Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 438: Tiên tri quỷ dị

-
Tuy rằng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng bản năng nói cho Mộc Phàm biết, kẻ trước mắt chính là tên tiên tri thần bí kia.
Vù!
Tiên tri nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Mộc Phàm.
“Vận mệnh....”
Vừa tới gần, hắn liền mở miệng nói một câu, nhưng còn chưa dứt lời thì Mộc Phàm đã tung một quyền.
Đông!
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, thân thể tiên tri bay ngược ra ngoài, nện vào lưng Tinh không cự thú, vô số kiến trúc bị đâm nát.
Mộc Phàm quơ quơ nắm tay, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi không thèm ẩn giấu rồi sao, tiên tri?”
Tiên tri bay ra từ phế tích, áo đen trên người phần phật, không tổn hao gì, một quyền vừa rồi cũng không tạo cho hắn bất kỳ thương tổn nào.
“Người trẻ tuổi, đánh lén...”
Bóng dáng hắn nhoáng lên, hơi cường đại ập vào mặt.
“Lăn!”
Mộc Phàm gầm lên, tất cả lực lượng trong cơ thể bùng nổ, vỗ tới một chưởng.
Ầm ầm ầm, bàn tay to che trời bàn tay to hung hăng vỗ xuống, cấm thuật cường đại có uy lực khủng bố khiến cơ thể Tinh không cự thú run run.
Một mảng lớn kiến trúc dập nát, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay vào vũ trụ.
Tiên tri lại bị đánh bay một lần nữa, đâm xuyên qua lưng xuyên Tinh không cự thú, tạo ra một cái hố sâu, đáng tiếc không có máu chảy ra.
Tinh không cự thú da dày thịt thô, trúng cấm thuật của Mộc Phàm vẫn không bị thương.
Tiên tri cũng không có gì, gia hỏa này thật quỷ dị khó lường, áo đen lóe u quang, hoàn toàn thừa nhận công kích của Mộc Phàm.
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Phàm cũng không nhịn được mà nheo mắt.
Hai lần trúng công kích thế nhưng tiên tri lại không bị gì cả?
“Vô dụng, chút lực lượng này của ngươi không có tác dụng với ta.”
Giọng tiên tri khàn khàn mang theo chút châm chọc, khinh thường, giống như đang nói ngươi thật vô dụng.
Hắn thậm chí không thèm đánh trả, có thể nói là cường đại thái quá.
Càng quỷ dị hơn chính là Mộc Phàm không cách nào nhìn thấy gương mặt tiên tri trong áo đen, chỉ có thể cảm nhận được một hơi thở cường đại đang khóa chặt hắn.
“Thiên trụy chi chiến là do ngươi thúc đẩy đi?”
Mộc Phàm lạnh lùng chất vấn.
Tiên tri nhẹ nhàng bay tới, cả hai đứng trong vũ trụ, hơi thở va chạm, không gian bị xé rách, hình thành một loại vực tràng tuyệt đối.
Oanh!
Bên kia, Tinh không cự thú rít gào, hai quái vật khổng lồ ngươi qua ta lại, chém giết kịch liệt.
Đại chiến thảm thiết, Tinh không cự thú cùng Côn đều bị thương, cắn xé bên tơi bời.
Còn bên này thì Mộc Phàm cùng tiên tri đang giằng co, hơi thở đan xen.
Cảm giác kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng Mộc Phàm cảm nhận đối phường đại hơn, quỷ dị hơn.
“Cuộc chiến Thiên trụy là ta cứu vớt nhân loại các ngươi nhân loại, nhưng các ngươi không chỉ không cảm kích, ngược lại còn đề phòng, khiến ta quá thất vọng rồi.”
Nghe hắn nói giống như cảm thấy bản thân rất thiệt thòi.
Mộc Phàm nghe xong khinh thường cười: “Phòng bị ngươi là đúng, không phải tộc ta tất có dị tâm, nếu ngươi thật tình thật ý trợ giúp nhân loại, vì sao hiện tại suất lĩnh ba mươi sáu tộc Hắc vực tới tấn công chúng ta?”
“Đó là bởi vì nhân loại các ngươi không nghe lời.”
Tiên tri một dạng lạnh nhạt, giọng điệu có chút không vui.
Hắn nói: “Ngươi nhìn xem một bộ phận nhân loại trên tinh cầu này đã nguyện trung thành với chư thần, thờ phụng chư thần, nghe theo lệnh chư thần.”
“Ta giải cứu hàng tỉ nhân loại, vì sao các ngươi lại cố tình không chịu tín ngưỡng ta?”
Tiên tri lớn tiếng chất vấn, như đang nói một chuyện rất tự nhiên.
Nhưng trong mắt Mộc Phàm lại khá là buồn cười, hắn khinh thường nói: “Nhân loại phương đông chúng ta khác đám nhân loại kia.”
“Nói thật cho ngươi biết, chúng ta chỉ tôn thờ tổ tiên, không thờ phụng chư thần, thần, ở trong mắt chúng ta cũng chỉ là một ít sinh mệnh cao đẳng mà thôi.”
Mộc Phàm lời lẽ chính đáng, hùng hồn nói: “Nếu ngươi thật tình trợ giúp chúng ta, đương nhiên chúng ta sẽ cảm kích ngươi, coi ngươi là bằng hữu, nhưng ngươi có tâm tư khác, âm thầm thao túng tất cả.”
“Chuyện ngươi gọi là cứu, độc thủ sau màn chính là ngươi, cuộc chiến Thiên trụy mở ra có một phần công lao của ngươi đi?”
Nói đến đây, Mộc Phàm có chút khinh bỉ, âm thầm thao dị tộc xâm lấn, lại nhảy ra làm bộ làm dáng nói là cứu nhân loại.
Nhưng thực tế thì chính là kẻ địch sau màn của toàn bộ nhân loại.
“Thì tính sao?” Tiên tri lạnh nhạt đáp lại, nó nói: “Nhân loại các ngươi ngu muội vô tri, ti tiện, yếu ớt, tràn ngập mâu thuẫn, chỉ có tín ngưỡng chư thần, tín ngưỡng ta, các ngươi mới có thể rửa sạch tâm linh, buông bỏ hết thảy, trở thành sinh vật cao đẳng thật sự.”
“Tín ngưỡng con mẹ ngươi.”
Mộc Phàm nổi giận gầm lên, lắc mình vung quyền nện vào mặt tiên tri, quyền ý cường đại khiến áo đen của đối phương bay phần phật.
Tuy một quyền này không đánh tới thân thể tiên tri nhưng hơi thở cường đại thổi bay áo đen khiến hắn thấy bộ dáng bên trong.
Khi thấy được bộ dáng tiên tri, lòng Mộc Phàm phát lạnh, nổi da gà.
Bên trong áo đen thế mà không có ai, chỉ có một đôi mắt khủng bố, tản ra hơi thở quỷ dị.
Sắc mặt hắn thay đổi, không nghĩ tới tiên tri trong áo đen lại là một đôi mắt, vừa nhìn liền khiến người ta có cảm giác linh hồn trầm luân.
“Nhân loại vô tri, ngươi dám mạo phạm ta, tội không thể tha thứ thứ.”
Giọng tiên tri mang theo sự tức giận, con mắt trong áo đen đột nhiên nở rộ ánh sáng.
Oanh!
Năng lượng cường đại bùng nổ, Mộc Phàm bị đẩy lùi ra ngoài, trượt dài mấy ngàn dặm mới dừng lại.
Trong áo đen trào ra từng luồng năng lượng màu đen, đan xen xung quanh thân thể tiên tri như xúc tu, vô cùng linh hoạt.
Chỉ thấy tiên tri điều khiển một xúc tu quất tới, không gian răng rắc vỡ ra.
Đương!
Mộc Phàm lấy tay đón đỡ, xúc tu như đánh vào tinh cương, phát ra tiếng va chạm khủng bố.
“Già thiên thủ!”
Tiếp được một cái xúc tu, Mộc Phàm trở tay vỗ một chưởng, cấm thuật bùng nổ, uy thế cường đại khiến phải thận trọng.
Đối mặt với cấm thuật cường đại của Mộc Phàm, tiên tri cũng không thể không cẩn thận.
Xúc tu năng lượng múa máy, đan xen thành một bàn tay khổng lồ hung hăng đánh tới.
Hai bàn tay khổng lồ bàn tay va chạm trong vũ trụ.
Oanh!
Giây tiếp theo, không gian nứt toác, năng lượng cường đại nổ tung, ánh sáng mãnh liệt tựa như mặt trời bùng nổ trong tinh không.
Lực xung kích khủng bố quét ngang, từng làn sóng lực đáng sợ khiến các tinh cầu chung quanh chấn động.
Bên ngoài sao Hoả, một lượng lớn thiên thạch trực tiếp biến thành bụi.
“Tiên tri, nghe nói ngươi có thể biết được quá khứ tương lai, vậy ngươi có biết hôm nay mình sẽ chết hay không?”
Mộc Phàm đạp không đi tới, một bước chợt lóe, không gian chung quanh xuất hiện vô số vết rách, một cơn gió lốc đáng sợ cuốn tới.
Ầm ầm ầm, tiếng vang không dứt, trong tinh không xuất hiện gió lốc.
Đó là gió lốc không gian, tràn ngập hơi thở hủy diệt.
“Ta thấy được linh hồn ngươi sẽ bị ta nướng trên lửa địa ngục rồi luyện hóa, cuối cùng trở thành một bộ phận của ta.”
“Nhân loại các ngươi sẽ bị hủy diệt, con cháu các ngươi sẽ trở thành tín đồ trung thành nhất của ta, cam nguyện giao phó linh hồn cho ta để đổi lấy cơ hội tồn tại.”
Tiên tri nói từng câu từng chữ, đôi mắt trong áo đen lộ ra tia sáng quỷ dị, thậm chí chiếu rọi hình ảnh tương lai như lời hắn nói.
Mộc Phàm hừ lạnh nói: “Tương lai ta nhìn thấy hoàn toàn trái ngược, ngươi sẽ bị ta luyện hóa cắn nuốt, ba mươi sáu tộc Hắc vực sẽ bị ta nhổ tận gốc.”
“Mà con cự thú này sẽ trở thành đồ ăn của ta, các ngươi sẽ trở thành đá mài dao của nhân loại chúng ta, trở thành một cục đá kê chân cho nhân loại chúng ta bước lên sân khấu vạn tộc.”
Oanh!
Vừa dứt lời, hai người liền đại chiến, xúc tu vung vẩy, đánh vỡ không gian, đánh tan thiên thạch.
Mộc Phàm vung hai nắm tay, từng chiêu từng thức đều bộc phát ra lực lượng cực hạn, không hề giữ lại, phóng thích tất cả lực lượng trong cơ thể.
Phanh phanh phanh...
Trong tinh không truyền đến từng tiếng rền vang, vừa giao thủ, Mộc Phàm thi triển võ học cường đại.
“Giết!”
Mộc Phàm rít gào, hai mắt lóe tiên hỏa, cả người được tiên quang bao phủ.
Hắn như hóa thành một vị tiên nhân vô địch, lực lượng từ vô thượng tiên thể bộc phát khiến tiên tri quỷ dị đều cảm giác được sự áp bách.
Phanh!
Tiên tri bị Mộc Phàm vỗ vào đầu, dưới lực lượng khủng bố, áo đen rách nát.
Giờ khắc này, mất đi áo đen che khuất, rốt cuộc tiên tri cũng lộ ra.
Nó là một đôi mắt, trong tròng mắt ẩn chứa ánh sáng tà ác xen lẫn quang huy thần thánh.
Giống như bản thân hắn chính là một mâu thuẫn, quang minh, hắc ám tụ vào một thân.
Nhưng nó chỉ là một đôi mắt, cũng chính là tiên tri.
“Thật sự quá xấu, ngươi cũng xứng với cái danh tiên tri sao?”
Nhìn đối phương chỉ là một đôi mắt, tựa như một hố đen tà ác cắn nuốt vật chất, năng lượng, ánh sáng chung quanh.
Gia hỏa này cực kỳ tà ác, quỷ dị, vừa nhìn liền cảm giác như linh hồn bị tóm lấy, muốn bị hút vào trong đó.
“Nhân loại, ngươi rất mạnh, linh hồn vô cùng thuần túy.”
Đôi mắt nói chuyện, truyền ra tiếng tiên tri: “Linh hồn nhân loại các ngươi thật sự rất thuần túy, ta ăn qua vô số linh hồn, chỉ có linh hồn các ngươi đặc biệt nhất, cho nên nếu tín ngưỡng ta, ta có thể cho các ngươi những gì các ngươi muốn.”
“Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Mộc Phàm nheo mắt, tản ra sát khí nồng nặc.
“Ta nói là ta đã ăn linh hồn của vô số nhân loại, linh hồn nhân loại các ngươi đặc biệt nhất, ngon nhất, thần phục ta, tín ngưỡng ta, ta sẽ ban cho các ngươi điều các nguơi muốn.”
Giọng khàn khàn của tiên tri truyền đến.
Giờ khắc này, lửa giận bùng cháy trong lòng Mộc Phàm.
Gia hỏa này nói đã ăn vô số linh hồn nhân loại, bỗng nhiên làm hắn nhớ tới mấy chục vạn tướng sĩ Long Thành, không một người sống sót.
“Sự kiện Long Thành có liên quan tới ngươi hay không?”
Mặt hắn không chút cảm xúc mở miệng hỏi.
Đôi mắt quỷ dị truyền đến âm thanh: “Không sai, mấy chục vạn linh hồn kia là thức ăn tuyệt vời nhất mà ta từng ăn.”
“Chết!”
Nghe lời này, Mộc Phàm rít gào giơ tay tung hai chiêu cấm thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận