Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 275: Uy hiếp

“Ca..”
Con kiến to màu đỏ máu không ngừng giãy giụa, phát ra từng tiếng kêu bén nhọn.
Đáng tiếc, dù nó giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay Mộc Phàm, trong mắt dần dần lộ vẻ hoảng sợ.
“Sức mạnh của con kiến quả nhiên cường đại.”
Mộc Phàm gật gật đầu nói một câu, không thể không tán thưởng.
Người bình thường, thậm chí cường giả cùng cấp bậc cũng không phải là đối thủ của Huyết nghĩ tộc.
Bởi vì thiên phú về lực lượng của bọn chúng rất cường đại, Mộc Phàm thừa nhận một kích vừa rồi có lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Chỉ là thân thể cùng lực lượng của Mộc Phàm vượt xa tên Huyết nghĩ tộc trước mắt này, cho nên đối phương chỉ có thể gặp bi kịch.
Phải biết rằng thân thể Mộc Phàm dù bị bảo vật Truyền kỳ đập trúng cũng sẽ không tổn hao gì cả, lực lượng cường đại khủng bố.
“Sao có thể?”
Tên Huyết nghĩ tộc này điên cuồng, lớn tiếng gào rống nói: “Nghĩ tộc chúng ta có thiên phú lực lượng cường đại nhất, một nhân loại nhỏ yếu như ngươi sao có thể có lực lượng vượt qua ta?”
Hắn không tin, ra sức giãy giụa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay Mộc Phàm.
Các sinh vật, cường giả, đại biểu các thế lực xung quanh hoảng sợ không thôi, ánh mắt nhìn Mộc Phàm tràn đầy sợ hãi.
Đây là nhân loại?
Nói giỡn hả, lực lượng cùng thân thể nhân loại có thể so sánh với Nghĩ tộc sao, hơn nữa còn là kẻ xuất sắc trong Nghĩ tộc, Huyết nghĩ.
“Nhân loại thì sao, ai nói với ngươi nhân loại rất yếu?”
Mộc Phàm hừ lạnh một tiếng, bóp nhẹ.
Răng rắc, sọ não cứng rắn của cường giả Huyết nghĩ tộc này đột nhiên vỡ vụn, bị lực lượng cường đại nghiền nát thân thể.
Thân thể lại bị Mộc Phàm bóp nát như vậy, hóa thành mảnh nhỏ, không ít sinh vật nhìn thấy cảnh này sợ muốn vỡ mật.
Hiện trường im ắng, không có một ai nói chuyện.
Tinh linh công chúa Áo Lan nhìn Mộc Phàm, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
Mộc Phàm là nhân loại đặc biệt nhất mà nàng từng gặp, một người cường đại nhất, hơn nữa còn hung tàn nhất, thủ đoạn tàn nhẫn, một lời không hợp liền trực tiếp giết.
Nhưng nàng có chút lo lắng, đi lên, nhẹ giọng nói: “Mấy tên Huyết nghĩ tộc này là thám tử tiên phong, sự xuất hiện của bọn chúng đại biểu cho việc đại quân Huyết nghĩ tộc sắp đến.”
“Đại nhân, ngươi cần phải cẩn thận, thông thường Huyết nghĩ tộc đều dốc toàn bộ lực lượng.”
Áo Lan nhẹ giọng nhắc nhở, khiến không ít sinh vật biến sắc, lúc này mới tỉnh táo lại.
“Xong rồi xong rồi!”
“Thám tử tiên phong của Huyết nghĩ tộc tiên xuất hiện, đại biểu cho đại quân Huyết nghĩ tộc cách đây không xa.”
Một ít sinh vật, đại biểu các thế lực đều lộ vẻ sợ hãi, nhìn thây nát đầy đất.
Đám Huyết nghĩ tộc này phụ trách dò đường, tìm kiếm con mồi, sau khi phát hiện liền sẽ dùng phương thức đặc thù truyền lại cho các Huyết nghĩ tộc khác, từ đó dẫn tới đại quân Huyết nghĩ tộc xuất hiện.
Phải biết rằng đám kiến đều kết bè kết đội, đại quân Huyết nghĩ tộc có số lượng khổng lồ, thực lực khủng bố, là ác mộng của sinh linh dị vực khắp nơi.
Hiện tại vừa thấy thám tử tiên phong của Huyết nghĩ tộc bị giết, trong lòng hoảng sợ, sắc mặt đều trở nên trắng bệch.
“Trước có tin tức Hắc uyên tộc sắp tới.”
“Hiện tại lại có Huyết nghĩ tộc xuất hiện, không thể ở lại nơi này nữa.”
Có sinh vật hoảng sợ, xoay người vội vàng rời đi, hoàn toàn không dám dừng lại.
Mộc Phàm không ngăn cản mấy sinh sinh vật rời đi.
Thật ra không phải không muốn ngăn, mà là toàn bộ mậu dịch khu đã sớm được bố trí thiên la địa võng, không, nói chính xác là bày ra Ngũ hành đại trận.
Mộc Phàm đã dùng Ngũ Hành trận bàn phong tỏa toàn bộ khu trung lập, không thể ra vào, đã tới rồi lại muốn đi sao, nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Hắn âm thầm cười lạnh, không có để ý những sinh vật rời khỏi.
“Huyết nghĩ tộc mà thôi, một đám con kiến, có gì đáng sợ?”
Mộc Phàm lạnh nhạt nói một câu, không thèm để ý chút nào, làm đại biểu các thế lực xung quanh câm nín.
Vị người cầm quyền mới này lại không e ngại Huyết nghĩ tộc sao?
Phải biết rằng đại quân Huyết nghĩ tộc che trời lấp đất, nhiều không đếm xuể, giết không hết, ai chưa thấy cảnh tượng đó chắc chắn không hình dung được.
Có thể tưởng tượng được một tổ kiến có bao nhiêu con kiến sao?
Mộc Phàm mặc kệ bao nhiêu, dù sao tới bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, giết sạch mới thôi.
“Đại nhân, ngươi có điều không biết.”
Áo Lan bất đắc dĩ, chỉ có thể giải thích: “Huyết nghĩ tộc có số lượng khổng lồ, chia làm vô số chi nhánh, mỗi chi nhánh lại có một Nghĩ vương, mỗi chi tộc có ngàn vạn Huyết nghĩ.”
“Một khi bọn chúng xuất hiện thì sẽ dốc toàn bộ lực lượng, nơi chúng đi qua, không còn một ngọn cỏ, miễn là thứ có thể ăn đều bị chúng nó cướp đoạt sạch sẽ, dù sinh vật hay thực vật, là một tộc quần khiến người ta đau đầu.
Lời nàng giải thích khiến các sinh vật khác càng thêm khủng hoảng, một đám nối tiếp nhau rời đi.
Đáng tiếc chúng nó không biết rời khỏi đại điện sẽ càng nhanh đi vào vực sâu tử vong hơn, bên ngoài có Ngũ hành đại trận bao phủ.
Còn có phân thân Bán thần, ra một tên giết một tên.
“Đại nhân, chúng ta quyết định rời khỏi khu trung lập.”
Lúc này, đại biểu của một thế lực ngồi không yên, trực tiếp tiến lên, cung kính nói ra quyết định của mình.
Chúng nó muốn rút khỏi khu trung lập, không thể không làm như vậy, không đi nhanh sẽ trở thành đồ ăn cho Huyết nghĩ tộc.
“Chúng ta cũng rút khỏi.”
Có một tên đi đầu, lập tức có nhiều tên khác cũng muốn rời khỏi khu trung lập.
Chúng nó muốn rút lui, Huyết nghĩ tộc xuất hiện làm bọn họ cảm thấy rất bất an, quyết định rời khỏi sẽ an toàn hơn.
Nhìn hơn phân nửa thế lực muốn rời khỏi, sắc mặt Mộc Phàm không thay đổi, ánh mắt vẫn bình tĩnh.
“Rời khỏi khu trung lập, không phải là chuyện không thể.”
Im lặng một hồi, Mộc Phàm rốt cuộc mở miệng.
Chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Ta đồng ý cho các ngươi rời khỏi khu trung lập, các ngươi người có thể đi nhưng phải để lại tất cả đồ vật.”
“Cái gì?”
Vừa nghe lời này, bọn họ ồ lên.
Bọn họ tức giận nhìn Mộc Phàm, quả thực chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của a.
Bọn họ có thể đi nhưng phải để đồ lại, Mộc Phàm cũng không có lòng tốt mà cho bọn họ rời khỏi còn cuốn theo tài sản, đùa cái gì vậy.
“Tuyệt đối không có khả năng.”
“Chúng ta không đồng ý.”
“Quá đáng giận.”
Trong lúc nhất thời, không ngừng có tiếng rống giận.
“Câm miệng!”
Mộc Phàm hét to một tiếng, hiện trường lập tức yên tĩnh.
Mặt hắn lạnh như sương liếc mắt nhìn qua đám sinh vật, một đám rùng mình, cũng không dám nhìn thẳng.
Mộc Phàm lạnh nhạt nói: “Các ngươi có thể đi, ta không ngăn cản nhưng phải để đồ lại, đó là tài sản thuộc về khu trung lập, không cho phép mang theo.”
“Ai không phục, lên đi, ai có thể thuyết phục ta, ta sẽ cho phép mang theo đồ rời đi.”
Nói xong, Mộc Phàm quơ quơ nắm tay, hơi thở ngưng đọng, một cảm giác áp bách đáng sợ trực tiếp chèn ép.
Oanh!
Khí thế ngập trời, một đám đại biểu liền ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt sợ hãi, run bần bật nhìn Mộc Phàm.
Nhân loại này hoàn toàn khác những nhân loại thông thường.
Bọn họ từng gặp nhân loại rồi, đều nho nhã lễ độ, luôn tươi cười, hơi khiếm tốn đối với sinh vật dị vực như bọn họ.
“Một đám sợ chết, giữ tiền tài làm cái gì, ta cho phép các ngươi chạy trốn đã không tệ rồi, còn muốn mang theo đồ, đó là thứ thuộc về khu trung lập, thuộc về bổn tọa.”
Mộc Phàm lạnh lùng nói ra.
Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Nếu các ngươi khăng khăng không giao đồ ra, vậy đừng trách ta tàn nhẫn, làm thịt tất cả các ngươi.”
Vừa nghe lời này, đại biểu các thế lực càng hoảng sợ.
Mộc Phàm nói thật sao, hắn thật sự dám giết sạch bọn họ sao?
“Ngươi, ngươi không sợ bị Thần quốc chế tài sao?”
Có sinh vật kinh hoảng thất thố chất vấn nói.
Mộc Phàm khinh thường cười nói: “Thần quốc chế tài sao, đó là chuyện của ta, các ngươi đã không còn mạng mà nhìn thấy, hiện tại lựa chọn đi.”
“Một là các ngươi lưu lại, cùng chống cự Huyết nghĩ tộc xâm lấn, ta miễn cho các ngươi một phần thuế, hai là các ngươi giao toàn bộ tài sản, một mình rời khỏi.”
Nói đến đây, đã không cần phải nói nhiều nữa.
Mộc Phàm đưa ra hai lựa chọn, hoặc là nộp tất cả tài sản rồi rời đi, còn không thì ở lại cùng nhau đối kháng Huyết nghĩ tộc.
Thật ra hành động này của hắn là muốn thuyết phục tất cả bọn họ.
Không chỉ muốn đánh cho bọn họ sợ, còn muốn gieo hạt giống sợ hãi trong nội tâm, để tương lai bọn họ không dám dễ dàng phản kháng cùng thoát ly.
Vậy mới có thể khống chế chặt chẽ, cung cấp càng nhiều tài nguyên cho hắn.
Trong đại điện yên tĩnh, không một tên nào mở miệng.
“Đại nhân, Áo Lan, đại biểu Tinh Linh tộc, nguyện ý lưu lại.”
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang, dễ nghe lên, khiến tất cả sinh vật ở đây có cảm giác an tâm.
Tinh linh công chúa, Áo Lan, lại là người đầu tiên đứng ra ủng hộ Mộc Phàm.
Điều này làm cho sắc mặt đám đại biểu các thế lực đen như đáy nồi, trong lòng không ngừng mắng to, ngươi nói coi ngươi là công chúa Tinh linh tộc, có phải bị ma quỷ ám ảnh hay không.
Hảo cảm của Mộc Phàm đối với vị công chúa này tăng gấp bội a, thật là một tiểu cô nương hiểu chuyện, không tệ, đáng được khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận