Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 416: Gấu trúc

“Ô ô...”
Trong lồng giam có một con gấu trúc.
Hình thể của nó rất lớn, cao ít nhất là ba mét, lông xen kẽ hai màu đen trắng, béo béo tròn tròn.
Nhưng tình trạng thật không tốt, hơi thở suy yếu, xem xét chút liền biết là bị lấy quá nhiều máu.
Đường đường là một con gấu trúc, sau đại tai biến sau vốn nên có năng lực tiến hóa cường đại nhưng lại bị nhốt ở nơi này để nghiên cứu.
Nó cũng không rõ mình bị lấy máu bao nhiêu lần, tóm lại, trạng thái tinh thần cực kỳ uể oải, thậm chí trong mắt toàn là sự sợ hãi, nhìn thấy có người tới bắt đầu khủng hoảng.
“Đừng sợ.” Mộc Phàm tiến lên nhẹ giọng an ủi một câu.
Gấu trúc vốn khủng hoảng dần dần yên tĩnh, chớp mắt ngủ thiếp đi.
Mộc Phàm đã thôi miên nó, làm con gấu trúc chịu hành hạ này rơi vào giấc ngủ say.
Ong!
Ngay sau đó, Mộc Phàm đặt tay lên người gấu trúc, một luồng tiên lực dũng mãnh tiến vào trong cơ thể nó, nhanh chóng chữa trị các tổn thương.
Trong nháy mắt, gấu trúc hoàn toàn khôi phục, nhưng tinh thần vẫn không bình ổn.
Chuyện này không dễ làm, người bình thường thật đúng là khó mà cứu nó, thậm chí sẽ khiến nó nhanh chóng phát điên rồi chết.
Nhưng Mộc Phàm có nguyên thần chi lực cường đại, dùng một giọt thần hồn dịch trực tiếp chữa trị linh hồn gấu trúc đã bị thương, xóa sạch những ký ức bị người ta tra tấn.
Đồng thời giúp nó lột xác, tiến hóa, thân hình đã xảy ra biến hóa kỳ diệu, huyết mạch viễn cổ ẩn tàng trong cơ thể dần dần thức tỉnh.
“Gấu trúc, là hung thú viễn cổ, tọa kỵ của Xi Vưu, sao có thể uất ức chết ở nơi này, nên rong ruổi tinh không, dương danh vũ trụ.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, khắc ghi lời này vào sâu trong linh hồn gấu trúc.
Cứu gấu trúc xong, Mộc Phàm xoay người nhìn sang lồng bên kia, có một con hồ ly ba đuôi.
Toàn thân nó trắng như tuyết, bộ lông trong suốt, đôi mắt nhu nhược đáng thương, nhỏ giọng kêu, đã rất yếu ớt.
Đây là một con tuyết hồ ba đuôi, nếu có năng lực luyện ra chín đuôi sẽ trở thành yêu thú thượng cổ thật sự, Cửu Vĩ Hồ.
Đáng tiếc, nó bị nhốt ở nơi này, không ngừng bị rút máu, nào có cơ hội tiến hóa, căn bản chính là một con chuột thí nghiệm.
“Tiểu gia hỏa, muốn đi ra sao?” Mộc Phàm nhìn bộ dáng nhu nhược đáng thương của nó, đột nhiên hỏi câu.
Tuyết hồ tự nhiên có thể nghe hiểu, ánh mắt sáng lên, nhưng nhanh chóng ảm đạm, có chút sợ hãi nhìn Mộc Phàm.
Bởi vì nó đã biết được sự đáng sợ của nhân loại, tự nhiên không thể tin tưởng nhân loại nữa.
Nguyên nhân chủ yếu mà nó bị bắt là bởi vì tin nhân loại, bị chộp tới nơi này, không thấy ánh mặt trời, còn bị lấy máu nghiên cứu.
Nó và gấu trúc là yêu vương, có huyết mạch đặc thù nên mới không bị mổ xẻ, các yêu thú khác đều bị mổ xẻ rồi chết thảm.
Nó rơi vào cảnh sống không bằng chết, tuy vừa thấy Mộc Phàm cứu gấu trúc bên cạnh nhưng nó vẫn không dám tin tưởng.
“Ta giúp ngươi trị thương, thả ngươi ra ngoài, nếu ngươi muốn quay về thiên nhiên, ta có thể thả ngươi vào rừng tuyết.”
Mộc Phàm suy nghĩ, nói ra tính toán của mình, thả tuyết hồ này đi cũng không sao.
Tuy rằng là một đầu yêu vương nhưng hắn vẫn có thể xóa đi một ít ký ức, khiến nó về sau không tới gần nhân loại nữa.
Còn chuyện nó có thể bị nhân loại thương tổn lần nữa, hay là nó có thể trả thù nhân loại hay không thì hắn không được quản được, đã xóa đi ký ức mà còn có thể trả thù nhân loại, vậy chỉ có thể bị nhân loại săn giết.
“Như thế nào, không tin ta?” Nhìn thấy tuyết hồ không trả lời, Mộc Phàm cười cười.
Hắn lại nói thêm: “Nếu ngươi không muốn trở về rừng tuyết thì có thể đi theo ta, yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi, cũng không tổn thương ngươi.”
“Tiền đề là ngươi phải nghe lời.”
Mộc Phàm nói xong lẳng lặng nhìn tuyết hồ trước mắt, mở cửa lồng mỉm cười chờ đợi nó đưa ra quyết định.
Nuôi một con tiểu hồ ly cũng không có vấn đề gì, nếu nó có thể tiến hóa thành Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không tệ, ít nhất có thêm một tay sai.
“Cọ tới cọ lui, có thể đi theo lão đại là phúc khí tu luyện tám đời của ngươi.”
Nhìn tuyết hồ do do dự dự, Mộc Phàm không nói chuyện nhưng Tiểu Côn Côn trên vai lại nói.
Nó vừa mở miệng tức khắc khiến tuyết hồ giật mình, hai mắt hoảng sợ nhìn Tiểu Côn Côn, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Côn!
Không chỉ là tiên thú, còn có hung danh hiển hánh trong vô số yêu thú, là yêu vương, trong huyết mạch tuyết hồ có một loại bản năng nói với nó Côn rất đáng sợ, một sự áp chế đến từ huyết mạch khiến nó sợ hãi.
“Ô ô...” Rốt cuộc, tuyết hồ cũng chịu ra hỏi lồng giam, đi tới trước mặt Mộc Phàm, cọ cọ chân hắn để lấy lòng, thấp giọng kêu, tỏ vẻ nguyện ý đi theo Mộc Phàm.
Nó cũng không ngu ngốc.
Một đầu tiên thú cường đại như Côn đều nguyện ý đi theo Mộc Phàm, một con tuyết hồ như nó có cơ hội sao lại bỏ lỡ?
“Tốt, về sau gọi ngươi là Tiểu Tuyết.” Mộc Phàm mỉm cười gật đầu rồi bế nó lên, truyền một luồng tiên lực vào trong cơ thể nó, lập tức giúp nó khôi phục.
Chỉ trong nháy mắt, tuyết hồ không chỉ khôi phục lại như ban đầu mà còn mọc ra cái đuôi thứ tư, vui vẻ không ngừng kêu to.
“Rống!”
Lúc này, gấu trúc tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên thấy Mộc Phàm, há mồm rít gào một tiếng, giống như đang nói ta rất hung dữ.
Nhưng thật ra là nó đang nói, ta cũng muốn đi theo ngươi.
“Ngươi trở về núi rừng hay là đi theo ta?” Mộc Phàm nhìn gấu trúc, vẫn muốn dò hỏi ý kiến của nó.
Quả nhiên, gấu trúc không nói hai lời chạy tới ôm chặt đùi Mộc Phàm, hai mắt nhìn hắn, bộ dạng chết cũng không buông.
“Nhìn ngươi có vẻ ngây ngốc, vậy gọi ngươi là Mập tròn được không?” Mộc Phàm có chút buồn cười nói.
Nhưng gấu trúc lập tức lắc đầu, ngao ngao kêu lên: “Lão đại, ta không mập, chỉ là lông dày một chút, ta rất lợi hại, rất biết ăn.”
“Được rồi, đã biết ăn như vậy, gọi ngươi là Mập tròn đi.”
Mộc Phàm vung tay, không bận tâm gấu trúc đang phản đối, trực tiếp đặt tên cho nó.
Nghe được lời này, gấu trúc tròn tròn cảm thấy buồn bực, nhưng không có biện pháp nào khác, ai kêu nó đánh không lại Mộc Phàm, chỉ có thể cam chịu.
Mang theo một con gấu trúc, một con tuyết hồ, Mộc Phàm quét sạch toàn bộ Hắc ngục, thấy Bán yêu lọt lưới liền giết.
Còn đám yêu thú ở đây, phần lớn đều chết rồi, một bộ phận nhỏ còn sống đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết phá hoại.
Thả ra chính là một tai hoạ ngầm, giết sạch là được.
Làm xong hết rồi Mộc Phàm mới mang theo gấu trúc béo tròn cùng tuyết hồ bốn đuôi rời khỏi Hắc ngục.
Đi trên đường lớn, Mộc Phàm thấy khắp nơi có một ít chiến sĩ đang đuổi bắt Bán yêu.
Trên đường phố có rất nhiều người sôi nổi chủ động mà trợ giúp bắt Bán yêu hoặc chém giết tại chỗ.
Đối với đám Bán yêu tràn đầy tính nguy hiểm cùng tà ác, tự nhiên phải giết sạch mới có thể yên tâm, nếu không sẽ tạo ra phiền toái rất lớn.
Mộc Phàm dùng ý niệm đảo qua, toàn bộ Khu thứ tám rơi vào trong tầm mắt hắn.
Tình huống ở Mộc gia nhanh chóng khiến Mộc Phàm chú ý.
“Lạc Thiên?”
Mộc Phàm phát hiện Mộc gia đang bị một đám Bán yêu vây quanh, hắn nhận biết tên cầm đầu trong đám.
Đúng là đồng học ban ba lúc trước, Lạc Thiên.
Gia hỏa này giống như biến thành người khác, toàn thân có yêu khí bao phủ, trở nên vô cùng yêu dị, đôi mắt lóe ánh sáng hồng, mang đến cho người ta cảm giác quỷ dị.
Mộc Phàm thở dài: “Làm người có gì không tốt, một hai phải làm một quái vật người không ra người yêu không ra yêu.”
Hắn không lo lắng cho Mộc gia chút nào, có Kỳ lân ở đó, trên dưới Mộc gia gà bay chó sủa chuẩn bị vô số thức ăn ngon cung phụng cho nó.
Đây chính là thụy thú Kỳ lân nha, toàn bộ Mộc gia đều vô cùng hưng phấn.
Hiện tại Lạc Thiên mang theo rất nhiều Bán yêu tiến vào, thật sự không biết sống chết, thậm chí hắn còn không biết lão cha cùng gia gia của mình đều đã bị Mộc Phàm tiêu diệt.
“Ta chắc chắn phải diệt Mộc gia.”
Đứng trước Mộc gia, Lạc Thiên tràn đầy tà khí, nở nụ cười dữ tợn nhìn về phía đám người Mộc gia.
Hắn nói: “Hôm nay, ta muốn giết sạch trên dưới Mộc gia các ngươi, Mộc Phàm, lão tử muốn ngươi thống khổ cả đời, chờ ngươi xuất hiện lại rút gân lột da, uống máu ngươi, ăn thịt ngươi.”
“Ha ha ha....” Nói xong thì Lạc Thiên điên cuồng cười ha hả, yêu khí tận trời.
Gia hỏa này hoàn toàn yêu hóa, bị yêu huyết ăn mòn, toàn thân đã không còn chỗ nào giống nhân loại.
Trên mặt hắn mọc đầy vảy đỏ, nhìn như vảy rồng, lập loè ánh sáng hồng, đôi mắt lóe ánh lửa.
Không biết hắn dung hợp máu yêu thú nào, đạt được một loại năng lực của yêu thú cường đại nào đó, có thể khống chế ngọn lửa.
“Lên, giết sạch người Mộc gia.”
Ngay sau đó, Lạc Thiên nhẹ nhàng phất tay, vẻ mặt dữ tợn hạ lệnh.
Vèo vèo vèo...
Vừa ra lệnh, mấy trăm Bán yêu đồng thời vọt tới đám người Mộc gia, muốn tàn sát tất cả, chó gà không tha.
Nghĩ thì rất tốt nhưng hiện thực thường rất tàn khốc.
“Rống!”
Quả nhiên, chỉ nghe được một tiếng rít gào từ trong Mộc gia truyền ra, ngay sau đó, mấy trăm tên Bán yêu tự dưng bốc cháy, kêu rên thê lương rồi hóa thành tro tàn.
Lạc Thiên ngây dại, không rõ nguyên do, không hiểu vì sao mà mấy trăm Bán yêu lại chết, chớp mắt đã bị đốt thành tro.
“Sao lại thế này?” Vẻ mặt hắn âm trầm, lớn tiếng rống giận.
Mới rống xong liền thấy từ trong Mộc gia có một ánh lửa loa ra, toàn bộ người Mộc gia lập tức hưng phấn.
“Kỳ lân?”
Lạc Thiên nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, tức khắc bị dọa chết khiếp, kinh hãi nhìn Kỳ lân toàn thân đen nhánh.
Không sai, đúng là tiên thú Kỳ lân.
“Sao có thể, sao Mộc gia lại có Kỳ lân?”
Lạc Thiên luống cuống, hoảng sợ lui về phía sau, toàn thân bao phủ bởi sự sợ hãi do huyết mạch Kỳ lân áp chế.
Hắn không nói hai lời liền quay đầu chạy, muốn thoát khỏi nơi này, mang tin tức về cho đại ca hắn.
Hô!
Vừa muốn chạy đi thì một ngọn lửa đã quét tới, bao phủ lấy Lạc Thiên.
“Hừ, muốn dùng lửa giết ta, chẳng lẽ không biết ta cũng...” Lạc Thiên khinh thường, nhưng còn chưa dứt lời.
Hắn vốn dĩ muốn nói mình cũng có năng lực khống chế ngọn lửa, muốn dùng ngọn lửa giết hắn rất khó.
Đáng tiếc còn chưa dứt lời thì Lạc Thiên đã cảm giác thân thể truyền đến từng đợt đau nhức, ngọn lửa thiêu đốt thân thể, biến từng chút một thành tro tàn.
“A... Không có khả năng, đây là lửa gì...”
Lạc Thiên hóa thành hỏa nhân, cả người bốc lửa, đáng tiếc không ngăn được một ngụm lửa của Kỳ lân, trực tiếp bị đốt thành tro tàn.
Đến chết Lạc Thiên cũng không thể tìm Mộc Phàm báo thù, càng không hiểu vì sao mình bị thiêu chết.
Mộc Phàm xem mà âm thầm lắc đầu, lên không được mặt bàn chính là lên không được mặt bàn, nhảy nhót một hồi liền xong.
Vèo!
Hắn vẫy tay, Kỳ lân bay khỏi Mộc gia tới rơi vào lòng bàn tay Mộc Phàm, khiến gấu trúc cùng tuyết hồ sợ hãi.
Một đầu tiên thú Kỳ lân, một đầu tiên thú Côn, lúc này gấu trúc cùng tuyết hồ mới thật có sự kính sợ, trung thành xuất phát từ nội tâm đối với Mộc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận