Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 390: Nhân loại nên thống nhất

-
Trên bầu trời, đạn đạo bay loạn, từng quả đạn đạo gào thét ngang dọc.
Trùng hợp là mấy quả đạn đạo không bị chặn lại lao thẳng tới Khu thứ tám, Mộc Phàm đứng trên không trung hứng hết, sắc mặt lại đen hơn.
“Đám khốn nạn này, bắn đạn hạt nhân cũng không kiềm chế một chút, địa cầu sắp bị các ngươi nổ banh rồi.”
Mộc Phàm nhịn không được mắng to, tâm tình rất tệ.
Chỉ thấy hắn giơ một ngón tay thọc tới, trong khoảnh khắc này, mấy quả đạn đạo đồng thời ngừng lại trên không trung, bị một lực lượng vô hình giam cầm.
“Bạo!”
Một tiếng hét to vang lên, mấy quả đạn đạo bị giam cầm đồng thời nổ tung, ầm ầm ầm hóa thành mấy quả cầu ánh sáng, còn không kịp bung ra đã bị năm ngón tay của Mộc Phàm bóp chặt.
Phanh, năng lượng nhiệt hạch bị nghiền nát.
Mộc Phàm phóng mắt nhìn lên trên bầu trời, vô số đạn đạo đang gào thét, ngươi qua ta lại rất náo nhiệt, làm da đầu người ta tê dại.
Đạn hạt nhân a, nếu là người thường thì đã sớm xong rồi.
Vô số người trong chín khu phương đông hoảng sợ vô cùng, nhìn đạn bay mà trong lòng như có vạn con "thảo nê mã"* chạy ngang.
* Ngựa cỏ bùn hay Cǎonímǎ (chữ Hán:
草泥




, phiên âm Hán-Việt: thảo nê mã) là một Internet meme tại Trung Quốc được sử dụng rộng rãi như một dạng biểu tượng nhằm phản đối kiểm duyệt Internet tại Trung Quốc đang ngày càng tăng. Đây là lối chơi chữ với cum từ trong tiếng Trung phổ thông cào nǐ mā (chữ Hán:
肏你妈

, phiên âm Hán-Việt: tháo nễ ma), nghĩa đen tức là "dmm".
“Đại nhân, sao nhân loại lại đánh nhau rồi?”
Lúc này, Tiểu Ách cũng kinh ngạc hỏi một câu.
Nhân loại đánh nhau rồi, khí thế hai bên hừng hực, điên cuồng ném đầu đạn hạt nhân, cảm giác như muốn nổ nát địa cầu.
Hưu!
Lúc này, trên đỉnh đầu lại có mấy chục quả đạn đạo gào thét bay đến.
“Trở về.”
Tiểu Ách vừa thấy, trực tiếp giơ một ngón tay chỉ tới, một màn quỷ dị xuất hiện.
Chỉ thấy đạn đạo đang bay thẳng đột nhiên bay vòng phóng tới một chiến hạm trên không, lấy tốc độ gấp ba lúc trước chui vào trong chiến hạm.
“Không!”
Trên chiến hạm, vô số người hoảng sợ kêu to, cùng với một tiếng nổ vang là ánh lửa nóng cháy bùng lên, nháy mắt nuốt sống cả đám chiến hạm.
Mẫu hạm ở gần cũng bị chấn nát quầng sáng phòng ngự, lực xung kích cường đại xốc nó bay ra xa, quay cuồng trong không trung, thiếu chút nữa rơi xuống rồi.
Rất nhanh, hai bên đã hết đạn đạo, còn lại một lượng lớn mấy bay chiến đấu không người tựa như mây đen quét ngang không trung.
Trên bầu trời, đám máy bay chiến đấu không người lái triển khai không chiến kịch liệt.
Mộc Phàm đưa mắt nhìn về hướng vùng cấm Côn Luân, nơi đó có rất nhiều sinh vật dị tộc tập kết.
Đối với chuyện nhân loại nội chiến, Mộc Phàm không có hứng thú, hơn nữa không lo lắng cho phía mình có thể thắng hay không.
“Đại nhân, muốn tiêu diệt những hạm đội nhân loại phản bội kia sao?”
Lúc này, Tiểu Ách chớp chớp đôi mắt, hồn nhiên hỏi.
Nàng mở miệng liền muốn tiêu diệt hạm đội mười mấy vạn người, khiến người nghe khó có thể tin được đây là lời của tiểu cô nương nói ra, nói giết liền giết, không dài dòng.
Mộc Phàm nghĩ nghĩ lắc đầu nói: “Không cần, chỉ cần dị tộc không tham dự thì không cần quan tâm, những quân đoàn, hạm đội phương tây này để lại cho bọn họ luyện tập đi.”
“Nhân loại địa cầu cũng nên thống nhất thành một thể, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị người ta tiêu diệt.”
Hắn nhìn nhân loại hai bên đang giao chiến mà cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhân loại lại nội đấu, thật sự khiến người ta không biết phải nói sao.
Tới một bước này rồi, phần lớn nhân loại phương tây đều đầu phục chư thần, hiến dâng linh hồn của mình, hoàn toàn trở thành con rối.
Hiện tại đánh nhau túi bụi, cần phải phân ra thắng bại, tiêu diệt đối phương mới có thể thống nhất nhân loại, ngưng tụ thành một lực lượng nhất trí đối ngoại.
“Xem ra, dị tộc muốn chuẩn bị tấn công vùng cấm Côn Luân.”
Mộc Phàm nhìn về vùng cấm Côn Luân, bên ngoài có vô số sinh linh dị vực tập trung, hắn có thể cảm ứng được mười mấy hơi thở cấp Thần thoại.
Thậm chí vẫn còn nhiều tên đang ẩn nấp, hiển nhiên là muốn đánh vào vùng cấm Côn Luân, nơi đó có thứ mà các cường giả, thần linh dị tộc đều mơ ước.
“Đại nhân, nếu không thì ta đi trực tiếp diệt những dị tộc xâm lấn quê nhà của đại nhân được không?”
Tiểu Ách nhìn nhìn, lại đưa ra một kiến nghị.
Mộc Phàm suy tư một hồi, cuối cùng vẫn từ chối.
“Không cần.” Trong mắt hắn loé lên tia sáng, cười nói: “Đúng lúc để đám dị tộc này xung phong đi vào vùng cấm, có lẽ sẽ càng tốt hơn.”
Thật ra Mộc Phàm cũng muốn thăm dò vùng cấm, hiện tại thấy có pháo hôi chủ động đi trước dò đường, sao có thể ngăn cản chứ.
Không những không ngăn cản, ngược lại rất hoan nghênh bọn chúng nhảy vào vùng cấm, để những pháo hôi dị vực này trực tiếp san bằng những nguy hiểm trong vùng cấm.
Cứ như vậy, chính mình có thể ở phía sau làm ngư ông rồi.
“Xem ra, thế lực nhân loại phương tây đầu nhập vào chư thần đã dốc toàn bộ lực lượng.”
Ánh mắt Mộc Phàm đảo qua, ngoài phía bắc của trường thành lại có lượng lớn quân đoàn tụ tập, cùng ba hạm đội trên biển hình thành hai mặt giáp công.
Bên ngoài phía bắc có mười quân đoàn phương tây, mênh mông cuồn cuộn đánh tới, có cảm giác sẽ đánh vỡ phòng tuyến phương đông, đánh tan đám nhân loại vẫn luôn phản kháng chư thần này.
“Phương đông thật sự là một vùng đất vừa thần bí vừa mỹ lệ.”
Lúc này, thủ lĩnh các đại quân đoàn phương tây đang tề tụ nhìn về trường thành cuồn cuộn hung uy phía trước.
Trong đó có một lão nhân phương tây lão cười dữ tợn, nói: “Mấy trăm năm trước, tổ tiên chúng ta đã từng tạo thành liên quân cùng nhau đánh vào vùng đất phương đông này, đốt giết đánh cướp.”
“Hôm nay lại đến chúng ta tụ tập cùng nhau chinh phục vùng đất phương đông thần bí này lần nữa.”
“Dùng vũ lực cường đại nhất của chúng ta, đánh vỡ tín niệm của người phương đông.”
“Tiến công!”
“Tàn sát bọn họ!”
“Giết sạch, cướp sạch, thiêu sạch!”
Thống soái từng quân đoàn hạ lệnh tiến công, dưới sự hiệu lệnh của chư thần, bọn họ không chút e ngại bắt đầu lữ trình chinh phục phương đông.
Oanh!
Mười quân đoàn con rối của chư thần phương tây, mênh mông cuồn cuộn triển khai tiến công, trong lúc nhất thời, không ngừng có tiếng nổ mạnh.
Nhìn đại chiến tiến vào giai đoạn gay cấn, chiến đấu mãnh liệt, mười quân đoàn khởi xướng tiến công từ bên ngoài trường thành.
Trong lúc nhất thời, áp lực lên tám đại quân đoàn trấn thủ trên trường thành gia tăng nhiều, những vẫn ngoan cường bảo vệ phòng tuyến, không lùi một bước.
“Các huynh đệ!”
Trên trường thành, một tên quan tướng đứng lên, hét to: “Phía sau chúng ta chính là vô số đồng bào, thân nhân, phải tử thủ trường thành.”
“Tử chiến không lùi!”
“Khai hỏa!”
Từng tiếng rống giận chấn động thiên địa, máu nhuộm khắp nơi, qua mấy ngàn năm máu lửa tẩy lễ đã đúc nên tín niệm không bao giờ khuất phục.
Mặc kệ địch nhân là ai, muốn bọn họ khuất phục sao, tuyệt đối không khả năng.
“Vinh quang chủ thần chiếu khắp đại địa.”
Chỉ thấy các quân đoàn phương tây đột nhiên tản ra thánh quang, mỗi người bọn họ lại mượn lực lượng từ thiên sứ, chiến lực bản thân tăng cao.
“Hừ, một đám con rối của chư thần.”
Mộc Phàm đã đi tới trường thành, nhìn nhân loại phương tây bên ngoài đang điên cuồng tiến công.
Bọn họ hoàn toàn mất đi bản thân, hoàn toàn trở thành con rối theo đúng nghĩa, căn bản không có ý thức của bản thân, trở thành một đám pháo hôi.
Mộc Phàm xem mà âm thầm lắc đầu, người đáng thương thì có chỗ đáng trách.
Lúc này, ba vị thống soái trấn thủ trên trường thành là Liễu Sơn, Xích Cửu Phượng, Lăng Duệ phát hiện Mộc Phàm xuất hiện, đồng thời nhìn qua.
“Mộc Phàm, cuối cùng ngươi cũng trở lại.”
Thấy Mộc Phàm, Liễu Sơn nở nụ cười, áp lực trong lòng giảm đi không ít.
Hắn bay đến, dừng trên một toà tháp chỉ huy của trường thành.
“Vị này chính là Mộc Phàm, truyền kỳ của nhân loại phương đông chúng ta.”
Liễu Sơn giới thiệu Mộc Phàm, lão rất vui vẻ.
“Ngươi tốt, ta tên Lăng Duệ.”
Lăng Duệ vươn một bàn tay, lễ phép chào hỏi.
Mộc Phàm cũng gật gật đầu, hai bên bắt tay.
“Ta tên Xích Cửu Phượng, thật vui vì nhận biết ngươi.”
Nữ thống soái duy nhất, Xích Cửu Phượng, điềm đạm nở nụ cười tới gần, bắt tay với Mộc Phàm.
Nàng có chút tò mò về Mộc Phàm, cảm giác quá mờ ảo, thậm chí có chút không chân thật, đây là người lúc trước không cách nào tu luyện sao?
Đùa cái gì vậy, nhìn xem thành tựu hiện tại của người ta đi, đã vượt qua bọn họ.
“Mộc Phàm, ngươi trở lại thì tốt rồi, thần linh dị tộc tập kết rất nhiều sinh vật muốn tấn công vùng cấm Côn Luân.”
Liễu Sơn nói rồi chỉ về hướng Côn Luân, nơi đó giăng đầy mây đen, tà khí tận trời, còn có một tòa Thánh thành to lớn của Thiên sứ tộc.
Mấy chục vạn thiên sứ đang chờ xuất phát, mấy trăm vạn sinh vật dị vực đang chuẩn bị đánh vào vùng cấm Côn Luân.
“Tuy rằng chúng ta không thèm để ý vùng cấm, nhưng dù sao cũng thuộc về phương đông chúng ta, thuộc về nhân loại, cho nên muốn hỏi ngươi xem có biện pháp nào khiến toàn bộ bọn chúng lưu lại trong vùng cấm hay không?”
Liễu Sơn mở miệng hỏi vấn đề mà mình muốn biết nhất.
Hai vị thống soái còn lại đều nhìn Mộc Phàm, hy vọng hắn có biện pháp giải quyết.
“Chuyện vùng cấm các ngươi không cần xen vào, những dị tộc này không thể sống sót trở ra đâu.”
Mộc Phàm có vẻ tự tin nói: “Trước mắt, chuyện quan trọng nhất đối với các ngươi chính là tiêu diệt lực lượng phản loạn trong nhân loại, những con rối đầu phục chư thần thì không cần phải giữ lại.”
“Hiểu rồi."
Liễu Sơn, Xích Cửu Phượng, còn có Lăng Duệ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chính là không cần quan tâm đến đám dị tộc tiến vào vùng cấm Côn Luân, bọn họ chỉ cần tiêu diệt những phản đồ đầu nhập vào chư thần là đủ rồi.
Mộc Phàm trong mắt hiện lên vẻ hung ác, lạnh lùng nói: “Đúng lúc nhân cơ hội này nhất thống nhân loại địa cầu, để nhân loại trở thành một khối.”
“Trong tương lai, vũ trụ mênh mông mới là hành trình của chúng ta, nếu nhân loại lại nội chiến, hao tổn thiết bị, tài nguyên thì không cần dị tộc động thủ cũng có thể tự hủy diệt chính mình.”
“Nhìn xem, dị tộc muốn tiến công.”
Đột nhiên, ánh mắt Mộc Phàm nhìn về một hướng, thấy dị tộc cuồn cuộn tiến vào vùng cấm Côn Luân.
Xung phong chính là mấy trăm vạn sinh linh đến từ dị vực, hàng ngàn sinh vật Truyền kỳ, Sử thi mang theo đại quân dị tộc lao thẳng tới cửa vào vùng cấm Côn Luân.
“Nơi này giao cho chư vị, ta đi giải quyết những dị tộc này.”
Mộc Phàm nói xong, không đợi mấy người phản ứng đã trực tiếp bước lên trời, mang theo Tiểu Ách biến mất.
Chỉ để lại Liễu Sơn, Xích Cửu Phượng, Lăng Duệ yên lặng đứng đó, nhìn nhau không nói gì.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, núi rừng đều rung động kịch liệt, từ trong vùng cấm Côn Luân đột nhiên bộc phát một làn sóng xung kích kinh khủng, năng lượng đáng sợ khiến cho vô số người chú ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận