Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 486: Người khổng lồ

“Chạy hết rồi.”
Mộc Phàm nhìn hư không hỗn độn trống rỗng một lúc lâu Mộc Phàm không nói gì.
Tất cả thần ma đều chạy rồi, trong lòng hắn có chút tiếc nuối vì không giết được Thái Nhất cùng Thượng đế.
Thái Nhất là tử địch đầu tiên sau khi xuyên tới nơi này, Thượng đế thì thù mới hận cũ gộp lại, là kẻ mà Mộc Phàm muốn giết nhất.
Vèo vèo!
Dao Trì và Huyền Nữ nhanh chóng bay tới, hơi thở có chút hỗn loạn, vừa rồi đuổi giết Hi Cùng, vốn dĩ đã khiến đối phương trọng thương, đang muốn bắt lấy đối phương thì Thường Nga đột nhiên xuất hiện giải cứu.
“Thiên Đế bệ hạ, Hi Cùng chạy thoát.”
Dao Trì, Huyền Nữ hành lễ, trên mặt có chút hổ thẹn.
Mộc Phàm nhìn hai nàng, gật đầu cười nói: “Không sao, chạy liền chạy, về sau còn rất nhiều cơ hội.”
Hô!
Lúc này, một cổ Cửu u chi khí ùa tới, Dao Trì cùng Huyền Nữ đồng thời ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Ma đế mang theo Tố Nữ bay tới, đứng trước mặt Mộc Phàm.
“Muội muội.” Vẻ mặt của Huyền Nữ phức tạp, muội muội của mình thế mà vào cửu u, cùng Ma đế khai sáng U minh địa phủ.
Càng khiếp sợ chính là nàng không hiểu vì sao Ma đế đột nhiên tới đây, chẳng lẽ không sợ Thiên Đế động thủ, nàng không biết quan hệ giữa Ma đế cùng Thiên Đế.
Dao Trì cũng có vẻ khẩn trương, kinh ngạc nhìn Ma đế, có chút kỳ quái, cứ cảm giác có chỗ tương tự như Thiên Đế bên cạnh.
“Đi thôi, Địa phủ giao cho các ngươi.”
Mộc Phàm không nói lời vô nghĩa, chỉ phân phó một câu.
Ma đế không rên một tiếng, mang theo Tố Nữ xoay người rời đi, lặng yên tới, lặng yên đi, đảo mắt liền biến mất.
Huyền Nữ muốn nói mấy câu với muội muội cũng không kịp, cảm giác có lẽ tỷ muội sẽ rất ít khi gặp mặt trong tương lai.
“Đừng lo lắng, U minh địa phủ chịu Thiên Đình quản hạt, ngươi rảnh rỗi có thể đi thăm muội muội.”
Mộc Phàm thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, nhẹ giọng an ủi một câu.
Câu này ẩn chứa nhiều thông tin, Dao Trì cùng Huyền Nữ đều là kẻ thông minh, vừa nghe liền hiểu, chắc chắn Ma đế có quan hệ với Thiên Đế.
Thậm chí có thể là cùng một thể, giống như Thượng đế cùng Quỷ đế chính là từ một phân thành hai.
“Thiên Đế, ta cứ cảm thấy Tổ long, Tổ kỳ lân, Thiên phượng có chút kỳ quái.”
Lúc này, Dao Trì nhẹ nhàng nói ra chỗ khó hiểu của mình.
Nàng nói: “Trước đó, khi ngươi cùng Thái Nhất đại chiến căng thẳng, ba chúng nó liền lặng yên rút lui, hình như không muốn tham dự.”
“Chúng nó rất thông minh, khai sáng Tiên thiên tam tộc, sau đó sẽ có rất nhiều thần ma noi theo chúng nó khai sáng một ít chủng tộc hoàn toàn mới.”
“Hơn nữa chúng nó dụng tâm không nhỏ. Tuy rằng không có tranh đoạt Thiên vị nhưng lại muốn thống trị các sinh vật ở không trung, hải dương, lục địa.”
Mộc Phàm chỉ ra dã tâm và ý tưởng của Tổ long, Kỳ lân, Thiên phượng.
Chắc chắn ba tộc sẽ có thực lực cường đại. Thiên Đình thì khác, vừa mới sáng lập, chỉ có Mộc Phàm Dao Trì, Huyền Nữ, thật sự là chưa thành hình.
“Thiên Đình vừa sáng lập, các ngươi có bằng hữu hoặc nhận biết thần ma nào đó thì có thể đề cử bọn chúng gia nhập Thiên Đình.”
Mộc Phàm nói xong nhìn Dao Trì cùng Huyền Nữ, hai nàng sửng sốt liếc nhìn nhau.
“Vâng, bệ hạ.”
Hai nàng trực tiếp lĩnh mệnh, không chậm trễ chút nào.
Thiên Đình đã được sáng lập, nhưng muốn phát triển cần phải có thủ hạ, nếu không thì một Thiên Đình to như vậy chỉ có mình Thiên Đế là Mộc Phàm, chẳng phải thành chuyện cười sao.
“Bệ hạ, bổn cung từng nghe nói chỗ sâu trong Hoang lĩnh có một người khổng lồ, trời sinh thần lực, sử dụng rìu, tuy rằng không phải Tiên thiên thần ma nhưng từng khiến Thái Nhất chật vật, bệ hạ có thể thu phục.”
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói ra tin tức này, Mộc Phàm nghe mà kinh ngạc.
Có thể đánh bại Tiên thiên thần linh như Thái Nhất, chắc chắn hắn rất lợi hại, hơn nữa sao hắn cảm giác bộ dạng của kẻ mà nàng nói rất quen thuộc.
“Người khổng lồ Hoang lĩnh sao?” Mộc Phàm lầm bầm ghi nhớ, chuẩn bị đi tìm thử, có lẽ có thể thu phục mang về Thiên Đình.
Thiên Đình vừa mới sáng lập, tình cảnh hiện tại của Mộc Phàm không tốt, muốn thêm thủ mà không có, chỉ có bản thân hắn cùng Dao Trì.
Cộng thêm Huyền Nữ chấp chưởng thiên phạt nữa thì không còn kẻ nào khác cả, muốn phát triển Thiên Đình cần có nhiều thần ma cường đại hơn.
“Thiên Đế bệ hạ, ta biết một nơi có mấy tên thần ma cường đại, có lẽ có thể thu vào Thiên Đình.”
Lúc này, Huyền Nữ đang cúi đầu suy nghĩ đột nhiên ngẩng đầu, cũng nói ra một tin tức.
“Nha, nói nghe thử.” Mộc Phàm hứng thú.
Có thần ma cường đại càng tốt, dù sao đi nhìn một chút xem có thể thu phục hay không, Thiên Đình đang rất thiếu nhân thủ.
Chỉ nghe Huyền Nữ từ từ nói: “Là như thế này, thời trẻ ta từng đi qua trụ trời phía đông, nơi đó một đám Cự linh, hình thể khổng lồ, sức lực vô cùng lớn.”
“Rất tốt, các ngươi có thể ở lại Thiên Đình, cũng có thể ra ngoài triệu tập một ít thần ma gia nhập Thiên Đình.”
Sau khi nghe xong, Mộc Phàm lập tức muốn xuất phát, cấp bách nha.
Đã thành công lập ra Thiên Đình nhưng chưa có nhiều thần ma, chưa phải là một Thiên Đình hoàn chỉnh, cho nên không nhận được căn nguyên Thiên Đạo.
Điều này có nghĩa là cần phải xây dựng Thiên Đình hoàn chỉnh, ít nhất phải vận hành như một tổ chức, nếu không thì sao có thể gọi là Thiên Đình.
“Vâng, bệ hạ!”
Dao Trì, Huyền Nữ lĩnh mệnh, cúi người hành lễ, nhìn Mộc Phàm biến mất khỏi Thiên giới.
Nơi này chỉ còn Dao Trì cùng Huyền Nữ đứng yên lặng xuất thần.
“Thiên Đế...” Dao Trì lầm bầm lầu bầu.
Nàng nhìn Huyền Nữ bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Huyền Nữ, ta và ngươi đều phụ tá Thiên Đế, sao không tập trung các nữ thần khác khác lại.”
“Thiên Hậu nương nương nói rất đúng.” Huyền Nữ cung kính đáp lại một câu.
Nghe lời này, Dao Trì không vui, nói: “Ngươi với như tỷ muội, quan hệ thân thiết, lúc không có kẻ khác thì không cần xa lạ thế này.”
“Đi, đi tìm vài nàng khác, thật sự không được thì ta với ngươi cùng nhau điểm hóa một đám sinh linh.”
Dao Trì vừa nói xong, mang theo Huyền Nữ rời Thiên giới, về Hỗn độn đại lục, chuẩn bị tìm kiếm một ít Tiên thiên sinh linh.
Những sinh linh này có thực lực tương đối nhỏ yếu, tuy rằng là Tiên thiên sinh linh nhưng lại không thuộc nhóm thần ma, bởi vì chúng nó không đủ thực lực, không thể xưng là thần ma.
Vũ trụ sơ khai, trước sau liên tục có các loại sinh linh ra đời, nhóm đầu tiên nhất mới là Tiên thiên thần ma.
Còn lại đều chỉ là Tiên thiên sinh linh mà thôi, thực lực không đồng đều, cho nên cần phải lựa chọn.
Bên kia, Mộc Phàm đã tới Hoang lĩnh.
Hắn muốn tìm kiếm người khổng lồ mà Dao Trì nói, tuy rằng nói không tính là Tiên thiên thần ma nhưng có thực lực cường đại, không thể kém hơn Tiên thiên thần ma chút nào.
Dao Trì còn nói hắn đã từng khiến Thái Nhất chật vật, tự nhiên Mộc Phàm sẽ tò mò, muốn nhìn xem rốt cuộc là sinh linh như thế nào.
Vũ trụ sơ khai, ngày càng có nhiều sinh linh ra đời. Long tộc, Kỳ lân tộc, Phượng tộc muốn thống trị những sinh linh này.
Hiển nhiên Mộc Phàm sáng lập Thiên Đình cũng mang tâm tư này, chắc chắn tương lai sẽ đối phó với ba tộc, đây là chuyện không cách nào tránh khỏi.
Cho nên phải nhanh chóng hoàn thiện Thiên Đình, từng bước làm Thiên Đình lớn mạnh mới có thể chinh phạt các thế lực khác.
Oanh!
Không bao lâu, Mộc Phàm liền nghe thấy có tiếng vang thật to, khiến cả dãy núi run rẩy.
“Động tĩnh không nhỏ nha.”
Mộc Phàm đứng trong hư không, yên lặng nhìn về dãy núi phương xa, nơi đó có một hơi thở cường đại, vô cùng hung hãn.
Hơi thở này mãnh liệt đến mức khiến Mộc Phàm cũng kinh hãi, trách không được có thể khiến Thái Nhất phải chật vật, quả nhiên không thể coi thường.
“Lần này tới đúng chỗ rồi.” Mộc Phàm tươi cười.
Đối phương càng mạnh càng tốt, thu phục sẽ có nhiều chỗ dùng hơn, không thể lần nào đánh nhau cũng cần Thiên Đế tự mình ra tay.
Nếu như vậy thì hạ thấp địa vị quá, đường đường là Thiên Đế mà như thủ hạ thì sao được chứ.
Vèo!
Suy nghĩ xong, Mộc Phàm bước ra một bước, biến mất khỏi chỗ này, bay hướng tới chỗ sâu trong dãy núi, tốc độ cực nhanh, mấy nhịp thở liền tới nơi.
Mới vừa tới gần liền ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.
Mộc Phàm nhíu mày, kinh ngạc nhìn về phía trước, có một bình nguyên thật lớn, nơi đó đang có người khổng lồ đang ngồi.
Người khổng lồ ngồi ở chỗ kia, ôm thi thể một con hung thú lớn gặm ăn, miệng đầy máu, vô cùng dọa người.
Người khổng lồ cao ít nhất một ngàn trượng, gặm một đầu hung thú dài trăm trượng, còn cao hơn dãy núi bên cạnh.
Nếu đứng lên chắc chắn vượt xa các ngọn núi chung quanh, toàn thân đầy cơ bắp, bên cạnh có một thuẫn một rìu, sát khí tận trời.
“Hung thần chi khí thật cường đại.”
Mộc Phàm quan sát người khổng lồ cường đại trước mắt, liếc mắt liền đánh giá được sự khủng bố của đối phương.
Trong lúc hắn đang quan sát, hình như người khổng lồ đã nhận ra sự khác thường, vứt bỏ thi thể hung thú trong tay, cầm thuẫn với rìu rồi đứng dậy.
Ầm!
Đại địa chấn động, dãy núi lay động.
Người khổng lồ trừng mắt nhìn Mộc Phàm.
Hô!
Người khổng lồ đột nhiên vung rìu chém xuống, không chút do dự, không rên một tiếng mà động thủ.
Mộc Phàm nheo mắt, bóng dáng nhoáng lên tránh khỏi một rìu.
Chỉ nghe một tiếng “Ầm”, dãy núi bị chém nát, xuất hiện một cái khe khủng bố dài đến ngàn dặm, sâu không thấy đáy.
Một kích rất đáng sợ.
“Giết!”
Thấy một kích không thành công, người khổng lồ rống to, lại vung rìu lần nữa, hung thần chi khí mênh mông cuồn cuộn.
Đối mặt với người khổng lồ vung rìu, lần này Mộc Phàm không tránh né, hắn vung tay tung ra một quyền.
Thế mà muốn dùng nắm tay đón lấy rìu lớn, quả thực không thể tin được, hành động này cũng làm người khổng lồ sửng sốt, nhưng hắn không chút do dự bổ rìu xuống.
Đương!
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, núi non trong phạm vi một vạn dặm hóa thành bột mịn, không chịu nổi năng lượng khủng bố từ cả hai.
Mộc Phàm đứng nơi đó, nắm tay chặn rìu lớn, không chút sứt mẻ, hai bên cứ giằng co như vậy.
“Ngươi là ai”
Giờ khắc này, người khổng lồ rốt cuộc ý thức được sự cường đại của Mộc Phàm, hai mắt loé sáng, chiến ý tận trời, sát khí nồng đậm.
Nó bị khơi dậy chiến ý, đằng đằng sát khí, hỏi xong liền nâng tấm thuẫn hung hăng nện vào Mộc Phàm.
“Tới tốt, vậy cùng ngươi chơi một chút.”
Mộc Phàm mỉm cười, hơi thở bùng lên, hai nắm tay đón lấy thuẫn rìu của người khổng lồ.
Ầm!
Chỉ giao thủ trong phút chốc mà trời sụp đất nứt, cảnh vật trở nên tăm tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận