Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 292: Bảo vật sáng lấp lánh

Trên đường, Mộc Phàm mang vẻ mặt quái dị bước đi, phía sau có một cái đuôi.
Tiểu Ách, tiểu nữ hài dị tộc xấu xí đang từng bước theo sát Mộc Phàm, trong ánh mắt lấp lánh tia sáng.
“Đúng rồi, Tiểu Ách, gia gia ngươi đâu?”
Đang đi, Mộc Phàm bỗng nhiên nhớ tới lão giả kia, không phải nàng đi cùng gia gia sao?
Tiểu Ách nghe nói tức khắc buồn bã cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Gia gia đã chết, quay về trong vòng tay của vũ trụ.”
“Ách...” Mộc Phàm sửng sốt, chết như thế nào?
Trước đó không phải còn mạnh khỏe sao, đột nhiên chết mất rồi?
Thật ra hắn không biết cái chết của lão giả kia liên quan tới hắn, bởi vì trước đó lão giả đã nhìn Mộc Phàm, kết quả bị phản phệ nghiêm trọng.
Còn vì sao như vậy, có lẽ chỉ có gia gia Tiểu Ách mới biết được, rốt cuộc hắn đã thấy được gì từ trên người Mộc Phàm.
Trên đường đi, tất cả các sinh vật đều sôi nổi trách xa, hoảng sợ nhìn Mộc Phàm.
Nói đúng hơn là nhìn tiểu nữ hài theo đuôi hắn.
“Ôi trời ơi!”
Có sinh vật miệng rộng nói: “Vị đại nhân kia lại dẫn tai tinh theo sao?”
“Hơn nữa còn không có chuyện gì xảy ra?”
“Hít hà!”
Phần lớn các sinh vật đều hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, ánh mắt rất quỷ dị, kinh hãi, khó tin, không thể tưởng tượng,...
“Nghe đồn ai tới gần đều sẽ dính điềm xấu, thậm chí chết thảm.”
“Vị đại nhân này thật dũng cảm.”
Rất nhiều sinh vật trốn tránh, nghị luận sôi nổi, bị hành động của Mộc Phàm trấn trụ.
Hắn vốn dĩ chính là một hung nhân, hiện tại mang theo một tai tinh bên cạnh, còn ai dám tới gần nhân loại đáng sợ này?
“Đại nhân, phía trước có bảo vật sáng lấp lánh.”
Đang đi, đột nhiên Tiểu Ách mở miệng, nói một câu khiến Mộc Phàm ngạc nhiênc.
Mộc Phàm dừng bước, quay người lại, kinh ngạc nhìn nàng, cho rằng mình nghe lầm.
Nhưng Tiểu Ách chỉ chỉ phía trước, mắt to chớp chớp, giống như đang nói, chắc chắn phía trước có bảo vật sáng lấp lánh.
Mộc Phàm ngạc nhiên nói: “Ngươi nói có bảo vật sáng lấp lánh, nó ở đâu?”
“Ở ngay phía trước.”
Tiểu Ách chỉ đằng trước, nói.
Hắn bán tín bán nghi đi theo hướng Tiểu Ách chỉ, tới một sạp hàng cũ nát.
Đó là sạp hàng của một một sinh vật không mắt, chỉ có một đôi xúc tu, giống như ốc sên.
“Đại nhân, chính là cái này.” Tiểu Ách trực tiếp chỉ vào một cục đá xám xịt trong một đống đồ vật.
Đúng vậy, một cục đá.
Mộc Phàm mờ mịt, đầu toàn dấu chấm hỏi, đây là bảo vật sáng lấp lánh, ngươi gạt người không đọc sách sao, không biết thế nào là sáng lấp lánh sao?
Hắn mang theo sự khó hiểu, cầm lấy cục đá này, nó có màu xám, không thấy chỗ nào sáng lấp lánh.
“Hả?” Nhưng mới vừa cầm lên, Mộc Phàm liền nhận ra sự khác thường, cục đá có chút cổ quái.
Hắn không chút biểu cảm, hỏi: “Thứ này bán thế nào?”
Sinh vật như ốc sên khàn khàn nói: “Mười tinh thể năng lượng trung cấp, không trả giá, mua liền lấy, không mua liền buông.”
Đơn giản, dứt khoát, kiên định, chắc giá, ốc sên này thật đúng là làm cho người ta không nói được lời nào.
Mộc Phàm không nói hai lời, thậm chí không chút do dự ném xuống mười viên tinh thể năng lượng trung cấp, cầm cục đá rời đi.
Đi một đoạn xa, Mộc Phàm mới lấy cục đá ra, cẩn thận quan sát, nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện điểm đặc biệt nào cả.
Răng rắc!
Hắn dùng sức bóp, đột nhiên bề mặt cục đá nứt ra, vỏ bên ngoài tróc mất, lộ ra tia sáng bên trong.
Hai mắt Mộc Phàm sáng lên, thật sự có bảo bối?
Khi lớp vỏ bên ngoài hoàn toàn tróc hết, cục đá vốn màu xám đã biến thành một viên tinh thể trong suốt, lóng lánh ánh sáng.
“Đinh, phát hiện vật phẩm nạp phí đặc thù, có nạp phí hay không?”
Trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng hệ thống nhắc nhở, Mộc Phàm cảm thấy khiếp sợ.
Tay hắn cầm viên tinh thể kỳ lạ này, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ nhìn Tiểu Ách bên cạnh, tiểu cô này lại có thể phát hiện bảo vật?
“Hệ thống, đây là cái gì?” Mộc Phàm dò hỏi hệ thống.
Bởi vì với kiến thức của hắn cũng không biết đây là thứ gì.
“Tinh thạch ngũ sắc, bảo vật khan hiếm trong vũ trụ, ẩn chứa năng lượng đặc thù, là một loại năng lượng mà thần linh yêu thích, trị giá: một trăm tỷ.”
Nghe hệ thống giới thiệu xong, Mộc Phàm ngây người, nhìn nhìn tinh thạch trong tay, lại nhìn nhìn Tiểu Ách mắt to sáng ngời bên cạnh.
Ánh mắt hắn có chút quỷ dị, hỏi: “Tiểu Ách, ngươi có thể phát hiện những bảo vật này?”
“Đúng vậy đại nhân, Tiểu Ách có thể thấy thật nhiều thật nhiều loại đồ vật như thế này.”
Nàng gật đầu thừa nhận làm lòng Mộc Phàm nổi sóng.
Tiểu gia hỏa này không chỉ là một cái kho tiền di động nha, còn là một cái máy dò bảo vật.
“Mau nói cho ta, còn có bảo vật thế này hay không?” Mộc Phàm hưng phấn.
Mới vừa đi dạo, liền kiếm lời một trăm tỷ, sao có thể không hưng phấn đây?
Lại thêm mấy món sẽ thật sự phát tài, còn lo không có tiền xài sao?
“Đại nhân, còn có rất nhiều, nhưng đều quá xa.”
Tiểu Ách nhìn nhìn bốn phía, giống như đang nói xung quanh đều có vô số bảo vật sáng lấp lánh, nhưng quá xa.
Mộc Phàm thất vọng, nhưng rất nhanh mau liền gạt đi ý nghĩ này, chỉ cần mang theo Tiểu Ách bên cạnh, không chỉ có mỗi ngày tự động thu được một trăm triệu, thỉnh thoảng còn phát hiện một vài bảo vật giá trị liên thành.
“Rất tốt, Tiểu Ách làm rất tốt.”
Hắn rất vui vẻ, rất hài lòng, tiểu cô nương này ta muốn rồi.
Ít nhất mang theo bên cạnh cũng không tính là phí công nuôi dưỡng, còn có thể đưa cho hắn nhiều chỗ tốt, hoàn toàn chính là một bảo bối khiến hắn không thể vứt bỏ a.
“Đi, ta mang ngươi đi ăn món ngon.”
Mộc Phàm vui vẻ dẫn theo Tiểu Ách đi tới nhà ăn Tinh linh.
Phía sau, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Ách tràn ngập sự hưng phấn, ánh mắt sáng rỡ.
Bởi vì nàng chưa từng được ăn thứ gì tốt, mọi người đều trốn tránh nàng, thậm chí sợ hãi, không có khả năng cho nàng đi vào.
Cho nên Mộc Phàm nói dẫn nàng đi ăn, tất nhiên nàng rất vui rồi.
“Đại nhân, bọn họ đều sợ ta, thật sự có thể đi vào sao?”
Khi tới nhà ăn Tinh linh, Tiểu Ách lại chần chờ, không dám đi vào.
Mộc Phàm vung tay, nói: “Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi ăn, ai dám ngăn cản?”
Nói xong trực tiếp nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Ách đi vào nhà ăn Tinh linh.
Ở cửa, một đám Hoa tinh vốn muốn hành lễ, nhưng vừa thấy Tiểu Ách, mặt mũi tức khắc tái xanh, thiếu chút nữa bỏ chạy.
Nhưng thấy là Mộc Phàm dẫn nàng đến, vẫn cố gắng nở nụ cười, hơi sợ hãi nhìn Tiểu Ách đi vào nhà ăn Tinh linh, tới một căn phòng xa hoa.
Nơi này là Áo Lan dành riêng cho Mộc Phàm.
“Đưa tất cả thức ăn ngon lên đây, mỗi món một phần.”
Mộc Phàm cũng không nói nhiều, trực tiếp kêu một loạt món, dù sao hiện tại có nhiều tiền, ông chủ Mộc Phàm tựa như một tên nhà giàu mới nổi.
Không có biện pháp, thu hoạch hôm nay hơi ớn, tâm tình tự nhiên thật tươi sáng, xa hoa một bữa cũng không sao.
“Đại nhân chờ một lát, lập tức có ngay.”
Hoa tinh cung kính lui ra, giống như chạy trốn, đi chuẩn bị đồ ăn.
Mộc Phàm thì ngồi cùng Tiểu Ách, trong lòng đang suy nghĩ chuyện trở về bên nhân loại, đã rời khỏi cũng lâu, nên trở về học viện một lần.
Ong!
Rất mau, trên mặt bàn lóe lên nhiều quầng sáng, ngay sau đó từng món ăn được truyền tống lên, xuất hiện trên mặt bàn.
“Tiểu Ách, nhanh ăn đi, đừng ngại.”
Mộc Phàm cười tủm tỉm nhìn nàng, càng nhìn càng thuận mắt, xấu thì có xấu, nhưng nàng đáng giá a, mỗi ngày có thể mang cho mình một trăm triệu.
Vừa rồi còn giúp hắn kiếm một trăm tỷ.
“Ăn ngon, ăn ngon...”
Tiểu Ách hưng phấn bắt đầu ăn, như đã đói bụng tám đời, làm lòng Mộc Phàm có chút thương cảm.
Có lẽ tiểu gia hỏa này chưa từng có một ngày sinh hoạt như người bình thường.
Thời điểm Mộc Phàm cùng Tiểu Ách ăn uống, bên nhân loại đã xảy ra một chuyện lớn.
Phòng tuyến thứ nhất của nhân loại, hỏng mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận