Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 506: Mai phục

Đông Thiên Yêu Đình, trong Yêu hoàng cung.
“Thiên Đế bế quan trăm vạn năm?”
Yêu hoàng Đế Tuấn nghe tin tức này, đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo trong lòng nghiêm nghị, hình như nghĩ tới chuyện gì đó.
“Yêu hoàng bệ hạ, Thiên Đế bế quan, có nên nhân cơ hội này tiến công Thiên Đình hay không?”
Lúc này, một tên Yêu thần bước ra, không hề cố kỵ mà đề nghị.
Đây là Cùng kỳ, là một trong tứ đại Yêu thần của Yêu đình, địa vị chỉ ở sau Yêu sư Côn bằng.
“Yêu sư có kiến nghị gì sao?”
Đế Tuấn im lặng một lúc lâu rồi dò hỏi Yêu sư Côn bằng.
Côn bằng nghe xong trong lòng thầm mắng, kiến nghị cái rắm, lão tử đang hối hận vì theo ngươi gia nhập Yêu đình, nhưng hiện tại hối hận cũng vô dụng.
“Yêu hoàng các hạ, bổn tọa cảm thấy lần này Thiên Đế cao điệu tuyên bố bế quan, chắc chắn có chuyện mờ ám.”
Hai mắt Côn bằng loé sáng, nói ra cách nhìn của mình.
Hắn nói: “Thiên Đế là vô thượng thần linh đại biểu chính thống của Thiên Đạo, sáng lập Thiên giới, sáng lập Thiên Đình, được Thiên Đạo tán thành.”
"Lần này chắc chắn là muốn hấp dẫn Yêu hoàng các hạ xuất hiện, từ đó đánh tan Yêu đình.”
Lời giải thích này khiến sắc mặt các Yêu thần, Yêu thánh thay đổi.
Cả Đế Tuấn cũng không nhịn được mà nheo mắt, hồi tưởng lại quá trình tranh đấu với Thiên Đế, trong lòng hắn càng cảm thấy cử động này của Thiên Đế có mờ ám.
“Yêu sư nói rất đúng.” Đế Tuấn vui vẻ gật đầu, tán đồng cách nói này.
Hắn hừ lạnh nói: “Thiên Đế xảo trá, hung ác, tàn bạo, dưới sự thống trị của hắn, chúng sinh vạn linh khổ không thể nói, Đông Thiên Yêu Đình chắc chắn sẽ thay thế được Thiên Đình, trở thành đại biểu chính thống của Thiên Đạo.”
“Yêu tộc ta chắc chắn quân lâm chư thiên, vạn linh cúi đầu.”
Đế Tuấn nói rất khí phách, dõng dạc hùng hồn.
Nhưng một ít Yêu thần, Yêu thánh đều nghĩ thầm trong lòng, tâm tư phức tạp.
Cả Yêu sư Côn bằng cũng âm thầm trợn trắng mắt, Thiên Đế tàn bạo như thế nào, nói tới tàn bạo thì Đế Tuấn ngươi khủng bố hơn nhiều, đã giết bao nhiêu kẻ phản kháng rồi?
Còn chưa đề cập tới chuyện ngươi giết Thái Nhất, nuốt bản thể của hắn, thậm chí cướp lấy vị trí Đông hoàng, chiếm đoạt đạo lữ.
“Truyền lệnh xuống, canh phòng nghiêm ngặt, giám thị mọi động tĩnh của Thiên Đình.”
Đế Tuấn truyền đạt mệnh lệnh, một đám Yêu thần, Yêu thánh lĩnh mệnh thối lui.
Yêu sư Côn bằng cũng rời Yêu hoàng điện, quay trở về Côn bằng cung.
“Thiên Đế, bổn hoàng nhất định thay thế được vị trí của ngươi.”
Hai mắt Đế Tuấn lập loè hung quang, đằng đằng sát khí.
Hắn nói xong đứng dậy, đi sâu vào Yêu hoàng cung, nơi đó có một nữ thần đang đứng lẻ loi, ngơ ngác xuất thần.
Đây là Hi Cùng, nàng vốn là đạo lữ của Thái Nhất, hiện lại thuộc về Đế Tuấn.
Mỗi khi nàng nhớ tới Thái Nhất liền không nhịn được mà rơi lệ.
“Hi Cùng, ta tới thăm ngươi.”
Nàng đang nghĩ ngợi đột nhiên nghe tiếng Đế Tuấn truyền đến, lập tức gạt nước mắt, khôi phục bộ dạng lạnh lùng.
“Bệ hạ.” Hi Cùng xoay người thi lễ.
Đế Tuấn lập tức tiến lên đỡ: “Không cần đa lễ, giữa chúng ta không cần khách sáo, huống hồ ngươi đã mang thai, phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
“Đây là căn nguyên Thái Dương mà ta tinh luyện từ Hỗn độn thiên hải, ngươi dùng có thể gia tăng thân thể cùng tinh khí thần, an tâm dưỡng thai.”
Nói rồi Đế Tuấn lấy ra một cổ căn nguyên do hắn tinh tuyện từ một ít hành tinh cổ xưa trong Hỗn độn thiên hải.
Để có được lượng căn nguyên thế này, phải hủy diệt ít nhất mấy ngàn nguyên thể của hành tinh cổ xưa, tương đương với bóp chết mấy ngàn hành tinh.
Hi Cùng đang mang thai, có thể cảm nhận rõ một đám sinh mệnh nhỏ đang ngoan cường trưởng thành trong cái bụng căng tròn của nàng.
Vì hài tử của mình, Đế Tuấn đã hao phí vô số tài nguyên, có thể nói là vô cùng quan tâm nha.
“Đa tạ bệ hạ.” Hi Cùng lạnh nhạt nói lời cảm tạ.
Đế Tuấn trò chuyện một hồi rồi xoay người rời đi.
Sau khi nhìn hắn rời đi, vẻ mặt Hi Cùng trở nên lạnh hơn, trong mắt lộ vẻ thù hận, tràn ngập sát ý.
Nhưng nghĩ đến hài tử trong bụng, vẻ mặt nàng liền trở nên hiền hòa, trong mắt có chút phức tạp.
“Đế Tuấn, ta nên hận ngươi sao?” Hi Cùng lẩm bẩm tự nói.
Vù!
Đột nhiên, một bóng dáng thướt tha lặng yên hiện lên.
Hi Cùng giật mình, nhẹ giọng nói: “Muội muội, sao ngươi lại tới đây, nếu không có việc gì thì đừng tới nơi này, về sau cũng đừng tới.”
Người tới đúng là muội muội của Hi Cùng, Thường Nga, nàng nhìn tỷ tỷ của mình, trong lòng có chút hụt hẫng.
Ban đầu nàng phản đối tỷ tỷ với Thái Nhất, hiện tại tốt rồi, Thái Nhất bị Đế Tuấn giết chết, tỷ tỷ cũng bị Đế Tuấn đoạt lấy.
“Tỷ tỷ...” Nguyệt Nga yên lặng nhìn Hi Cùng.
Hi Cùng lại lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi, đừng để Đế Tuấn thấy ngươi, nếu không ngươi sẽ không có kết cục tốt, nếu gặp được phiền toái thì liền đi Thiên Đình đi.”
“Tỷ tỷ, ngươi bảo trọng.”
Thường Nga chần chờ một chút, cuối cùng xoay người biến mất.
Nhìn muội muội rời khỏi, Hi Cùng thở dài.
........
Bên phía Tây Thiên, Phật quang đầy trời, Phật âm mênh mông cuồn cuộn.
Nơi này có tám trăm triệu Phật đà, chính là Tây Thiên tịnh thổ, phía trên tám trăm triệu chư Phật, có một Cổ Phật duy nhất ngồi ở vị trí tối cao.
Hắn chính là Cổ Phật sáng lập Tây Thiên, siêu cấp thần ma.
“Thiên Đế bế quan, chắc chắn có gì đó mờ ám.”
Cổ Phật lẩm bẩm tự nói, lòng bàn tay hội tụ vô lượng Phật quang, bên trong hiện lên một loạt hình ảnh.
Đối với Thiên Đế, từ trước đến nay Cổ Phật đều cực kỳ cảnh giác, không dám đơn độc đối mặt với vị Thiên Đế kia, vì hắn thật sự quá cường đại, quá khủng bố.
Rất nhiều lần hắn suýt bị chém rơi Phật quả.
Cho nên khi vừa nghe Thiên Đế bế quan trăm vạn năm, phản ứng đầu tiên chính là có vấn đề.
Thậm chí hoài nghi đây là âm mưu của Thiên Đế, chính là hấp dẫn thủ lĩnh các thế lực ra ngoài, sau đó nhân cơ hội chém giết từng tên.
“Thiên Đế...” Cổ Phật lẩm bẩm, đột nhiên hạ lệnh: “Truyền Phật lệnh của ta, chư Phật tăng cường trấn thủ Tây Thiên, phòng bị Thiên Đình xâm phạm.”
"Cẩn tuân Phật lệnh.”
Hàng tỉ chư Phật đồng thời lĩnh mệnh, một đám thành kính, súng bái, cuồng tín đối với Cổ Phật.
Cùng lúc đó, Thượng đế ở Thiên đường cũng thu được tin tức.
Nghe thấy tin tức này, ánh mắt Thượng đế lập loè ánh sáng.
“Thiên Đế bế quan, đúng lúc cướp lại tất cả lãnh thổ đã bị đoạt.”
Thượng đế vừa nghe, vốn dĩ không tin, nhưng vừa thấy tứ phương đại đế và cả Chiến thần Hình Thiên đều trở về Thiên Đình, hiển nhiên đây là sự thật.
Thiên Đế bế quan, kế tiếp sẽ không có động tác lớn, chỉ cần mình tiến hành thật nhanh là có thể đoạt lại những nơi đã mất.
Thậm chí có khả năng nuốt rớt một phần lãnh thổ của Thiên Đình, nhân cơ hội liên hợp với mấy thế lực lớn khác cùng nhau cướp đoạt Thiên Đình.
“Người đâu, phái người liên hệ Chúng thần chi vương, phái người đi Tây Thiên, nói cho bọn họ, bản đế sắp tiến công Thiên Đình.”
Nói xong, hai mắt Thượng đế lóe sáng, nỉ non: “Bản đế muốn đích thân đi Yêu đình một chuyến, thương nghị cùng Yêu hoàng Đế Tuấn liên thủ tiêu diệt Thiên Đình.”
Đúng lúc Thiên Đế đi vắng, sức uy hiếp của Thiên Đình đã giảm rất nhiều, tự nhiên có thể nhân cơ hội.
Ý tưởng rất tốt, nhưng Thượng đế có thể thành công sao?
Vù!
Lúc này, Thượng đế nhoáng lên, rời khỏi Thiên đường.
Một đường lặng yên đi tới Yêu đình, muốn bí mật bàn bạc với Đế Tuấn, làm như thế nào để tiêu diệt Thiên Đình, giết sạch chủ lực của Thiên Đình.
Đây là cơ hội hiếm có.
Vèo...
Trong hư không hỗn độn, Thượng đế nhanh chóng xuyên qua sương mù dày đặc, một đường lặng yên hướng tới Đông Thiên Yêu Đình.
Nhưng vừa mới đi nửa đường, còn chưa tới Yêu đình thì đột nhiên cảm thấy trong lòng bất an.
Thượng đế lập tức dừng lại, bắt đầu cảnh cảnh giác, vẻ mặt khẩn trương nhìn quanh.
Hắn đã nhận ra có chỗ không ổn, có nguy hiểm đang tới gần.
“Không xong, hình như trúng kế rồi.”
Sắc mặt Thượng đế bỗng nhiên biến đổi, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Ong!
Vừa muốn bỏ chạy thì lại cảm giác không gian, thời gian chung quanh lập tức ngưng đọng.
Thượng đế hoảng hốt, cơ thể bộc phát thánh quang lộng lẫy, mười tám đôi cánh đồng thời chấn động, tản ra ánh sáng vô cùng thánh khiết.
“Ai?” Hắn hét lớn to, hơi thở đánh tan sương mù hỗn độn.
Đáng tiếc, hư không đã bị giam cầm, ngoại trừ hắn còn đang cố gắng chống cự thì tất cả đều tĩnh lặng.
“Thượng đế, rốt cuộc ngươi cũng chui ra.”
Lúc này, trong hư không xám xịt truyền đến một giọng nói lạnh nhạt, Thượng đế biến sắc.
“Thiên, Thiên Đế?” Thượng đế kinh hoảng kêu to.
Hai mắt hắn trừng to, nhìn hỗn độn tinh vân tan vỡ, từ bên trong có một bóng dáng chậm rãi đi ra, chung quanh có vô số hoa văn bao phủ.
Đó là Tiên thiên cấm chế, rậm rạp bao phủ cả khu vực.
Phối hợp với thời gian ngưng đọng, lồng giam không gian giam cầm Thượng đế.
Rầm!
Ngay sau đó, từng sợi xiềng xích kéo đến trói chặt Thượng đế, hắn giãy giụa thế nào cũng không có tác dụng.
Đây là tấn công bất ngờ, Mộc Phàm đã sớm mai phục Thượng đế.
Mộc Phàm thật sự muốn bế quan tu luyện, nhưng cũng muốn nhìn một chút xem có kẻ nào nhảy ra hay không.
Không nghĩ tới mới vừa tuyên bố không lâu thì Thượng đế đã vội vã muốn đi gặp Đế Tuấn, muốn thương lượng liên hợp đối phó Thiên Đình, kết quả gãi đúng chỗ ngứa.
“Thiên Đế đáng chết, ngươi tính kế bản đế?” Thượng đế giận dữ hét to, cánh không ngừng chấn động, gắt gao chống đỡ xiềng xích rậm rạp.
Mộc Phàm khoác Thiên Đế bào, từng bước đi tới, hơi thở áp bách đáng sợ.
Hắn giơ tay đánh ra từng luồng sáng xung quanh Thượng đế.
“Thượng đế, hôm nay là ngày chết của ngươi.”
Giọng Mộc Phàm lạnh băng, đằng đằng sát khí.
Vù!
Vừa dứt lời, bóng dáng đã biến mất tại chỗ, lập tức xuất hiện trước mặt Thượng đế, vung tay tung một quyền vào mặt đối phương.
Oanh!
Thánh quang bùng nổ, Thượng đế tế ra một vật chặn nắm tay Mộc Phàm.
Chỉ tiếc một quyền này quá cường đại, bảo vật bị một quyền đánh nát, hóa thành thánh quang xán lạn tiêu tán.
“Tiệt thiên chỉ!”
Một quyền qua đi, Mộc Phàm thuận tay chọc tới, đâm thẳng vào giữa hai chân mày Thượng đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận