Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 304: Lời nhắc nhở mờ mịt

-
Khu thứ tám, nơi trưng binh.
“Mộc ca, ở đây!”
Mập mạp chào hỏi từ xa, mặt đầy thịt mỡ run run, người chung quanh nhìn thấy đều hết hồn.
Thân hình mập mạp này càng ngày càng cao, càng to hơn so với phía trước, nặng cả trăm tấn, mật độ, cường độ thân thể của võ giả luyện thể đều sẽ khác nhau.
“Mập mạp, Tiêu Văn đâu?”
Mộc Phàm mang theo Tiểu Ách đến, lại không gặp Tiêu Văn, thấy kỳ quái nên hỏi.
Mập mạp gãi gãi đầu nói: “Nàng a, vừa rồi người trong nhà gọi điện thoại cho nàng, kêu nàng trở về.”
Mộc Phàm gật gật đầu tỏ ý đã biết.
Người nhà Tiêu Văn hay những chuyện khác, Mộc Phàm cũng không biết gì nhiều, chỉ biết là một đại nhân vật trong Khu thứ tám, cụ thể là ai thì không rõ.
Nhìn vô số thanh niên nam nữ xung quanh, mỗi người hăng hái tòng quân, trong lòng Mộc Phàm có xúc động muốn gia nhập.
Tất cả mọi người đều muốn tòng quân, chi viện Long Thành.
Nhưng yêu cầu trưng binh thấp nhất là Luyện thể, Luyện khí tầng mười, bằng không không thể tham gia cuộc chiến lần này.
“Mộc ca, ngươi vội vã tìm ta có chuyện gì, chuẩn bị đến ta vào kiểm tra sức khoẻ rồi.”
Mập mạp gãi gãi đầu hỏi, có chút không rõ.
Mới vừa tách nhau không lâu, Mộc Phàm liền tới tìm, chắc chắn có chuyện gì đó.
Quả nhiên, Mộc Phàm cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp đưa một cái nhẫn trữ vật cho hắn.
“Cho ngươi, bên trong có một bộ vũ khí, áo giáp mà ta luyện chế riêng cho ngươi.”
Mộc Phàm cẩn thận phân phó, trong lòng lo lắng mập mạp sẽ gặp nguy hiểm khi đi Long Thành.
Dù sao nơi đó sẽ là chiến trường quan trọng nhất của nhân loại phương đông, khó tưởng tượng được sẽ thảm tới mức nào.
“Nhẫn trữ vật?” Mập mạp vừa thấy, hai mắt tỏa ánh sáng.
Hắn vui vẻ cầm lấy nhẫn trữ vật, yêu thích không buông tay, trực tiếp đeo vào.
Mập mạp không hỏi Mộc Phàm từ đâu mà có, dù sao đối với vị huynh đệ từ nhỏ này, có thể nói là hắn tin tưởng trăm phần trăm.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của mập mạp, Mộc Phàm thở dài nói: “Mập mạp, ta không có nhiều thời gian lắm, nói nhanh thôi, trong nhẫn có một ngàn viên Tôi thể đan, một ít đan dược chữa thương, bị thương liền ăn, không lo không đủ.”
“Đúng rồi, bên trong có một thanh phi kiếm ta cho Tiêu Văn, nàng không ở đây, ngươi gặp nàng thì thay ta giao cho nàng.”
Cuối cùng, Mộc Phàm còn phân phó một câu.
“Tốt, ta sẽ giao cho nàng.”
Mập mạp gãi gãi đầu, nói xong cười ngây ngô, vừa mới xem bên trong nhẫn trữ vật, các loại đan dược chữa thương nhiều không đếm xuể, chỉ kém mỗi cơm ăn.
Không có biện pháp nào khác, vì Mộc Phàm lo lắng mập mạp chết trên chiến trường nên bất đắc dĩ chỉ có thể kêu Tiểu Linh luyện chế một lượng lớn đan dược chữa thương cho mập mạp mang theo.
Lên chiến trường thì không thể thiếu vũ khí, trang bị, đan dược.
“Còn nữa, ta cho ngươi mấy cái ngọc giản truyền thừa, bên trong có Quân thể quyền mà ta mới lĩnh ngộ, một môn chùy pháp, một chiến kỹ cùng kỹ xảo sử dụng tấm thuẫn, tự mình lĩnh ngộ cho tốt.”
Mộc Phàm nghiêm túc nói, điều này làm mập mạp cực kỳ cảm động.
Chỉ nghe mập mạp nói: “Mộc ca, ngươi đối với ta thật tốt, đáng tiếc ta không phải nữ, cũng không có muội muội, nếu không đều gả cho ngươi.”
“Lăn!”
Mộc Phàm mắng to, một chân đá bay mập mạp, mập mạp nặng nề bị đá bay ra ngoài, nện ầm trên mặt đất, tạo ra một cái hố, khiến cho vô số người chú ý.
“Lăn đi giết địch, không làm nên tên tuổi đừng tới gặp ta, mất mặt.”
Hắn cười mắng một tiếng xoay người rời đi, vô số người chung quanh kinh ngạc nhìn hắn đi mất.
Mập mạp bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người, nhìn bóng Mộc Phàm khuất dần, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định.
“Mộc ca, ngươi yên tâm, ta nhất định nỗ lực.”
Mập mạp âm thầm hạ quyết tâm, dứt khoát xoay người, đi kiểm tra sức khoẻ, chuẩn bị tham dự trận chiến Long Thành.
Còn Mộc Phàm một mình mang theo Tiểu Ách đi trên đường phố trong Khu thứ tám.
Hắn đang hướng tới trung tâm truyền tống Khu thứ tám, muốn về học viện Thanh Bắc xem tình hình.
......
Lúc này, ở Khu thứ tám, trong một tòa lầu các lơ lửng.
Tiêu Văn đang ngồi, cúi đầu tựa như bé ngoan.
Đối diện nàng có một nam tử trung niên, đúng là người quản lý Khu thứ tám, Long Xuyên.
Hắn tận tình khuyên bảo nói: “Văn văn a, lão gia tử nhà ngươi để ta đưa ngươi trở về.”
“Ta không quay về.” Tiêu Văn lập tức ngẩng đầu, kiên định nói.
Long Xuyên nghe xong cười khổ nói: “Tiểu gia hỏa ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, Trung học tu chân ở Khu thứ nhất thì không vào, một hai phải chạy tới nơi này, còn đi Nhị trung nữa.”
“Ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào?” Long Xuyên nghĩ trăm lần cũng không ra.
Thật ra Tiêu Văn đến từ Khu thứ nhất, lúc trước học ở Khu thứ nhất.
Nhưng đột nhiên nàng muốn tới Khu thứ tám, còn một hai phải tiến vào Nhị trung, lại còn muốn vào lớp mình muốn.
Long Xuyên cũng đoán được chút gì đó, bởi vì lớp kia chính là lớp Mộc Phàm học.
“Văn văn a, hiện tại cũng không phải thời điểm ngươi tùy hứng, lão gia tử nhà ngươi nói hôm nay cần phải đưa ngươi về, ta không muốn bị hắn mắng một trận đâu.”
Long Xuyên tiếp tục khuyên bảo.
Tiêu Văn quật cường nói: “Long bá bá, ta không quay về, ta có ý nghĩ của riêng mình, có việc cần hoàn thành, không quay về.”
“Hơn nữa, ta muốn tòng quân.”
Nàng kiên định đưa ra một quyết định.
“Phốc, khụ khụ, ngươi nói cái gì?” Long Xuyên bị sặc, nhìn nàng nghi ngờ không thôi.
Tiêu Văn kiên định nói: “Long bá bá, ta muốn tòng quân, đi chi viện Long Thành.”
“Không được!” Long Xuyên vừa nghe vội vàng không đồng ý.
Nói giỡn, nếu để nàng ở nơi này tòng quân đến Long Thành, vị Khu thứ nhất kia còn không liều mạng với hắn sao.
Người ta chỉ có một cháu gái bảo bối như vậy, kêu ngươi đưa trở về, kết quả ngươi đưa đi tòng quân, nếu không nổi bão mới là lạ.
“Long bá bá, quyết định của ta không ai có thể thay đổi, gia gia của ta cũng vậy.”
Tiêu Văn kiên định, vô cùng quật cường.
Long Xuyên thấy mà đau đầu, bất đắc dĩ chỉ có thể kết nối với vị ở Khu thứ nhất kia.
“Thủ lĩnh, tính tình của nàng giống y hệt ngươi, ta không khuyên được, tự ngươi nói với nàng đi.”
Nói xong, Long Xuyên mở màn hình ảo.
Chỉ thấy hình chiếu một người chậm rãi hiện lên, đúng là người quản lý Khu thứ nhất.
Hình chiếu của vị lão nhân này xuất hiện, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Tiêu Văn, Tiêu Văn kiên định nhìn lão nhân, hai người cứ đối mặt nhau như vậy, không ai chịu ai.
Một lúc lâu, lão nhân lộ chút hiền hòa nói: “Văn văn a, ngươi nhanh trở về thôi, gia gia làm cho ngươi thật nhiều đồ chơi.”
“Phốc...” Tiêu Văn cười khúc khích, nói: “Gia gia, ngươi thấy ta vẫn là tiểu hài tử sao, còn đồ chơi gì nữa, ta chỉ muốn tòng quân.”
Lão nhân trực tiếp bị nghẹn không nói nên lời, tính cách cháu gái này giống hắn.
Cha mẹ Tiêu Văn qua đời khi nàng còn nhỏ, chết trên chiến trường, chỉ còn lại mình nàng.
Cho nên tính cách không khác gì vị lão nhân này a, chuyện đã quyết định không ai có thể lay chuyển.
Hắn có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu Văn, cô gái nhỏ này thật là ương ngạnh, làm người ta tức đến mức không biết nên nói như thế nào.
“Ngươi thật sự muốn tòng quân?” Lão nhân nghiêm túc hỏi một câu.
Tiêu Văn nghiêm túc gật đầu: “Không sai, ta muốn đi chi viện Long Thành, là một phần tử trong nhân loại, ta nên cống hiến một chút sức lực.”
Nghe xong, lão nhân im lặng, trong mắt có chút buồn thương, hiển nhiên là nhớ tới nhi tử, nhi tử của mình cũng từng nói như thế này.
“Được thôi!”
Rốt cuộc lão nhân vẫn gật gật đầu đáp ứng.
“Cảm ơn gia gia.” Tiêu Văn vui mừng, thiếu chút nữa hoan hô.
Có thể đi Long Thành rồi, trong lòng nàng phấn chấn không thôi: “Long Thành, kiếp trước ta không thể tham dự trận đại chiến thảm thiết kia, lần này không bỏ lỡ.”
“Mộc Phàm, Long Thành, ta tới.”
Không ai biết suy nghĩ của Tiêu Văn.
Sau khi vị lão nhân kia đáp ứng, cả người như già nua thêm vài phần, nhưng rất mau liền khôi phục uy nghiêm, khí phách.
“Có thể đi nhưng cần phải tuân theo mệnh lệnh cùng sắp xếp, nếu không thì ngươi phải ở nhà.”
Lão nhân nghiêm khắc cảnh cáo một câu.
“Đã biết gia gia, ta đây liền đi kiểm tra sức khoẻ.”
Tiêu Văn nói xong không đợi hai người phản ứng, chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng vừa đi được hai bước đột nhiên dừng lại.
Nàng chần chờ, xoay người nhìn gia gia.
“Gia gia, Long bá bá, các ngươi cẩn thận vị kia thề thốt...”
Tiêu Văn nói xong xoay người rời đi, chỉ để lại Long Xuyên cùng hình chiếu gia gia nàng sững sờ.
Hai người liếc nhau, thấy được sự nghi ngờ, kinh ngạc trong mắt lẫn nhau.
“Nàng vừa mới nói cẩn thận cái gì?” Long Xuyên nhíu mày.
Mắt lão nhân kia mắt lộ ra tia sáng.
“Thỉ... Khẩu, còn không phải là..”
Nghĩ vậy, lão nhân và Long Xuyên đồng thời biến sắc, kinh hãi liếc nhau.
“Lão gia tử, trên người Văn Văn có giấu một ít bí mật, nàng nhắc nhở như vậy là có ý gì?” Sắc mặt Long Xuyên trở nên nghiêm trọng, hỏi.
Lão nhân lắc đầu, vẻ mặt có chút nặng nề nói: “Việc này ngươi ta biết là được rồi, đừng lộ ra, vượt qua nguy cơ trước mắt rồi tính.”
“Long Xuyên, ta đã phái ra một vị cao thủ trẻ tuổi, ngươi an bài đi.”
Lão nhân nhắc nhở một câu, cuối cùng ngắt kết nối.
Sắc mặt Long Xuyên rất nghiêm trọng, trong mắt lập loè ánh sáng.
Trước khi rời khỏi, Tiêu Văn nhắc nhở một câu không đầu không đuôi, làm trong lòng Long Xuyên có dự cảm không tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận