Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 399: Hiệu quả chuẩn không cần chỉnh

Chờ chừng nửa canh giờ vẫn không có một chút động tĩnh.
“Chuyện gì xảy ra?”
Mộc Phàm ngây người, không có hiệu quả sao?
Sắc mặt hắn tối sầm lại, trong lòng rít gào nói: “Hệ thống, lăn ra đây, ngươi dám bán hàng giả, sao không có một chút động tĩnh nào?”
“Ký chủ, ngươi muốn động tĩnh gì, mặt đất nở hoa, ánh sáng vàng chiếu vạn trượng hay là ba hoa chích choè?”
Trong đầu truyền đến tiếng hệ thống hỏi lại, Mộc Phàm nghe mà câm nín.
Đúng vậy, muốn động tĩnh gì.
“A... Không thấy có hiệu quả gì nha, ngoan ngoãn phục tùng đâu?”
Vẻ mặt Mộc Phàm cứng đờ, có chút tức giận hỏi.
Không phải ăn vào liền có hiệu quả sao, sao lại không thấy hiệu quả.
“Ký chủ, não của ngươi bị đông cứng rồi, kiến nghị nên hoạt động tư tưởng nhiều hơn, giúp đầu óc khỏe mạnh.”
Hệ thống nói câu này rồi mới nói tiếp: “Ngươi không ra lệnh cho nó, tự nhiên nó không có biểu hiện gì rồi, không hạ mệnh lệnh sao biết có hiệu quả hay không?”
“....” Trong lúc nhất thời, Mộc Phàm không còn lời gì để nói.
Hắn có chút xấu hổ, nhưng da mặt dày, hoàn toàn không để trong lòng.
“Dừng lại!”
Vì kiểm chứng, đột nhiên Mộc Phàm ra lệnh.
Trong khoảnh khắc, Côn vốn đang du đãng tự do tự tại trong Thiên hà đột nhiên dừng lại.
Màn này xuất hiện trên màn hình trước mắt.
Hai mắt Mộc Phàm sáng lên, mừng rỡ nói: “Thực sự có hiệu quả, con tiên thú thượng cổ này đã trở thành sủng vật của ta sao?”
“Thần kỳ, thật là thần kỳ.”
Hắn chậc chậc bảo lạ nhìn Côn trong hình dừng lại, cảm thán không thôi, không hổ là Kẹo que thần kỳ, quả nhiên đủ thần kỳ.
Nửa cây kẹo trực tiếp khiến cho tiên thú thượng cổ hung hãn nghe lời, trở thành sủng vật của Mộc Phàm, nghe lời trăm phần trăm.
Rốt cuộc trong cây kẹo que này ẩn chứa lực lượng quy tắc huyền diệu thế nào mà có thể khiến một đầu tiên thú nghe lời như vậy đây?
“Đưa chúng ta ra ngoài.”
Mộc Phàm lại ra lệnh.
Vù!
Ngay sau đó, Mộc Phàm cùng Tiểu Ách vốn đang ở trong bụng Côn đồng thời nhoáng lên, sau đó ra tới bên ngoài.
Xuất hiện ở trước mặt Côn.
Vừa ra tới, Mộc Phàm liền thấy Côn ở trước mắt, to như sao trời, trong lòng hắn hơi hoảng sợ, nhưng nhanh chóng trấn định lại.
Vừa nhìn liền cảm giác được có chút khác lạ, như vận mệnh sắp đặt, giữa mình và Côn trước mắt có một sợi liên kết nào đó.
“Ngoẳng...” Côn đột nhiên há mồm hét to một tiếng, thổi Mộc Phàm cùng Tiểu Ách đang ngây ngốc bay ra xa mấy vạn dặm mới dừng lại.
Mộc Phàm đen mặt, nhìn vẻ mặt mờ mịt, giống như đứa trẻ làm sai của nó, hai con mắt thật lớn hiện lên vẻ kinh hoàng.
“Phụ... Thân...”
Không chờ Mộc Phàm tức giận, đột nhiên có một âm thanh non nớt truyền vào trong tai làm biểu tình của hắn đọng lại trong nháy mắt.
Mộc Phàm trừng to hai mắt, ngây ngốc nhìn Côn, nó giống như một đứa trẻ phạm lỗi.
Nhưng nó vừa mới nói gì?
“Vừa rồi nó gọi ta là gì?” Mộc Phàm không chắc lắm, hỏi lại.
Tiểu Ách bên cạnh nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: “Đại nhân, nó vừa mới gọi ngươi là phụ thân.”
“Phốc!” Mộc Phàm suýt phun máu rồi.
Hắn có chút xấu hổ, lại có chút buồn cười nhìn đầu tiên thú trước mắt, trông hung hãn, khủng bố, nhưng thật ra vẫn còn nhỏ.
Nó giống như một đứa trẻ nhân loại hai tuổi, căn bản không có nhiều trí tuệ.
“Phụ... Thân...” Chỉ nghe âm thanh non nớt kia lại truyền đến lần nữa.
Lần này Mộc Phàm nghe rất rõ ràng, tiên thú thượng cổ nhỏ tuổi trước mắt thế mà thật sự gọi hắn là phụ thân, đây là chuyện gì nha?
Mộc Phàm hết chỗ nói rồi, có chút dở khóc dở cười nói: “Ngươi kêu sai rồi, ta không phải phụ thân của ngươi, ngươi phải gọi ta là đại ca.”
“Phụ thân?” Côn nghiêng đầu, cái đầu to như nổi lên vô số dấu chấm hỏi.
Sinh vât trước mắt này rõ ràng chính là phụ thân của mình, vì sao không cho mình gọi là phụ thân, ngược lại gọi là đại ca?
Trong lúc nhất thời, Côn cảm giác rất uất ức.
“Oa...” Nó đột nhiên há mồm lớn tiếng khóc oà.
Não Mộc Phàm chết máy, đây thật sự là tiên thú thượng cổ Côn, đại danh đỉnh đỉnh, hung danh hiển hách sao?
“Được rồi được rồi, đừng khóc.”
Hắn có chút dở khóc dở cười, cảm giác đầu Côn này có chút đáng yêu, lại làm người ta bất đắc dĩ, vì sao lại gọi hắn là phụ thân?
“Hệ thống, chuyện gì đây?” Mộc Phàm không thể không dò hỏi hệ thống.
Ai ngờ hệ thống đáp lại: “Không biết, có lẽ nó coi ngươi là phụ thân của nó, chuyện này không phải rất tốt sao?”
“Tốt cái đầu ngươi, ta có thể sinh ra như vậy một tên khổng lồ như vậy?” Sắc mặt Mộc Phàm xám xịt, hệ thống này hố người không cho thương lượng.
Ngươi nha, đồ vật là ngươi bán, hiệu quả như thế nào ngươi lại không biết?
“Thân hình ngươi quá lớn, thu nhỏ lại một chút.”
Mộc Phàm nhìn Côn khổng lồ như thế, hơi mỏi mắt, lập tức mở miệng nói một câu.
Quả nhiên, sau khi Côn nghe được thì không khóc nữa, giống như đang suy nghĩ gì đó, thân hình tản ra tiên quang.
Chỉ thấy Côn nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn to cỡ vạn trượng.
“Vẫn còn quá lớn, lại thu nhỏ thêm một chút.”
Mộc Phàm không hài lòng, to quá nên nhìn không quen.
Côn có chút ủy khuất, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, thân hình lại thu nhỏ, rất nhanh liền còn khoảng ngàn trượng.
Với kích cỡ này, Mộc Phàm đã thấy vừa lòng.
Vèo!
Hắn lắc mình, mang theo Tiểu Ách cùng nhau đứng trên đầu Côn.
Hắn đắc ý cười to: “Ha ha ha, có đầu tiên thú thượng cổ này, có phải sau này có thể đi nghênh ngang hay không?”
“Ký chủ đừng nằm mơ, không nói tới chuyện khác, chỉ mỗi đầu Kỳ lân vừa rồi ngươi đã không đánh lại.”
Trong đầu truyền đến tiếng hệ thống đả kích, tâm tình Mộc Phàm đang rất tốt, căn bản không so đo với hệ thống.
Hắn vui sướng hài lòng nói: “Ta đánh không lại, nhưng ta có thể nghĩ cách thu phục nó, Kỳ lân cũng sẽ nhanh chóng trở thành tiểu đệ của ta.”
“Đi, tiểu Côn Côn, đi tìm con Kỳ lân kia.”
Mộc Phàm hăng hái, đứng trên đầu Côn ra mệnh lệnh.
Ầm!
Chỉ thấy Côn nhảy dựng lên, rẽ sóng Thiên hà, ầm ầm ầm chấn động toàn bộ Thiên hà, lập tức bay khỏi Thiên hà.
Nó hướng tới khu vực bên ngoài Thiên hà, một khu vực tiên quang lượn l bay với tốc độ rất nhanh.
Mộc Phàm chỉ cảm thấy nhoáng lên liền rời khỏi Thiên hà, tiến vào tiên cảnh phía đối diện.
Hô!
Mới vừa tiến đến, hắn chưa kịp thưởng thức phong cảnh nơi này liền cảm giác được một cổ nguy cơ ập tới.
Lửa cháy bừng bừng chính diện đánh úp tới.
Oanh!
Ngay sau đó có tiếng nổ mạnh truyền đến, tiên quang lóe lên rồi hóa thành điểm sáng.
Khi hết thảy tan đi, Mộc Phàm mới phát hiện mình vừa bị tập kích, hơn nữa bên tập kích hắn đúng là con Kỳ lân kia.
“Rống!”
Kỳ lân rít gào, hung hăng trừng mắt nhìn Côn, hình như nó rất bất ngờ.
Hai con tiên thú vừa chạm mặt lập tức đối chọi gay gắt, tiên khí lượn lờ, hơi thở va chạm kịch liệt.
“Tiểu Côn Côn, động thủ, ép nó há mồm.”
Nhìn thấy Kỳ lân dẫm lên tường vân đứng trong mây, hai mắt Mộc Phàm sáng rỡ, lập tức hạ lệnh.
Oanh!
Chỉ thấy Côn rung cánh bay tới, nháy mắt đụng vào Kỳ lân trước mặt, Kỳ lân sợ hãi rống to, phun ra một ngụm tiên hỏa.
Hai tiên thú lại đánh nhau lần nữa, Mộc Phàm ở trên đầu Côn hưng phấn xem đại chiến.
Côn đã bị thu vào trong túi, chỉ còn đầu Kỳ lân trước mắt này, thu thêm nó nữa liền hoàn mỹ.
“Rống!”
Côn một vung đuôi nện vào thân Kỳ lân khiến nó kêu thảm thiết, miệng mở rộng, rít gào.
“Chính là hiện tại.”
Vì ở gần nên Mộc Phàm bắt lấy cơ hội này, ném nửa cây kẹo que còn lại vào trong miệng Kỳ lân.
Nửa cây kẹo que quá nhỏ nên có lẽ Kỳ lân cũng không chú ý tới, dù cho có thấy thì nó cũng chẳng quan tâm.
Chỉ thấy nửa kẹo que rơi vào miệng Kỳ lân, nháy mắt hòa tan, bị Kỳ lân nhanh chóng hấp thu.
Đầu Mặc kỳ lân trước mắt chạy không thoát rồi.
“Rống!”
Kỳ lân nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp một phun một ngụm tiên hỏa, tiên hoả cuồn cuộn nóng cháy khiến không gian vặn vẹo nứt toạc.
Nhưng Côn không sợ chút nào, há mồm phun Nhược thuỷ, nước lửa chạm nhau, song song triệt tiêu.
“Dừng lại đi.”
Mộc Phàm đánh giá hẳn là đã có hiệu quả, thử hạ mệnh lệnh.
Quả nhiên, hai con tiên thú đang đánh nhau kịch liệt đồng thời dừng lại.
Kỳ lân ngơ ngác, mờ mịt lắc lắc đầu, đang thắc mắc vì sao mình dừng lại, há mồm rít gào muốn tiếp tục tấn công.
“Dừng lại!”
Mộc Phàm lại hét to một tiếng, Kỳ lân lập tức dừng lại, hai con mắt có vẻ mờ mịt.
Nó nhanh chóng chú ý tới trên đầu Côn có một sinh vật nhỏ bé đang đứng, đúng vậy, trong mắt nó thì Mộc Phàm rất nhỏ bé.
Sau khi nhìn thấy Mộc Phàm, Kỳ lân tức khắc trừng to mắt, lộ vẻ mừng rỡ.
“Mẫu thân!”
Kỳ lân nhanh chóng vọt tới, mở miệng hô to một tiếng, rất hưng phấn.
Mộc Phàm cứng đờ, biểu tình đọng lại, như bị ngũ lôi oanh đỉnh, sốc nặng.
Côn gọi phụ thân thì thôi, còn ngươi nha, mắt không tốt sao, thế mà gọi ta là mẫu thân, có ý gì?
Phanh!
Dưới sự hưng phấn, Kỳ lân nhào về phía Mộc Phàm, kết quả đâm Mộc Phàm bay ra xa mấy chục vạn dặm mới dừng lại.
Kỳ lân ngây ngốc, Côn cũng ngây ngốc, tiếp theo giận tím mặt.
Oanh!
Côn bạo nộ đánh Kỳ lân nằm bẹp trên mặt đất, Kỳ lân kêu ngao ngao, lửa giận tận trời.
Nhưng hai gia hỏa nhanh chóng dừng đánh, đồng thời bay đến trước mặt Mộc Phàm.
Lúc này, trông Mộc Phàm rất chật vật, thiếu chút nữa tan thành từng mảnh rồi, trên người đầy vết rách, máu thịt lẫn lộn, vừa rồi Kỳ lân đụng không nhẹ a, thiếu chút nữa xong đời.
Mộc Phàm sợ hãi nhìn Kỳ lân, thầm mắng một tiếng, thiếu chút nữa đâm chết mẫu thân ngươi rồi, có biết hay không?
“Mẫu thân?” Kỳ lân tựa như bé ngoan phạm lỗi, sợ hãi đứng trước mắt Mộc Phàm, có chút lo lắng, bất an.
Côn ở một bên như hổ rình mồi, căm tức nhìn Kỳ lân, hét to một tiếng.
“Ngươi đả thương phụ thân của ta.” Côn rống to một tiếng.
Kỳ lân nghe xong tức khắc phẫn nộ rống to: “Đó là mẫu thân của ta, không phải phụ thân của ngươi, ngươi là thứ bát quái.”
“....”
Mặt Mộc Phàm tái mét, nhìn hai con tiên thú trước mắt gào rống cãi nhau, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười.
Hắn câm nín nhìn lên trời, sao mình lại trở thành phụ thân cùng mẫu thân của hai con tiên thú thượng cổ rồi?
Mộc Phàm không thể không cảm thán, không hổ là Kẹo que thần kỳ, hiệu quả chuẩn không cần chỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận