Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 434: Ba mươi sáu tộc Hắc vực

-
Tại trạm không gian trên sao Hỏa, ba nhân viên công tác đang khẩn trương nhìn hình ảnh giám sát.
Một đầu Tinh không cự thú khổng lồ đang bay hướng tới sao Hỏa, thân hình to lớn đáng sợ, quả thực giống như là một viên tinh cầu vọt thẳng tới.
“Xong đời rồi, lần này chúng ta phải hi sinh vì nhiệm vụ.”
Trong trạm không gian chỉ có ba nhân viên công tác, một người nhìn hình ảnh giám sát rồi cười khổ.
Bất kỳ ai nhìn nhìn thấy cự thú khủng bố như thế đều sẽ không dậy nổi chút ý niệm chống cự hoặc là thoát đi, kết cục duy nhất chính là bị nuốt mất.
“Không phải có một chiếc phi thuyền sao, chúng ta trốn về địa cầu.”
Một người bỗng đề nghị, trong trạm không gian có một chiếc phi thuyền loại nhỏ, có thể trốn về địa cầu.
Nhưng một người bên cạnh hắn lắc đầu nói: “Không còn kịp rồi, căn cứ theo tính toán, với tốc độ của cự thú thì không tới hai phút đã đến được sao Hỏa, một đầu đâm xuyên qua sao Hỏa.”
“Tốc độ của phi thuyền căn bản không đủ để chạy thoát.”
“Điều duy nhất có thể làm lúc này chính là mỗi người ôm một quả Thí thần đạn, kích nổ lúc bị cự thú nuốt vào bụng.”
Ba nhân viên công tác này là nhân viên thường trú dài hạn trên trạm không gian sao Hỏa, phục vụ công tác thành lập căn cứ cùng thành thị trên sao Hỏa giai đoạn đầu.
Nhưng hiện tại căn cứ sao Hỏa chưa ổn định thì Tinh không cự thú liền tới rồi, muốn chạy cũng không kịp, chỉ có ôm lòng liều chết.
Còn vì sao bọn họ có Thí thần đạn, thật ra chuyện này rất bình thường, trong bối cảnh dị tộc xâm lấn, nhân viên công tác trong vũ trụ đều sẽ có một quả Thí thần đạn để chết chung với địch nhân.
Ầm ầm ầm...
Lúc này, một luồng sóng xung kích cường đại truyền đến, trạm không gian rung động, có thể nghe thấy tiếng ù ù.
Đó là Tinh không cự thú, đã tới, ba người nhìn cự thú mà ngây dại, thật sự đối mặt với cự thú mới hiểu được nhân loại nhỏ bé thế nào.
Đầu của Tinh không cự thú đã to hơn một ít hành tinh lùn, một ngụm là có thể nuốt mặt trăng, cự thú khủng bố như thế, ai có dũng khí chống lại?
“Tới... Chuẩn bị khởi động Thí thần đạn.”
Một người mở miệng, ôm một thiết bị kích nổ đặc thù, bắt đầu khởi động.
“Từ từ, các ngươi mau nhìn, đó là thứ gì?”
Có người hô to, ngăn hai người lại, chỉ tay về phía vũ trụ bên ngoài trạm không gian.
Hai người còn lại nghe được đều nhìn theo, đúng lúc nhìn thấy một tia sáng từ địa cầu cấp tốc xẹt ngang qua không gian tăm tối mà đến, chớp mắt liền tới bên ngoài trạm không gian.
Khi thấy rõ tia sáng này lại là một người, ba nhân viên trong trạm không gian tức khắc ngây ngẩn.
Người tới đúng là Mộc Phàm, hắn đang đứng bên ngoài trạm không gian.
“Dĩ nhiên còn có người công tác ở nơi này?”
Mộc Phàm bất ngờ vì nhìn thấy ba nhân viên trong trạm không gian, mỗi người ôm một thiết bị đặc biệt, nhìn kỹ chính là Thí thần đạn.
Thấy thế hắn liền hiểu ý định ba người, trong lòng có chút khâm phục, không phải ai cũng có thể làm tới mức này.
“Hình như hắn là Mộc Phàm?”
“Nhân vật sáng lập truyền kỳ trong cuộc chiến Long Thành sao?”
Trong mắt ba người ở trạm không gian lóe lên một tia hy vọng, hiển nhiên là biết Mộc Phàm.
Vừa thấy Mộc Phàm, bọn họ liền kích động, có phải hắn tới cứu bọn họ hay không, dù sao trừ chuyện tới cứu người còn có thể làm gì?
Đáng tiếc bọn họ đã đoán sai, Mộc Phàm mỉm cười nói: “Các ngươi an tâm chờ ở chỗ này, ta đi giải quyết Tinh không cự thú.”
“Ngũ hành trận bàn, lên!”
Nói xong, Mộc Phàm trực tiếp tế trận bàn, nháy mắt hóa thành một quầng sáng bao phủ toàn bộ trạm không gian sao Hỏa.
Đây là muốn bảo vệ nơi này, bảo vật cấp Truyền kỳ Ngũ hành trận bàn ban đầu đã được Mộc Phàm luyện chế thành Tiên Khí.
Dù thần linh tới oanh kích ba ngày ba đêm cũng không có biện pháp đánh vỡ Ngũ hành tiên trận này.
“Tới đi Tiểu Côn Côn, nên nghênh địch rồi.”
Mới vừa nói xong, Côn nhỏ nhỏ trên vai Mộc Phàm đột nhiên bay ra ngoài, nhanh chóng biến to dưới ánh mắt khiếp sợ của ba người trong trạm không gian.
“Ngoẳng...” Một tiếng rít gào vang lên.
Côn vốn nho nhỏ đột nhiên không ngừng biến to, lập tức liền biến thành một cự thú khủng bố.
Nhìn cự thú khổng lồ, não ba người trong trạm không gian như xe chết máy, ngơ ngác, hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm.
“Con cá thật lớn...” Có một người ngây ngốc thốt lên một câu.
Tên đội trưởng trong ba người hiểu biết nhiều nhất, trong khoảnh khắc thấy Côn liền nghĩ tới một truyền thuyết.
“Bắc Minh có cá, tên là Côn, Côn to lớn, không biết dài mấy ngàn dặm....” Hắn lẩm bẩm tự nói, quả thực cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
“Chẳng lẽ, đây là Côn trong truyền thuyết?”
“Trời ơi, ta thấy Côn?”
Ba người nhìn Mộc Phàm đột nhiên thả ra một sinh vật khủng bố mà kích động xen lẫn chấn động.
Côn khôi phục thân hình vốn có, hình thể to lớn, không thua kém Tinh không cự thú đang tới gần kia, kẻ tám lạng người nửa cân.
Côn xuất hiện, nháy mắt làm vô số nhân loại trên địa cầu bùng nổ, đặc biệt là nhân loại trong chín khu, tất cả đều sôi trào.
“Côn!”
“Tiên thú thú trong truyền thuyết.”
“Thật tốt quá.”
Vô số người phấn khởi gào thét.
Mộc Phàm đứng trên đầu Côn, yên lặng nhìn Tinh không cự thú đang vọt tới, trong mắt lóe sát khí.
“Côn, quả nhiên là sinh vật này.”
Trong phòng hội nghị khu thứ nhất, một đám cao tầng đang khẩn trương nhìn hình ảnh giám sát.
Trong khoảnh khắc thấy Côn, tất cả mọi người đều chấn động, kế tiếp là vui mừng, hình thể của Côn không hề thua kém Tinh không cự thú, hoàn toàn chính là hy vọng của mọi người.
Bọn họ tin tưởng Côn trong truyền thuyết nhân loại có thể đánh bại Tinh không cự thú của dị tộc.
“Không nghĩ tới Mộc Phàm lại mang về một đầu Côn, hẳn là mang ra từ vùng cấm Côn Luân.”
Long Xuyên cảm khái nói.
Những người khác sôi nổi gật đầu, nở nụ cười, nhìn thấy hy vọng.
Chỉ cần Tinh không cự thú bị ngăn trở, chuyện kế tiếp không cần lo lắng nhiều, bọn họ có lòng tin ngăn trở đám dị tộc kia.
“Mau xem, đó là cái gì?”
Lúc này, Diêm Thanh Sơn chỉ vào trong hình, mọi người đồng loạt xem kỹ, một cảnh tượng làm cả đám hít hà một hơi.
Chỉ thấy trên lưng Tinh không cự thú có các kiến trúc khổng lồ, thậm chí còn có từng thiên thể nhỏ chiếu sáng hắc ám.
Có ba mươi sáu viên thiên thể tản ra năng lượng, tựa như những mặt trời nhỏ đang tỏa sáng.
Đám thiên thể này được vô số kết cấu kim loại bao vây, hình thành nguồn cung cấp năng lượng cường đại.
Còn có từng tòa thành lũy đang tản ra ánh sáng mông lung.
Ba mươi sáu tòa Tinh không thành lũy, đại biểu cho ba mươi sáu tộc Hắc vực.
Chung quanh Tinh không thành lũy là vô số chiến hạm, chiến thuyền, lớn lớn bé bé, nhiều không đếm xuể.
Mọi người nhìn hình ảnh giám sát thấy được, chiến hạm nhỏ nhất cũng dài trên trăm mét, chiến hạm lớn nhất có thể dài đến mười cây số, số lượng đạt hơn vạn chiếc.
Tinh không thành lũy lại càng khủng bố hơn, bề mặt nó được phủ kín bởi các khẩu pháo, có nạm một thiên thể làm nguồn cấp năng lượng.
“Ba mươi sáu tộc Hắc vực.”
Biểu tình của Mộc Phàm trở nên nghiêm túc, thấy rõ cảnh tượng trên lưng Tinh không cự thú, đúng là thế lực ba mươi sáu tộc Hắc vực.
Ba mươi sáu tộc đều tới, mỗi tộc đưa tới một tòa Tinh không thành lũy đáng sợ dùng thiên thể làm nguồn năng lượng.
Cộng thêm mấy trăm vạn chiến hạm, không biết có bao nhiêu quân đoàn dị tộc, nhìn mà nổi da gà, có chút khủng bố.
Nhưng Mộc Phàm quan sát kỹ chút thì kinh ngạc phát hiện trong ba mươi sáu tộc này lại không có một tên thần linh nào, rất kỳ quái.
Hắn suy nghĩ một chút liền hiểu, hiển nhiên là bọn chúng tự tin, tuyệt đối tin tưởng Tinh không cự thú nên không có phái sinh vật cấp bậc thần linh tới.
Có lẽ bọn chúng thấy không cần thiết, có Tinh không cự thú, không kẻ nào địch nổi.
Đáng tiếc, hôm nay chúng nó gặp phải đối thủ.
Đó chính là Côn đang chắn ngang bên ngoài sao Hỏa.
Lúc này, cường giả, thống soái ba mươi sáu tộc Hắc vực đều đã nhận ra sự tồn tại của Côn, sắc mặt cả đám thay đổi.
“Đây là thứ gì?”
“Tinh không cự thú khác sao?”
Mấy tên thống soái trong đám ba mươi sáu tộc Hắc vực kinh ngạc nhìn Côn, cảm thấy không thể tưởng tượng được, còn có sinh vật có thể so với Tinh không cự thú sao?
Phần lớn bọn chúng đều không biết Côn, nhưng có một tên thống soái dị biết một ít.
“Chẳng lẽ, đây là tiên thú bảo hộ Thiên Đình thượng cổ trong truyền thuyết, Côn?”
Một tên thống soái Hắc uyên tộc mở miệng, vẻ mặt kinh hãi, cảm thấy khó tin.
Nó quan sát Côn, hình thể không hề nhỏ so với Tinh không cự thú, hơi thở cực kỳ khủng bố.
Càng đáng sợ chính là trên thân Côn có từng dòng Thiên hà vờn quanh, Nhược thủy luân chuyển, tản ra hơi thở hủy diệt vạn vật.
“Tiên tri, làm sao bây giờ?”
Lúc này, đám thống soái ba mươi sáu tộc Hắc vực cung kính đứng trước mặt một kẻ áo đen thần bí.
Kẻ áo đen có lai lịch thần bí này thế mà là chủ nhân sau màn của ba mươi sáu tộc Hắc vực.
Hắn chính là tiên tri.
“Không sao, cứ để Tinh thú tiến lên, đúng lúc ăn luôn con Côn kia, ăn xong thì tiểu gia hỏa này có thể thành niên.”
Kẻ áo đen thần bí với giọng khàn khàn nói một câu, vừa dứt lời, hai mắt Tinh không cự thú đột nhiên lóe ánh sáng hồng, há mồm hét to một tiếng.
Ầm ầm ầm...
Tiếng hét mạnh mẽ trực tiếp chấn nát vô số thiên thạch.
Nhưng luồng sóng âm cường đại này còn chưa tới gần sao Hỏa thì Côn cũng há mồm phát ra một tiếng rít gào, hai luồng sóng âm cường đại va chạm trong hư không.
Răng rắc!
Không có tiếng nổ mạnh, chỉ có từng cái khe không gian đen nhánh xuất hiện, không gian rách tả tơi.
“Các ngươi đi chiếm lĩnh địa cầu, nhớ kỹ, bắt nhốt tất cả nhân loại.”
Lúc này, tên tiên tri này lạnh nhạt truyền đạt mệnh lệnh, ba mươi sáu quân đoàn đồng thời bùng nổ, bay ra từ trên lưng Tinh không cự thú.
“Tiểu gia hỏa, xé nát nó.”
Ngay sau đó, tên tiên tri này thao túng Tinh không cự thú đánh tới chỗ Côn và Mộc Phàm.
“Tới đúng lúc, Tiểu Côn Côn, làm thịt nó mang về nướng ăn.”
Mộc Phàm nheo mắt, đột nhiên hét to, cưỡi Côn ầm ầm ầm tăng tốc giết tới.
Tiên thú thượng cổ Côn cùng Tinh không cự thú, hai quái vật khổng lồ đột nhiên tăng tốc, va chạm trong hư không bên ngoài sao hỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận