Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 428: Bất diệt tiên cốt

Răng rắc, ca ca...
Trong cái khe truyền ra từng tiếng giòn nứt làm người ta sởn tóc gáy.
Không bao lâu, bên trong liền không còn tiếng động, con nhện cái ác độc kia cũng biến mất.
“Vừa rồi là thứ gì?”
Bốn người Diệp Hồng Trần đều nổi da gà, hoảng sợ nhìn cái khe khủng bố kia, bên trong trào ra từng luồng khí mờ mịt, tiên quang lượn lờ.
Phía dưới có thứ gì đó rất khủng bố, vừa rồi rõ ràng thấy một bàn tay xương túm lấy nhện độc lôi xuống.
“Ực ực... Đừng run, lão tử sợ muốn chết.” Mập mạp nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy lông tơ dựng hết lên.
Ma bia sau lưng cứ rung động, cảm giác như nó muốn đi xuống đại chiến một trận, làm mập mạp có vẻ rất mâu thuẫn.
Mình thì sợ muốn chết nhưng nội tâm lại có một ý niệm muốn đi xuống đánh một trận, cảm giác quá quỷ dị, mập mạp muốn khóc rồi.
“Chẳng lẽ là thứ kia?” Tiêu Văn kinh ngạc không thôi, nhớ tới chuyện gì đó.
Sắc mặt nàng liên tục biến đổi, nhắc nhở: “Mộc Phàm ca ca, ta thấy chúng ta vẫn nên đi thôi, chắc chắn bên trong có một thứ khủng bố.”
“Ta nghe nói trong bí cảnh không chỉ phong ấn đại ma, còn có một vị tiên đã từng ngã xuống ở chỗ này.”
Nàng vừa nói ra lời này liền hấp dẫn ánh mắt của mấy người.
Diệp Thiên kinh ngạc nói: “Biểu muội, sao ngươi lại hiểu rõ bí cảnh này như vậy, chẳng lẽ ngươi đã từng tới?”
“Ách... Không có.” Tiêu Văn lập tức phủ nhận.
Nói giỡn, cho người ta biết nàng trọng sinh sao?
Mộc Phàm dùng ánh mắt quái dị nhìn khiến Tiêu Văn khiến nàng nổi da gà, giống như toàn bộ bí mật bị xem thấu.
“Tới!”
Hắn đột nhiên nhìn về khe, lộ vẻ thận trọng, tò mò.
Răng rắc!
Vừa dứt lời, liền thấy sương mù trào ra, từ bên trong có một bàn tay xương thò ra, tiếp theo thì thấy một bộ xương khô chậm rãi bò lên.
Đó là một bộ xương khô, toàn thân trong suốt, lập loè tiên quang, trên xương cốt có từng đường tiên ngân, tản ra hơi thở bất hủ.
“Bộ xương khô?”
Mấy người trừng to mắt nhìn bộ xương khô bò lên tới, nhỏ xinh, tinh xảo nhưng mang đến cho người ta cảm giác áp bách vô tận.
Bộ xương khô này được bao phủ bởi một tầng tiên quang, trong hai hốc mắt lập loè linh quang bất diệt, đúng là chút linh quang này làm nó không có biến mất.
Bất hủ qua vô số năm tháng, linh quang bất diệt, do đó còn tồn tại đến bây giờ, thậm chí còn có thể bò lên, giống như còn sống.
“Tiên cốt?” Mộc Phàm kinh ngạc đánh giá bộ xương khô trước mắt.
Đây là một bộ tiên cốt.
Cường đại, quỷ dị, áp bách nặng nề, trong mấy người ở đây, trừ Mộc Phàm ra thì những người khác đều cảm thấy khó thở.
“Má ơi, thật sự là thứ này.” Tiêu Văn sợ tới mức mặt tái mét.
Nàng biết rõ sự đáng sợ của thứ này, thậm chí vượt qua đại ma bị phong ấn trong tiên đỉnh.
Bởi vì nàng biết rõ tiên cốt này chính là vị tiên nhân cường đại đã từng phong ấn đại ma ở nơi này, không nghĩ tới vẫn còn sống.
“Là một khối tiên cốt nữ nhân, nàng còn sống hay không?” Vẻ mặt Diệp Hồng Trần nghiêm trọng, cảm thấy vô cùng áp lực.
Vừa nghe lời này, tiên cốt bỗng nhiên ngẩng đầu, hốc mắt trống trơn nhìn thẳng các nàng, mấy người cảm giác thân thể nặng nề, linh hồn như chìm xuống biển.
Sợ hãi!
Sự sợ hãi vô biên dũng mãnh trào ra, nguy cơ tử vong quanh quẩn không tan, mấy người muốn động đậy nhưng cảm giác cả người bị đè nặng, không cách nào nhúc nhích, ý thức đều muốn ngủ say.
“Tỉnh lại.” Đột nhiên có một tiếng hét to đánh thức mấy người, một đám há mồm thở dốc, mồ hôi đầy đầu.
Vừa rồi thiếu chút nữa tưởng rằng mình đã chết, còn may là Mộc Phàm đánh thức mấy người, kéo cả đám trở lại, nếu không thì linh hồn sẽ bị đối phương cắn nuốt.
“Thật đáng sợ.”
Tiêu Văn kinh hãi lui về phía sau, dứt khoát núp sau lưng Mộc Phàmg.
Không có biện pháp nào, nàng cho rằng chỉ có phía sau Mộc Phàm là an toàn nhất, cả Diệp Hồng Trần, Diệp Thiên, mập mạp đều tự giác tránh sau lưng hắn.
Mộc Phàm cạn lời nhìn mấy người, dở khóc dở cười nói: “Sợ cái gì, chỉ một bộ xương khô mà thôi, bộ xương khô này có chút đặc biệt, nó là một bộ tiên cốt.”
“Nhưng bản chất vẫn là một bộ xương khô, có gì mà sợ.”
Lời này làm mấy người câm nín, trợn trắng mắt.
Diệp Hồng Trần cười khổ nói: “Mộc Phàm, đừng nói giỡn, nhanh nghĩ cách giải quyết đi, đám chúng ta không có cách nào đối mặt với tiên cốt, thiếu chút nữa chết rồi.”
“Mộc ca, chơi chết nó.” Mập mạp hô to.
Tiêu Văn hơi sợ nói: “Mộc Phàm ca ca, ngươi cẩn thận đó, tuy rằng ngươi rất lợi hại nhưng thứ này quá tà môn, kẻ chạm vào đều chết, so với vị bên cạnh ngươi lúc trước cũng không thua kém chút nào.”
Người mà nàng nói tới chính là Tiểu Ách, tiên cốt trước mắt rất tà môn, không kẻ nào tới gần mà có kết cục tốt, tất cả đều bị cắn nuốt linh hồn.
“Nhanh nghĩ cách chơi chết nó đi, thứ này quá dọa người.”
Mấy người hoảng hốt, chỉ có Mộc Phàm vững như Thái sơn, đang tò mò quan sát tiên cốt trước mắt, thật sự là xương cốt sau khi tiên nhân chết lưu lại sao?
Một người một bộ xương, cứ đứng ở chỗ này nhìn nhau thật lâu.
Chỉ thấy tiên cốt nghiêng đầu, giống như tò mò vì sao Mộc Phàm không bị ảnh hưởng, thậm chí có cảm giác giống như quen biết.
Cạc cạc...
Đột nhiên, tiên cốt nâng cánh tay, một ngón tay chọc về phía Mộc Phàm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộc Phàm giơ một ngón tay đánh trả, hai ngón tay va chạm.
Phanh!
Không gian xung quanh nứt toác.
Một lực lượng cường đại đẩy cả hai ra rất xa mới dừng lại.
“Thật là lợi hại.” Mộc Phàm hơi bất ngờ, tiên cốt này rất cường hãn nha.
Tiên cốt cũng kinh ngạc ngẩng đầu, hàm dưới mở ra, tỏ vẻ kinh ngạc.
“Tới tới, đánh vài chiêu nào.”
Mộc Phàm gặp được gia hoả có thực lực ngang mình, tự nhiên rất hưng phấn, không nói hai lời liền tung một quyền, quyền ý cường đại bùng nổ.
Oanh!
Tiên cốt cũng vung quyền, hai nắm tay va chạm, mặt đất sụp xuống, nháy mắt tạo ra mây nấm thật lớn, có tiên quang mãnh liệt bùng nổ, tựa như mặt trời nổ mạnh.
Va chạm mạnh mẽ, năng lượng xung kích lan ra tám phương, khiến đám người Tiêu Văn không thể không nhanh chóng bay ngược ra xa.
Cách khoảng mấy chục cây số vẫn còn cảm nhận được lực xung kích đáng sợ kia, có thể thấy được một kích vừa rồi của hai bên tạo ra lực phá hoại lớn thế nào.
Mặt đất trong phạm vi mười cây số toàn bộ lún xuống, tạo thành một hố sâu.
Oanh...
Lúc này, một người một bộ xương khô đang giao thủ, từ mặt đất đánh lên không trung, một đường giao chiến, ngươi qua ta lại thế mà đánh ngang tay.
Mộc Phàm nhịn không được mà kinh ngạc cảm thán, lực lượng của tiên cốt quá cường đại.
Thậm chí khiến hắn có chút khiếp sợ, vô thượng tiên thể của mình toàn lực bùng nổ lại không thể bắt lấy đối phương.
Keng keng keng!
Hai bên liên tục giao thủ, quyền chưởng chạm nhau, xương cốt va chạm với nắm tay phát ra từng tiếng kim loại va chạm, tiên quang lấp loé.
Dù Mộc Phàm hay là tiên cốt đều có thân thể vô cùng cường đại, trong lúc nhất thời khó phân cao thấp.
“Đi xuống cho ta đi.”
Đánh hồi lâu, Mộc Phàm bắt lấy cơ hội, vỗ một chưởng, thiên uy mênh mông cuồn cuộn, một phương đại ấn ù ù ép xuống.
Tiên cốt không cam lòng yếu thế, hai tay đan chéo, từng đạo tiên ngân lập loè, tạo thành một vòng tròn, tiên quang hội tụ ngăn chặn đại ấn phía trên.
Chỉ nghe một tiếng “Đông", vạn vật yên tĩnh.
Nơi đó chỉ có ánh sáng mãnh liệt nổ tung.
Ước chừng khoảng mười phút sau, tất cả mới tan đi, lộ ra một cái hố sâu không thấy đáy, bên trong lập loè tiên quang.
Tiên cốt thế mà không bị gì, toàn thân được bao phủ bởi một tầng tiên quang.
Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện hai tay tiên cốt có vết nứt rất nhỏ, nó cúi đầu nhìn hai vết nứt trên tay, rơi vào trầm tư.
Mộc Phàm đang muốn tiếp tục thừa thắng xông lên, tiên cốt đột nhiên bay lên trời, đi tới trước mặt Mộc Phàm, làm ra một hành động khiến mọi người khiếp sợ.
Rầm!
Tiên cốt trực tiếp ôm lấy Mộc Phàm, làm hắn nổi da gà, bùng nổ lực lượng cường đại đánh nó bay ra ngoài.
Oanh!
Tiên cốt bị đánh bay, đâm xuyên một ngọn núi lớn, bụi mù cuồn cuộn bốc tận trời, một hồi lâu mới tan đi.
Khi bụi mù tan đi, lộ ra tiên cốt bên trong đống đá vụn, toàn thân tiên cốt tràn đầy vết nứt, nó lại không ngăn cản, đón lấy một kích hung ác của Mộc Phàm.
Nhìn thấy bộ dạng của tiên cốt, Mộc Phàm sửng sốt, vừa rồi đối phương không hề ngăn cản.
Ca... Tiên cốt gian nan bò dậy, run run đi về phía Mộc Phàm, giống như có thể tan thành từng mảnh bất kỳ lúc nào.
Nhưng nó vẫn đi tới trước mặt Mộc Phàm, hai hốc mắt trống trơn nhìn hắn, rơi vào trạng thái mờ mịt.
“Sao lại không đánh nữa?” Mộc Phàm nhíu mày lại, nhìn tiên cốt trước mắt vẫn không nhúc nhích.
Tiên cốt này thật kỳ quái, đang đánh đột nhiên ngừng, sao lại thế này?
Ong!
Đúng lúc này, trong cơ thể Mộc Phàm truyền đến một tiếng reo vang, tiếp theo một đạo tiên quang bay ra, dừng ở giữa cả hai.
Tiên đỉnh!
Mộc Phàm ngạc nhiên nhìn tiên đỉnh, nó tự động bay ra tới, phát ra từng tiếng vang nhẹ, giống như rất vui mừmg, có vẻ quen biết tiên cốt trước mắt.
Lúc này hắn mới nhớ tới lời Tiêu Văn nói về tiên đỉnh phong ấn đại ma cùng tiên cốt này, có lẽ chủ nhân ban đầu của tiên đỉnh chính là tiên cốt trước mắt.
Trách không được tiên đỉnh tự động bay ra.
“Thiên... Đế...”
Tiên cốt vươn cái tay xương đầy vết nứt run run vuốt ve tiên đỉnh, giống như đang đánh thức một ít ký ức vụn vặt.
Đáng tiếc nó vẫn không nhớ được.
Cuối cùng tiên đỉnh bay một vòng quanh tiên cốt, sau đó bay tới trước mặt Mộc Phàm, phát ra từng tiếng vang nhẹ như đang kể chuyện.
Sau đó hóa thành một đạo tiên quang bay trở lại trong cơ thể hắn, khôi phục yên tĩnh.
Mộc Phàm nhìn tiên cốt một lúc lâu, tiên đỉnh thuộc về nó sao?
Nhưng sao hắn lại cảm giác không phải của nó, hiển nhiên là tiên đỉnh nhận biết tiên cốt trước mắt cho nên Mộc Phàm cảm thấy nó có chút cổ quái.
“Thôi, ta không làm khó ngươi.”
Suy tư một hồi, cuối cùng Mộc Phàm từ bỏ ý muốn luyện hóa tiên cốt.
Đối phương không chịu đánh, hơn nữa đánh cũng không hoàn thủ, đánh nữa thì không có ý nghĩa, hắn cũng ngại luyện hoá tiên cốt này.
Vốn Mộc Phàm có ý định luyện hóa hấp thu nó, gia tăng đặc tính xương cốt, nhưng xem ra không thể thực hiện ý tưởng này.
“Ngươi đi đi.”
Mộc Phàm xua xua tay kêu nó rời đi, nói xong xoay người đi hướng tới đám Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần.
Hắn chỉ mới bước hai bước, tiên cốt liền bước theo sát, có vẻ nó quyết định đi theo Mộc Phàm, khiến mấy người xem mà ngây ngốc.
Sao vừa đánh nhau một trận thì tiên cốt liền đi theo Mộc Phàm rồi?
“Ngươi muốn đi theo ta?”
Mộc Phàm kinh ngạc dừng lại, xoay người nhìn tiên cốt, mở miệng hỏi một câu.
Tiên cốt suy nghĩ một hồi, sau đó nó thật sự gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận