Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 489: Mai phục, vây giết

Ầm ầm ầm...
Đại trận khởi động, sao trời gào thét bắn đến.
Có một hành tinh to ù ù đánh tới khiến Mộc Phàm trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Phá!”
Hắn vung quyền đánh xuyên qua một sao trời.
Chỉ nghe một tiếng “Oanh”, sao trời nổ mạnh, hóa thành mảnh vụn phiêu tán, vô số mảnh vỡ rơi rụng trong hư không.
“Đáng tiếc là không phải sao trời thật sự, nếu không ta liền phát tài.”
Nhìn từng ngôi sao bay tới, trong mắt Mộc Phàm có chút thất vọng.
Những ngôi sao này do đại trận diễn hóa ra, đều không phải chân thật, nếu không thì có thể bắt lấy bọn chúng để nạp, lúc đó liền phát đại tài.
Lúc này, mấy chục ngôi sao đồng thời bay tới, Mộc Phàm giơ tay vỗ một chưởng, tiên quang hội tụ hóa thành một bàn tay to đánh tới.
Phanh phanh phanh...
Bàn tay liên tục vỗ nát mấy chục sao trời mới dừng lại, cuối cùng bị lực lượng của đại trận đánh tan.
“Thái Nhất, chỉ một đại trận thế này thì không giết được ta.”
Mộc Phàm hét to một tiếng, một bước một quyền, đánh nổ từng ngôi sao, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Lực lượng cường đại khiến đại trận rung chuyển, sao trời đều tan vỡ, nhưng lại nhanh chóng hồi phục, vô số sao trời lại xông lên.
Có mặt trời chói chang, tản ra ánh sáng cường đại, đột nhiên nổ tung sinh ra năng lượng huỷ diệt bao phủ Mộc Phàm.
Ầm ầm ầm...
Sao trời nổ mạnh, từng viên nối tiếp nhau nổ tung, hoàn toàn bao phủ Mộc Phàm.
Cả người hắn tản ra tiên quang mãnh liệt, bao phủ toàn thân, vung vẩy hai tay, một quyền đánh nát một ngôi sao.
Nhưng số lượng quá nhiều, không biết bao nhiêu ngôi sao ùa tới, cảnh tượng rất đáng sợ, tựa như ngôi sao trong toàn bộ vũ trụ đều bay tới.
Hàng vạn hàng tỷ ngôi sao cùng nhau đánh tới làm Mộc Phàm cảm thấy da đầu tê dại.
Ong!
Đột nhiên, từng đợt chấn động đáng sợ truyền đến, có thiên thể khủng bố nhanh chóng vọt tới, thiên thể đen nhánh, tản ra hơi thở cắn nuốt vạn vật.
Đó là hố đen, từng hố đen nối tiếp nhau vây quanh Mộc Phàm, số lượng kinh người, cùng nhau tấn công Mộc Phàm.
“Thiên phạt diệt thế!”
Mộc Phàm gầm lên một tiếng, tiên lực mênh mông trong cơ thể trào ra hoá thành thiên phạt chi lực, từng tia sét đánh vào các ngôi sao khiến chúng nổ tan thành bột phấn.
Chân hắn dẫm hàng tỉ lôi đình, một đường nghiền nát các ngôi sao, toàn bộ bị thiên phạt chi lực đánh nát, hóa thành bột mịn tiêu tán.
Ngay cả hố đen cũng không ngoại lệ, bị Mộc Phàm cường thế đánh nát, nhưng vẫn khó có thể phá vỡ đại trận.
Toàn bộ đại trận giống như là một vùng vũ trụ vây giết kẻ địch, uy lực vô cùng lớn.
Mộc Phàm đánh nát không biết bao nhiêu ngôi sao nhưng số lượng thật sự quá nhiều.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh vang lên, từng ngôi sao, hố đen nổ tung sinh ra năng lượng đáng sợ, Mộc Phàm đã bị thương.
Khóe miệng hắn không ngừng chảy máu, tay vẫn vung quyền đánh nổ từng ngôi sao, hố đen.
Vù!
Đang đánh thì đột nhiên có một lực lượng khủng bố từ sau lưng đánh úp lại, không kịp suy nghĩ, Mộc Phàm xoay người tung một quyền.
Phanh, hư không nứt ra, có bóng dáng chợt lóe, hố đen phía sau bị đánh xuyên qua, sau đó nổ tung.
“Thái Nhất, lăn ra đây.”
Mộc Phàm ngửa mặt lên trời hét, chọc một ngón tay về phía tinh không.
Trong khoảnh khắc, vô số ngôi sao nối tiếp nhau nổ mạnh, ầm ầm ầm nổ tung, một ngón tay đâm nổ mấy chục vạn sao trời.
Ngón tay cường đại xỏ xuyên qua tinh không, đâm thủng một lỗ, thế mà đâm thủng đại trận.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Thái Nhất và Đế Tuấn đều thay đổi.
“Tinh không nghịch chuyển, hỗn độn giảo sát.”
Lúc này, Đế Tuấn chủ trì đại trận, trực tiếp nghịch chuyển, vô số ngôi sao nổ mạnh, sinh ra từng luồng khí hỗn độn bao phủ hết thảy.
Mộc Phàm bị nhấn chìm, thừa nhận lực lượng nghịch chuyển đáng sợ này, cả người phát ra tiếng leng keng, khí hỗn độn không ngừng giằng xé thân thể hắn.
Nhưng thân thể hắn quá cường đại, phòng ngự tiên quang bên ngoài cơ thể không bị phá vỡ, ngược lại tung từng quyền nối tiếp nhau, đánh vào cùng một vị trí.
Oanh!
Không rõ Mộc Phàm đã tung ra bao nhiêu quyền, rốt cuộc hỗn độn cũng tan vỡ, tinh không bị đánh thủng một lỗ to, để lộ một bóng dáng.
Đúng là Thái Nhất.
Sắc mặt hắn âm trầm, đằng đằng sát khí, đã sớm chuẩn bị xong tuyệt chiêu mạnh nhất.
Khí hỗn độn sôi trào, Hỗn độn chung đánh tới Mộc Phàm.
“Đánh lén sao?”
Mộc Phàm hừ lạnh, cười to nói: “Thái Nhất, chờ ngươi nãy giờ.”
“Phong thiên xích!”
Vừa dứt lời, liền thấy xuất hiện từng sợi xiềng xích đan xen, vây khốn Thái Nhất, khiến hắn không cách nào biến mất.
Giờ khắc này, sắc mặt Thái Nhất thay đổi, đột nhiên phát hiện mình bị giam cầm rồi, không thể thoát ly, cũng không thể ẩn vào đại trận để đánh lén.
Oanh!
Hỗn độn chung va chạm vào thân thể Mộc Phàm, do được đại trận tăng phúc mấy ngàn lần nên có thể đánh bay Mộc Phàm.
Máu Mộc Phàm trải dài, Đế bào kêu leng keng, tản ra ánh sáng lộng lẫy, tuy rằng bên ngoài không bị thương nhưng bên trong đã tổn thương nặng.
“Khá lắm Thái Nhất.”
Ánh mắt Mộc Phàm sắc lạnh, sát ý ngập trời, bước chân nhoáng lên tới trước mặt Thái Nhất.
“Đế Tuấn, mau ra tay.”
Thái Nhất trừng to mắt, kinh ngạc xen lẫn tức giận rít gào một tiếng.
Hai mắt Đế Tuấn lập loè, thế mà không ra tay, ngược lại đi chữa trị chỗ Mộc Phàm đánh vỡ.
Sau đó nhốt cả Thái Nhất vào trong đại trận.
Giờ khắc này, Thái Nhất đã thấy không ổn.
“Thái Nhất, nhận lấy cái chết!”
Mộc Phàm đã giết đến trước mặt hắn, mắt thấy Thái Nhất sắp bị đánh nổ.
Đương!
Hỗn độn chung vang lên, vạn dặm thời không rách nát, từng sợi xích bị Hỗn độn chung đánh nát, Thái Nhất nhân cơ hội tránh được một đòn trí mạng.
Chỉ nghe một tiếng "Phanh”, Thái Nhất bị một quyền cường thế của Mộc Phàm đánh bay, máu văng tung toé, bị thương nặng.
“Bổn hoàng sơ xuất.” Sắc mặt Thái Nhất âm trầm vô cùng.
Hắn cho rằng chính mình bất cẩn mới để Mộc Phàm bắt lấy.
Hỗn độn chung treo trên đỉnh đầu, quanh thân thể có mười quả cầu màu đen tản ra năng lượng khủng bố, đột nhiên mười quả cầu hợp nhất, diễn hóa ra một cổ năng lượng diệt thế.
“Thiên Đế, đi chết đi.”
Thái Nhất điên cuồng ngưng tụ sát chiêu mạnh nhất, năng lượng diệt thế ầm ầm quét tới, nơi nó quét qua, không gian đều hỏng mất.
Ngay cả đại trận của Đế Tuấn cũng không chịu nổi mà vỡ nát một mảng lớn, khiến hắn sắc mặt hắn thay đổi, không thể không vận chuyển chữa trị trận pháp.
“Xem ta một quyền đánh nát.”
Mộc Phàm hừ lạnh, vung tay tung một quyền, quyền ý cường đại bùng nổ, đánh vào cổ năng lượng huỷ diệt khủng bố.
Hai tuyệt chiêu va chạm, uy lực của cấm thuật bộc phát, một quyền đánh xuyên qua sát chiêu của Thái Nhất, uy thế không giảm đánh vào thân thể hắn.
Phanh!
Năng lượng hủy diệt tan tác, thân thể Thái Nhất bị đánh nát, máu thịt rơi rớt, bộ dáng cực kỳ thê thảm.
“Đáng chết... Đế Tuấn, ngươi đang làm gì?”
Thái Nhất giận dữ, lại bị Mộc Phàm tổn thương, thân thể bị đánh nát một nửa, giận dữ không thôi.
Đế Tuấn đang làm gì, vì sao không ra tay?
Mộc Phàm nghe thế nheo mắt lại, nhìn lướt qua bốn phía, cảm ứng được một hơi thở cường đại khác.
“Đế Tuấn?” Hai mắt Mộc Phàm lóe sáng, thì ra là tên này.
Thái Nhất tìm tới Đế Tuấn, cả hai hiển nhiên là thần ma cùng phe, hơn nữa còn đồng nguyên, bản thể đều là hành tinh cổ xưa nhất.
Coi như là hai huynh đệ, trách không được liên hợp với nhau mai phục hắn.
Nhưng dù có thêm Đế Tuấn thì Mộc Phàm cũng không sợ hãi, nên giết vẫn phải giết, quản ngươi là ai, đều có kết cục giống nhau.
“Giết!”
Mộc Phàm hét to, giữa hai chân mày đột nhiên xuất hiện một con mắt khủng bố.
Một con mắt tái nhợt chậm rãi mở ra, lạnh băng, vô tình, nháy mắt bắn ra một luồng sáng khóa chặt Thái Nhất.
“Không tốt!”
Thái Nhất hoảng sợ, muốn né tránh nhưng lại phát giác không thể né tránh được.
Con mắt thật khủng bố, nhìn một cái liền cứng đờ, giống như Thiên Đạo chi nhãn, làm người ta sợ hãi.
“Đây là thứ gì?”
Hắn luống cuống, Mộc Phàm chưa bao giờ thi triển chiêu này, đột nhiên thi triển khiến hắn không kịp trở tay.
Phốc!
Thanh thiên chi nhãn bắn ra một tia sáng xỏ xuyên qua thân thể Thái Nhất, thân thể hắn liền nổ tan, tia sáng cường đại phá huỷ thêm vô số ngôi sao rồi mới tiêu tán.
“A...” Chỉ nghe một tiếng hét thảm, Thái Nhất bị đánh nát nhanh chóng khôi phục lại, sắc mặt tái nhợt, thống khổ kêu rên.
Hắn bị thương rất nặng, là vết thương linh hồn, ánh mắt nhìn Mộc Phàm tràn ngập sự sợ hãi.
Nếu không phải vừa rồi dùng Hỗn độn chung xoay chuyển thời không, tránh thoát một kiếp, có khả năng đã bị Mộc Phàm mạt sát rồi.
Ánh sáng này quá đáng sợ, có thể xóa sạch vạn vật.
“Tránh được sao?”
Mộc Phàm bất ngờ nhưng cũng không có để ý, Thanh thiên chi nhãn lại khóa chặt Thái Nhất.
Lúc này Thái Nhất hoảng hốt tột độ.
Ong!
Hỗn độn chung chấn động, tản ra khí hỗn độn cuồn cuộn bao phủ Thái Nhất, nháy mắt biến mất.
Chỉ thấy một tia sáng xẹt qua, răng rắc, sương mù hỗn độn tán loạn, lộ ra cảnh bên trong, nơi nào còn bóng dáng Thái Nhất?
Hắn dùng Hỗn độn chung chạy trốn nhưng lại bị một tia sáng đuổi theo không tha.
“Đế Tuấn... Ngươi không mau động thủ?”
Thái Nhất bỏ chạy, tức giận rít gào.
Nhưng lúc này đại trận chung quanh đột nhiên vận chuyển, bộc phát ra một lực lượng hủy diệt đánh Hỗn độn chung bay ngược trở về.
Đương!
“A...”
Tia sáng đâm thủng phòng ngự của Hỗn độn chung, Thái Nhất bên trong kêu la thảm thiết, thân thể chật vật rơi ra khỏi chung.
“Thái Nhất, ngày chết của ngươi tới rồi.”
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng Mộc Phàm, toàn thân Thái Nhất căng chặt, có chút hoảng sợ quay đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận