một tin tức khác lấn át mất.
“Thị vệ trưởng, bên ngoài đang đồn vị kia của Tinh Linh tộc lui tới với thiếu niên nhân loại, còn tặng lễ vật.”
Một thị vệ báo cáo tin tức này.
Thị vệ trưởng nghe xong hừ lạnh: “Vị kia của Tinh Linh tộc dám kết giao với nhân loại, chẳng lẽ không sợ mang đến tai họa cho Tinh Linh tộc?”
“Không cần để ý tới, các ngươi phái người nhìn chằm chằm nhân loại kia, nghĩ cách dẫn hắn ra ngoài khu mậu dịch, giải quyết hắn.”
Thị vệ trưởng nói một cách tàn nhẫn.
Ngay sau đó hắn mang theo một đám thị vệ Ha tộc nghênh ngang rời đi.
........
Bên kia, hai người Mộc Phàm cùng Mặc Huỳnh rời khỏi nhà ăn Tinh linh, đi dạo trong khu mậu dịch.
Hắn muốn hiểu biết nhiều hơn về dị vực, biết càng nhiều thông tin về dị vực, thậm chí một ít tin tức về các chủng tộc dị vực.
Càng quan trọng hơn là Mộc Phàm muốn thành lập căn cơ ở nơi này, mặc kệ là mở cửa hàng, hay dịch vụ gì đó đều cần tìm hiểu kỹ.
“Sư phó, phía trước là thị trường nô lệ của khu mậu dịch.”
Đang đi tới, Mặc Huỳnh đột nhiên chỉ vào khu phía trước nói.
Mộc Phàm nghe thoáng qua không để ý, sau đó tức khắc kinh ngạc.
“Thị trường nô lệ?” Hắn kinh ngạc nhìn Mặc Huỳnh.
Nàng gật gật đầu, chỉ nghe nàng nói: “Đúng vậy, nơi đó có thị trường mua bán nô lệ, bên trong có đủ loại nô lệ.”
“Sinh vật đến từ các thế giới khác bị chộp tới làm nô lệ để buôn bán, nghe nói bên trong còn có nô lệ nhân loại.”
Mặc Huỳnh nói đến đây, sắc mặt rất khó coi.
Thân là nhân loại, nghe được đồng loại bị sinh vật dị tộc bắt làm nô lệ để bán, trong lòng không thoải mái chút nào.
Mộc Phàm nhíu mày, nhìn thị trường khổng lồ phía trước, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Tại thế giới dị vực đan xen, vô số sinh vật, vô số văn minh tranh chấp, nhân loại nhỏ yếu chính là một loại bi ai.
Dù sao trong mắt văn minh dị vực, nhỏ yếu chính là đối tượng bị khi dễ, bị cướp bóc, bị nô dịch tốt nhất.
Địa cầu trải qua cuộc chiến Thiên trụy cũng vì như thế, sinh vật dị vực muốn xâm lấn địa cầu, hủy diệt văn minh nhân loại, thậm chí nô dịch nhân loại.
“Đi, đi xem.”
Mộc Phàm suy tư một hồi, cuối cùng quyết định đi xem.
Bên trong có thật sự như trong lời đồn, có nô lệ nhân loại hay không, nếu có thì nên đối mặt như thế nào, thậm chí xử trí như thế nào?
Nhìn đồng loại bị nô dịch, giam giữ, buôn bán, Mộc Phàm không thể tưởng tượng đươc tâm tình của mình, có lẽ một ngày nào đó nhân loại bị đánh bại, hoặc là có một ngày hắn bị cường giả dị vực cường chộp tới làm nô lệ sẽ như thế nào?
“Tới tới tới xem, nô lệ tốt nhất đây.”
“Thiên sứ đến từ Thiên không đại thế giới.”
Mới vừa tiến đến, Mộc Phàm liền nghe thấy từng tiếng thét to làm hắn giật cả mình.
Hắn lập tức quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, lại thấy được một tên buôn nô lệ đang ra sức rao bán sản phẩm của mình.
Một nô lệ!
Điều khiến Mộc Phàm ngạc nhiên chính là sau lưng nô lệ kia có một đôi cánh trắng tinh, trông như thiên sứ.
“Thật sự là thiên sứ sao?” Mộc Phàm kinh ngạc nói thầm.
Hắn không tin, thiên sứ không phải là sinh vật cao đẳng trong truyền thuyết a, như thế nào lại trở thành nô lệ?
Thấy Mộc Phàm ngạc nhiên, hai mắt tên buôn nô lệ sáng ngời, tuy rằng là nhân loại nhưng hắn không ngại buôn bán a.
“Vị bằng hữu nhân loại này, ngươi muốn mua nô lệ thiên sứ này không?”
Tên kia lập tức tới gần, bắt đầu chào hàng.
Hai con mắt hắn xanh xanh, ra sức nói “Đây chính là thiên sứ thật sự, sinh vật văn minh cao đẳng, tồn tại như thần, có thể gặp mà không thể cầu a.”
Hắn vừa nói vừa chỉ vào nô lệ của mình, nước miếng tung tóe.
Mộc Phàm hơi hơi lui về phía sau một bước, nhíu mày đánh giá nô lệ như thiên sứ kia, một đôi cánh trắng tinh mềm oặt rủ xuống sau lưng.
Đây là nữ thiên sứ, có mái tóc dài màu vàng kim, cúi đầu, chỉ có thể thấy nửa gương mặt nhưng có thể cảm nhận được trên người nàng toả ra tử ý nồng đậm.
“Giả đi?” Mộc Phàm bỗng nhiên khinh thường cười.
Hắn trào phúng nhìn tên buôn nô lệ này, khinh thường nói: “Nô lệ này rõ ràng là giả, không phải thiên sứ thật, cặp cánh sau lưng là cấy ghép a?”
“Lừa đảo, gian thương, né sang một bên đi.”
Mộc Phàm đẩy tên này ra, mang theo Mặc Huỳnh đang ngơ ngác đi về phía trước.
Tên buôn nô lệ kia bực bội bò dậy, hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng Mộc Phàm, hùng hùng hổ hổ.
“Nhân loại đáng chết, thứ ti tiện, dơ bẩn, tự đại, ngạo mạn, cuồng vọng, quá đáng giận.”
Miệng tên buôn nô lệ như súng máy liên tục mắng chửi.
Đáng tiếc Mộc Phàm đã đi xa, căn bản không nghe thấy, dù có nghe được cũng sẽ không để ý, chỉ là một tên lừa đảo, lừa gạt quỷ sao.
Rõ ràng chính là giả, Mộc Phàm liếc mắt một cái liền nhìn ra cặp cánh kia là ghép lên, hoàn toàn không phải tự nhiên mọc ra, thậm chí không thể bay.
“Sư phó, ngươi làm sao biết đó là giả?”
Trên đường, Mặc Huỳnh tò mò hỏi.
Mộc Phàm cười cười giải thích nói: “Ngươi không chú ý sao, hiển nhiên nô lệ kia không có biện pháp khống chế cặp cánh đó, giống như gắn lên để trang trí, rất vô dụng, cho nên ta kết luận là giả.”
“Nga.” Mặc Huỳnh gật gật đầu.
Nàng bừng tỉnh nói: “Trách không được, ta thắc mắc thiên sứ trong truyền thuyết phương tây sao có thể trở thành nô lệ?”
“Không sai, chuyện thiên sứ trở thành nô lệ không phải không có khả năng, nhưng ít ra sẽ không lưu lạc đến loại địa phương này, có lẽ ở các văn minh cao cấp hơn thì có, còn nơi này tuyệt đối rất hiếm.”
Mộc Phàm giải thích như vậy là có căn cứ, thiên sứ là sinh vật văn minh cao cấp, rất khó bị văn minh cấp thấp bắt được.
Thậm chí có khả năng sẽ đưa tới các thiên sứ khác trả thù, trực tiếp hủy diệt một chủng tộc văn minh cấp thấp đều là chuyện nháy mắt, ai dám nô dịch thiên sứ?
Thực lực đại biểu hết thảy.
“Ngang qua, dạo qua đừng bỏ lỡ.”
“Nô lệ thú nhân vừa mới bắt được, có thể chịu khổ nhọc, chịu đánh chịu mắng, mau đến xem hàng.”
“Sư phó, là thú nhân?”
Đang nghĩ ngợi, Mặc Huỳnh ngạc nhiên chỉ vào một quầy hàng phía trước.
Mộc Phàm giương mắt nhìn lại, quả nhiên nơi đó có một quầy hàng, một tên buôn đang rao bán nô lệ trong một cái lồng sắt sau lưng.
Nô lệ này là một thú nhân, làn da toàn thân màu xanh đậm, thân hình cường tráng, bộ dáng hung ác, hai cái răng nanh lộ ra.
“Thú nhân.”
Mộc Phàm gật gật đầu, đánh giá vài lần liền lắc đầu không chú ý nữa.
Nô lệ thú nhân này tương đương với nhân loại Tôi thể thập trọng viên mãn, sức lực lớn hơn một chút, không có gì đặc thù.
“Nghe nói chưa, ngoài khu mậu dịch khu có một đám nô lệ mới.”
“Có sao, nghe nói có nô lệ văn minh cao đẳng.”
Đang đi tới, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một vài tiếng nghị luận, khiến cho Mộc Phàm chú ý.
“Đúng vậy, ta nghe nói có nhà buôn nô lệ lớn thu vào một đám nô lệ cao cấp, chuẩn bị tiến hành bán đấu giá.”
“Thậm chí ta còn nghe được tức, lần này không chỉ bán đấu giá nhân loại, còn có một nữ hoàng văn minh bị chộp tới bán đấu giá.”
Bên đường, hai sinh vật bộ dáng quái dị, có bốn cánh tay, nhỏ giọng nghị luận, không chú ý tới có một đôi mắt đang yên lặng quan sát bọn họ.
“Sinh vật văn minh cao đẳng?”
“Nhân loại? Còn có một nữ hoàng văn minh?”
Mộc Phàm nhíu mày lại, thế giới này thật đủ loạn, văn minh huỷ diệt, thân là một hoàng giả của văn minh lại bị chộp tới làm nô lệ buôn bán, trong lòng khó tránh khỏi thổn thức.
Thực lực, mới là vương đạo ở thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận