Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 211: Độ kiếp

Vù!
Ánh sáng chợt lóe, Mộc Phàm xuất hiện trên quảng trường trung tâm.
Mới vừa ra tới, còn chưa kịp xem xét liền cảm giác có một luồng áp lực bao phủ, nguyên thần trầm xuống, thân thể có cảm giác nặng nề.
Thiên kiếp!
Sắc mặt Mộc Phàm thay đổi, biết đây là thiên kiếp đang khóa chặt hắn.
Không kịp suy nghĩ, Mộc Phàm trực tiếp mở trung tâm truyền tống, chọn một cảng không gian truyền tống ra ngoài.
Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, Mộc Phàm liền biến mất.
“Mộc Phàm!”
Một màn này rơi vào tầm mắt Nặc Á đúng lúc cũng muốn ra ngoài, nàng kinh ngạc nhìn Mộc Phàm biến mất.
Nàng vừa định chào hỏi hắn, đáng tiếc chớp mắt Mộc Phàm liền biến mất, không có cơ hội đi lên chào hỏi.
“Chẳng lẽ là đi tiết điểm không gian số hai sao?”
Nặc Á suy đoán, lắc đầu đi vào trung tâm truyền tống, nàng vừa tiếp một nhiệm vụ, chuẩn bị đi hoàn thành.
“Kỳ quái!”
Lúc này, trong trường học có không ít cường giả cấp Siêu phàm mang vẻ mặt kinh ngạc thắc mắc.
Vừa rồi bọn họ cảm giác được một áp lực đáng sợ, chợt lướt qua, chẳng lẽ là cảm giác sai sao, xuất hiện ảo giác.
“Kiếp khí!”
Lúc này, trong tầng cao nhất của thư viện.
Một lão giả cầm chổi trong tay kinh ngạc nhìn hư không, vừa rồi lão cảm giác được một một luồng kiếp khí khổng lồ đột nhiên hội tụ.
Nhưng chỉ lướt qua, hắn có thể chắc chắn đó là kiếp khí, là dấu hiệu thiên kiếp dấu.
Nhưng sao có thể xuất hiện ở nơi này?
“Trong trường học cũng không có người đột phá Siêu phàm bước vào Thánh cảnh a, vì sao xuất hiện kiếp khí?”
Lão giả lẩm bẩn, ánh mắt vẩn đục mang theo một chút ngạc nhiên, khó hiểu, thật sự là nghĩ không ra.
Ngay sau đó lắc đầu, không nghĩ nữa.
Có lẽ là già rồi, cảm ứng sai lầm cũng không chừng?
........
Bên kia, sau khi rời khỏi trường học, Mộc Phàm từ một cảng không gian nhanh chóng truyền tống tới một thế giới dị vực.
Hơn nữa vẫn là thế giới trước kia từng đi qua.
Bá!
Trong bóng đêm, một quầng sáng nở rộ, thạch trận lóe lên một luồng sáng, bên trong có một bóng người hiện lên.
Người tới đúng là Mộc Phàm, đi tới Vĩnh đông chi địa.
Ầm ầm ầm...
Mới vừa ra tới, Mộc Phàm liền nghe thấy tiếng gầm rú trên đỉnh đầu, lôi đình lập loè, áp lực đáng sợ phủ xuống, khóa chặt hắn.
Thiên kiếp xuất hiện.
Mộc Phàm biến sắc, thân thể nhoáng lên, dẫm một thanh phi kiếm luyện khí trực tiếp bay đi, hướng tới đỉnh núi cao nhất ở Vĩnh đông chi địa.
Hắn muốn độ kiếp ở nơi đó.
Hưu!
Một đạo kiếm quang xẹt qua bóng đêm, bay nhanh trong thế giới rét lạnh này.
Kiếm quang khiến cho không ít sinh vật cường đại chú ý.
Đặc biệt là áp lực khủng bố đột nhiên buông xuống kia, khiến cho Vĩnh động chia địa bị bao phủ bởi một tầng bóng ma khủng bố.
“Sao lại thế này?”
Lúc này, Viêm tộc, Lam diễm bộ tộc, vị Tế ti kia bỗng nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn vào không trung đen kịt, cảm giác được áp lực vô tận.
“Tế ti, đã xảy ra chuyện gì?” Tộc trưởng Liệt Sơn ngạc nhiên hỏi.
Tế ti lắc đầu, giọng điệu nghiêm trọng nói: “Ta cảm ứng được một hơi thở đáng sợ, mang tới áp lực, tràn ngập sự hủy diệt, phá hoại.”
“Hơi thở này, chẳng lẽ là... Kiếp khí?”
Tế ti lẩm bẩm một câu, bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Có cường giả muốn độ kiếp?” Hắn kinh ngạc hô to một tiếng, đã hiểu chuyện gì.
Đây là kiếp khí, hơi thở của thiên kiếp, hiển nhiên là có sinh vật cường đại muốn độ kiếp a.
Là ai đang độ kiếp?
“Trên Thánh sơn của Vĩnh động chia địa.”
Hai mắt Tế ti sáng quắc, nhìn trung tâm Vĩnh đông chi địa, nơi đó có một tòa Thánh sơn.
Kiếp khí tụ tập trên Thánh sơn, hiển nhiên là có cường giả độ kiếp ở nơi đó.
Ầm vang!
Chỉ nghe sấm sét nổ vang, trên Thánh sơn bỗng nhiên toát ra vô tia sét, lôi điện đan xen, trong lúc nhất thời, Thánh sơn được chiếu rọi sáng như ban ngày.
“Thiên kiếp thật đáng sợ.”
Tế ti kinh hãi, tộc trưởng Liệt Sơn bên cạnh cũng hoảng hốt, cả người nổi da gà, cảm giác được một tia điện lướt qua da thịt.
Cách xa như vậy, còn có thể cảm nhận được, có thể tưởng tượng ở trên Thánh sơn là cảnh tượng đáng sợ như thế nào.
Oanh!
Một tia sét đánh xuống, Thánh sơn rung động, toàn bộ Vĩnh động chi địa đều chấn động.
Vô số sinh vật hoảng sợ chạy tán loạn, không ngừng chạy trốn, rời xa Thánh sơn.
“Là ai đang độ kiếp?”
Không ít sinh vật cường đại bị kinh động, kiếp khí bao phủ Thánh sơn, kinh động sinh linh khắp nơi.
Bên ngoài Vĩnh đông chi địa, có một đôi mắt đáng sợ đang nhìn về phía Thánh sơn.
“Đã rất nhiều năm nơi này không có thiên kiếp buông xuống, là ai đưa tới thiên kiếp, là có sinh linh phá vỡ hàng rào Siêu phàm, sắp Nhập thánh sao?”
Đôi mắt này ẩn trong bóng đêm, bị sương mù cuồn cuộn bao phủ, không thể thấy rõ, chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ.
Trong bóng đêm, có một con Ma long đen thui đang nhìn về hướng Thánh sơn, hai con mắt lóe ánh sáng màu đỏ tươi.
“Là Băng long đang độ kiếp sao?”
Đầu Ma long khổng lồ này lầm bầm lầu bầu, phun long tức.
Nó suy đoán trên Thánh sơn có một Băng long cường đại như nó, thực lực không phân cao thấp, đang độ kiếp.
Ầm ầm ầm...
Toàn bộ Vĩnh đông chi địa chấn động, vô số sinh vật kinh hoảng, bóng đêm đều bị ánh sáng từ lôi đình xua tan.
Thiên lôi huy hoàng chiếu sáng Vĩnh đông chi địa.
Có vô số Băng giải, Băng hùng, còn có các loại sinh vật hiếm lạ cổ quái, đều bị hơi thở đáng sợ từ thiên kiếp hù dọa.
Trong phạm vi Thánh sơn, sinh vật lớn lớn bé bé đã sớm thoát đi sạch sẽ.
Lúc này, ở đỉnh Thánh sơn, trên mặt sông băng, Mộc Phàm lơ lửng trong không trung, nhìn chằm chằm bão tuyết lạnh thấu xương, rồi yên lặng nhìn kiếp vân trên đỉnh đầu.
Nói là kiếp vân, còn không bằng nói là một biển sấm sét thì chính xác hơn.
Lôi đình đầy trời đan xen, hóa thành từng đầu lôi xà vặn vẹo, chiếu sáng bóng đêm.
Hơi thở thiên kiếp càng lúc càng đáng sợ, như đang biến dị, ấp ủ những tia sét càng khủng bố hơn, khiến Mộc Phàm cũng có chút hãi hùng khiếp vía.
Hắn cảm giác da thịt bắt đầu tê dại, trong không khí chung quanh tràn ngập vô số hồ quang xẹt xẹt, cảnh tượng làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
“Thiên kiếp quả nhiên đã biến dị.”
Mộc Phàm âm thầm nghiêm nghị, giống như hệ thống nói, thiên kiếp của hắn mạnh hơn thông thường.
Hai mắt hắn lóe lên hai tia sáng nóng rực, nhìn chằm chằm biển sấm sét đáng sợ trên đỉnh đầu, lôi điện rậm rạp cuồn cuộn, phát ra tiếng ầm ầm ù ù.
Rất nhanh, thiên kiếp đã ấp ủ xong, một tia lôi điện đột nhiên thoát ly khỏi biển sấm sét, lao hướng tới Mộc Phàm phía dưới.
Đùng đùng!
Một tiếng ầm vang, tia sét chạm tới cơ thể Mộc Phàm, nháy mắt nổ tung thành vô số lôi quang.
Thiên kiếp rốt cuộc buông xuống.
“A, lôi đình thật bá đạo.”
Mộc Phàm bị bổ một tia, cả người có điện lưu, bị ánh sáng bao phủ.
Hắn cảm giác thân thể tê tê dại dại, thậm chí có chút đau đớn, nhưng cũng không có bị thương.
Vừa mới thăng cấp đột phá, hoàn toàn không sợ chút thiên lôi này.
Huống chi trong cơ thể Mộc Phàm còn có một cổ lôi đình chi lực, lôi đình chi lực do Thiên lôi bí thuật luyện ra đang ngo ngoe rục rịch, lộ ra một hơi thở mãnh liệt.
Như một đầu hung thú đói khát thấy được con mồi ngon miệng.
“Đến đây đi, để ta nhìn xem thiên kiếp cường đại đến mức nào.”
Mộc Phàm đột nhiên quát một tiếng, bóng dáng nhảy lên tận trời, không những không lùi, ngược lại chủ động đón nhận những tia sét khủng bố trên bầu trời.
Oanh!
Biển sấm sét sôi trào, từ bên trong có một tia chớp màu tím bắn ra, nháy mắt đánh vào cơ thể Mộc Phàm.
Đối mặt với thiên lôi mang hơi thở hủy diệt đang đánh tới, vẻ mặt Mộc Phàm bình tĩnh, không hề sợ hãi chút nào.
Cánh tay vung lên, nhanh chóng tung ra một quyền.
Chỉ nghe một tiếng “Ầm”, thiên lôi nổ nát, hóa thành lôi quang đầy trời, chiếu sáng bầu trời tăm tối.
Giờ khắc này, phàm là sinh linh chú ý tới nơi này đều bị một màn trước mắt làm ngây ngẩn.
“Đó là...”
Chúng nó kinh hãi nhìn thấy dưới lôi kiếp có một bóng người nhỏ bé nghịch thiên bay lên, một quyền đánh nổ thiên lôi.
“Là hắn?”
Trong Lam diễm bộ lạc, Tế ti đột nhiên hô to một tiếng, vẻ mặt khó tin.
Hai mắt hắn trừng to, thấy được bóng người cao ngạo phía dưới thiên kiếp, đúng là nhân loại trước đó đã giúp đỡ bọn họ, Mộc Phàm.
Một nhân loại đang độ kiếp.
Tế ti, Liệt Sơn liếc nhau, đều lộ vẻ kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận