Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 316: Cường thế tru sát

----
Phanh phanh phanh!
Trong hư không u ám, ba bóng dáng loé sáng cấp tốc va chạm, sinh vật ba đầu vung vẩy tám cánh tay cầm các loại binh khí, truyền ra từng tiếng vang.
Sinh vật còn lại thì vỗ đôi cánh nóng cháy, biểu tượng mặt trời giữa trán toả ánh sáng nóng rực, từng chiêu từng thức đều như một mặt trời đang bùng nổ, sáng lạn bắt mắt.
Oanh!
Ba bên va chạm, song song tách ra.
Toàn thân Mộc Phàm có một quầng sáng bao phủ, lực phòng ngự cường đại, cứng rắn chặn công kích mãnh liệt của sinh vật Truyền kỳ.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, song quyền không ngừng loé sáng, phóng thích toàn bộ lực lượng, dùng mười phần lực lượng đánh đến hai sinh vật Truyền kỳ liên tục kêu khổ.
Bởi vì thân thể cùng lực lượng của hắn quá cường đại, quả thực không thể tưởng tượng, mỗi một quyền tạo ra thống khổ mà bọn chúng khó có thể thừa nhận.
Keng!
Mộc Phàm tung một quyền, đánh vào một quầng sáng, phát ra từng ánh lửa, nháy mắt hóa thành một quả cầu lửa nổ tung.
Ầm ầm ầm, khí lãng quay cuồng, thổi bay một đám thiên thạch chung quanh.
“Nhân loại này thật mạnh!”
Sinh vật ba đầu tám tay kinh ngạc đan xen tức giận, càng đánh càng kinh hãi, đã có chút hoảng sợ.
Sinh vật Truyền kỳ còn lại thì mở rộng cánh phát ra ánh sáng nóng cháy, không ngừng tạo ra gió lốc.
Như gió lốc đến từ mặt trời, thổi ù ù quét tới, hủy thiên diệt địa.
Chỗ đáng sợ của cấp Truyền kỳ là có thể bộc phát ra lực lượng hủy thiên diệt địa, như thiên tai, gần như không có khả năng ngăn cản.
Đám người Diệp Hồng Trần đã lui ra rất xa.
Còn may là Mộc Phàm cũng bảo vệ chặt chẽ phía này mới không lan đến tám người bọn họ, nếu không bọn họ không có biện pháp đứng xem.
“Thật là khủng khiếp!”
“Đây là chỗ đáng sợ thật sự của cường giả Truyền kỳ sao?”
Phó Bân chấn động, tay nắm chiến thương đều trắng bệch, thương hơi hơi rung động, đại biểu cho nội tâm hắn lúc này không bình tĩnh.
Những người khác không tốt hơn là bao, đều bị đại chiến trước mắt trấn trụ.
Dù hai sinh vật Truyền kỳ hay là Mộc Phàm đều khiến bọn họ cảm thấy vô cùng chấn động.
Đặc biệt là Mộc Phàm, dùng sức bản thân chống lại hai sinh vật Truyền kỳ, đại chiến không ngừng nghỉ, thế mà vẫn không bại trận, thậm chí càng đánh càng hăng.
“Thân thể của hắn rất cường đại.”
Sinh vật tạo ra gió lốc nóng cháy nói một câu, kinh hãi vì thân thể Mộc Phàm quá cường đại, đây còn là nhân loại sao?
Phải biết rằng hai chúng nó là sinh vật cấp Truyền kỳ, chỉ dưới cấp Thần thoại, cấp độ vô địch nhân gian, hiếm có địch thủ.
Làm cường giả Truyền kỳ một phương, khai sáng ra một truyền kỳ, có võ học Truyền kỳ hoặc là bí pháp của mình, nên mới gọi là cường giả Truyền kỳ.
“Ra tuyệt chiêu đi, nếu không, không bắt được hắn.”
Sinh vật tám cánh tay đề nghị, ba cái đầu đồng thời nhìn chằm chằm Mộc Phàm, trong lòng đã quyết định phải dùng tuyệt chiêu để đối phó hắn.
“Được!”
Hai sinh vật Truyền kỳ liếc nhau, sôi nổi bộc phát ra tuyệt chiêu của mình.
“Truyền kỳ ý nghĩa, Thái dương thần quang!”
Một tiếng quát lớn, ánh sáng chói chang như phát ra từ mặt trời chiếu rọi, không thể mở mắt.
Sinh vật Truyền kỳ có cánh bộc phát trước, triển lộ tuyệt chiêu cường đại nhất cấp Truyền kỳ.
Vừa mới thi triển liền dẫn phát biến động kinh thiên, ánh sáng nóng cháy cường độ mạnh chiếu rọi, như có một mặt trời đang treo ở nơi đó, làm người ta sợ hãi.
“Tam thần tịch diệt!”
Thân thể sinh vật Truyền kỳ ba đầu đột nhiên run lên, thế mà biến thành ba tên, mỗi một tên đều có một đầu hai tay giống như nhân loại.
Ba tên này đều tản ra hơi thở khủng bố của cấp Truyền kỳ.
Tam thân hội tụ, thi triển một kích tuyệt sát nhắm ngay Mộc Phàm.
Răng rắc!
Không gian nứt toạc, lực lượng đáng sợ xé nát không gian chung quanh, không gian không chịu nổi tuyệt chiêu của hai cường giả Truyền kỳ.
Đó là lực lượng khủng bố thuộc về lĩnh vực Truyền kỳ, hai cổ thế đáng sợ áp xuống, hình thành một vực tràng khoá chặt Mộc Phàm, không thể tránh né.
“Truyền kỳ ý nghĩa sao?” Mộc Phàm nheo mắt lại, khẽ hừ một tiếng.
Hắn chẳng lạ lẫm gì với Truyền kỳ ý nghĩa, bản thần đã nắm giữ vài loại pháp thuật, võ học cấp Truyền kỳ, thậm chí kỹ thuật bắn cung cấp Sử thi, bí thuật cấp Bán thần.
Đối mặt với tuyệt chiêu của hai sinh vật Truyền kỳ, Mộc Phàm cũng cảm thấy nguy cơ tới gần.
“Mộc Phàm, mau tránh ra.”
Phía dưới truyền đến một tiếng kinh hô, đám người Diệp Hồng Trần kinh hoảng nhìn một màn trước mắt.
Mắt thấy Mộc Phàm sắp bị bao phủ, đó chính là lực lượng mạnh nhất mà cường giả cấp Truyền kỳ thi triển ra.
Dù có Bán thần ở chỗ này cũng không dám đỡ lấy.
“Tiệt thiên chỉ!”
Trong lúc nguy cấp, Mộc Phàm giơ một ngón tay điểm tới.
Hành động này làm cả đám Diệp Hồng Trần sợ ngây người, ngơ ngác.
Mà hai sinh vật Truyền kỳ đối diện cũng ngạc nhiên, sau đó cười dữ tợn, thầm nghĩ chẳng lẽ nhân loại này bị dọa ngu rồi.
Thế mà dùng một ngón tay đối kháng tuyệt chiêu Truyền kỳ của chúng nó, quả thực chính là tìm chết a.
Răng rắc!
Đột nhiên một tiếng giòn nứt truyền đến, tâm thần mọi người nhảy dựng, giương mắt nhìn thì thấy một màn khiến người khác không thể nào tin nổi.
Chỉ thấy trong hư không xuất hiện một ngón tay đáng sợ, ù ù xỏ xuyên qua không gian, tất cả mọi thứ trên đường nó đi qua đều tan biến, tuyệt chiêu của hai sinh vật Truyền kỳ bị một ngón tay đánh tan.
Một ngón tay kia khó mà diễn tả bằng ngôn từ, vô địch, không thể ngăn cản.
Oanh!
Một ngón tay điểm ra, không gian vỡ vụn như mặt kính nát.
Tiếng cười của hai sinh vật Truyền kỳ đột nhiên tắt ngủm, tròng mắt trừng to, hoảng sợ nhìn lực lượng của chính mình bị đánh tan, lực lượng của ngón tay không giảm xỏ xuyên đến.
Phụt, ba bóng dáng bị đánh tan, biến thành vô số thịt nát hội tụ thành một thân thể rách nát
Đúng là sinh vật ba đầu tám tay, ba cái đầu chỉ còn lại hai cái, tám cánh tay chỉ còn lại có một cánh tay cụt lẻ loi.
“A...”
Nó thê thảm kêu rên, bộ dáng khủng bố, da nứt ra, trong cơ thể có một lực lượng đáng sợ đang phá huỷ thân thể nó.
“Không...” Sinh vật Truyền kỳ còn lại hoảng sợ kêu to, cố gắng phản kháng, ánh sáng lại bùng nổ mạnh hơn.
Đáng tiếc vẫn bị một ngón tay xỏ xuyên qua, nổ tung, hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất.
Khi ánh sáng tan đi, lộ ra một thân thể xơ xác, chỉ còn lại cái đầu cùng nửa thân thể lơ lửng, hai tròng mắt nhô ra, chết không nhắm mắt.
Nó đã chết, ý thức bị lực lượng cường đại của Tiệt thiên chỉ xoá sạch.
Hai sinh vật Truyền kỳ thi triển tuyệt chiêu cường đại nhất thế mà lại bị Mộc Phàm dùng một ngón tay đánh bại, kết cục một chết một bị thương.
Hiện trường yên tĩnh, trong hư không u ám, vô số dị tộc quan chiến đều bị biến cố kinh khủng này làm hoa mắt choáng váng.
Mà đám người Diệp Hồng Trần, Thần Thập Nhất, Lôi Anh hoàn toàn ngơ ngác, não chết máy.
Nhìn sinh vật Truyền kỳ kêu rên thê lương, tuy rằng không chết, nhưng vô cùng thê thảm, đang bị lực lượng của Tiệt thiên chỉ không ngừng ăn mòn, càng thêm thống khổ cùng thê thảm.
Khắp hư không chỉ còn vang vọng tiếng kêu rên của sinh vật Truyền kỳ này.
“Ực ực!”
Phó Bân nuốt nước miếng, nói: “Chắc chắn là ta đang mơ, hai sinh vật Truyền kỳ a, nháy mắt đã bị hạ gục, một chết một trọng thương.”
“Chắc không phải là giả đâu?”
“Có phải chúng ta đến nhầm chỗ hay không?"
Mấy người Lôi Anh, Đồ tể nhìn nhau, cảm giác trái tim sắp vỡ rồi, quá kích thích, quá khủng bố, quá kinh người.
Thậm chí bọn họ còn cảm giác quá dọa người, tâm linh nhỏ yếu bị kích thích thật mạnh.
Diệp Hồng Trần ngơ ngác nhìn Mộc Phàm, ánh mắt nóng rực, như phát hiện vùng đất mới.
“Còn có kẻ nào nữa?”
Đột nhiên Mộc Phàm hét to, làm tất cả bừng tỉnh, bao gồm vô số sinh vật dị vực bốn phía.
Lúc này bọn chúng mới hoảng sợ phát hiện Mộc Phàm đang nắm lấy cổ sinh vật Truyền kỳ chưa chết kia, giơ lên cao.
Hai mắt lạnh lẽo đảo qua bốn phía, đằng đằng sát khí, vô số sinh vật dị tộc sợ hãi lui về phía sau, thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu.
Sinh vật Truyền kỳ bị giết.
“Đại nhân, cứu ta...”
Sinh vật Truyền kỳ bị thương hoảng sợ kêu to, cầu cứu, sợ hãi nhìn về một nơi nào đó trong hư không.
Nơi đó như có tồn tại đang sợ nào đang ẩn nấp, kẻ mà sinh vật Truyền kỳ cầu cứu chắc chắn không phải cường giả tầm thường.
“Đừng gọi, hôm nay dù có thần linh buông xuống cũng không thể nào cứu được ngươi.”
Giọng Mộc Phàm lạnh băng, ẩn chứa sát khí khiếp người.
“Không... Ngươi dám...” Sinh vật này hoảng sợ kêu to, đang muốn nói gì thêm.
Nhưng chỉ nghe “Răng rắc”, cổ nó bị bóp nát, đầu bay lên, bị Mộc Phàm vỗ nát.
Hai sinh vật Truyền kỳ lại bị tiêu diệt như vậy, không một tên sống sót.
“Hừ!”
Mộc Phàm giết xong, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hướng về một phía, giống như nhìn thấy gì đó.
“Chúng ta đi.”
Hắn vừa dứt lời, đám người Diệp Hồng Trần liền cảm giác không chịu khống chế, bay lên, chớp mắt dừng bên cạnh Mộc Phàm.
Đến bây giờ mấy người vẫn chưa tỉnh táo lại, vẫn còn cực kỳ chấn động.
Tám người mơ mơ màng màng bị Mộc Phàm mang ra khỏi vòng vây, không một sinh vật dị vực nào dám ngăn cản.
Không những không dám ngăn cản, ngược lại bị dọa ào ào lui ra, không dám tới gần.
Cứ như vậy, Mộc Phàm mang theo tám người, nghênh ngang xuyên qua vòng vây dị tộc, đi vào tầng tầng thiên thạch bên ngoài Long Thành.
Còn vô số dị tộc dị tộc chung quanh không dám ngăn trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Phàm dẫn người tiến vào vành đai thiên thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận