Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 147: Xích diễm ngư

----
“Đó là cái gì?”
Lý Diệu Diệu kinh ngạc nhìn lên bầu trời, một đám mây màu máu đang quay cuồng, bên trong có từng con vật nhỏ đang du đãng.
Mấy người cố gắng nhìn rõ, rốt cuộc thấy được đó là thứ gì.
“Cá, là cá!”
Tiết Tiểu Lỵ kinh hô, thấy rõ thứ đang trôi nổi đó là những con cá.
Mộc Phàm cũng rất kinh ngạc, trong đồng tử chiếu rọi từng con cá nho nhỏ.
Cũng không phải là cá bình thường mà là một loại cá dị chủng toàn thân đỏ như lửa, miệng phun tia lửa, hình dạng rất giống cá vàng.
Nhưng chúng nó lại có một đôi cánh màu đỏ sậm, bay lượn trong tầng mây, phun ra nuốt vào vô số tia lửa hội tụ thành một đám mây lớn màu đỏ máu.
“Là Xích diễm ngư!”
Sắc mặt Nặc Á khẽ đổi, giọng điệu nghiêm trọng nói: “Mọi người cẩn thận, Xích diễm ngư có tính công kích cực mạnh, có thể bay trong không trung, số lượng khổng lồ, rất khó đối phó.”
“Cá biết bay, toàn thân còn bốc lửa.”
Lý Diệu Diệu kinh ngạc cảm thán nói, cảm giác sinh vật dị vực đa dạng, vô cùng quái dị.
Tựa như những con Xích diễm ngư đang bay lượn trên tầng mây kia, mỗi con vô cùng xinh đẹp, rất là tự do tự tại.
Hai mắt Mộc Phàm tỏa ánh sáng, khi thấy đám Xích diễm ngư này, trong lòng liền toát ra một ý nghĩ, có thể ăn được hay không, hầm canh hay là hấp thì ngon?
Rất nhanh hắn lại nghĩ đến chuyện có nên bắt một đám về nuôi trong không gian tư nhân hay không, làm cá kiểng cũng không tồi a.
“Những con cá này thật xinh đẹp a, bắt về nuôi cũng không tệ lắm.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói thầm.
Không nghĩ tới mấy cô nàng bên cạnh nghe được, tức khắc hết chỗ nói, một đám dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn.
“Sao vậy, trên mặt ta có hoa hả?” Mộc Phàm không rõ nguyên do nói.
Nặc Á cười khổ nói: “Mộc Phàm, đừng nói giỡn, những con cá này rất hung dữ, gặp được sinh vật khác thì toàn bộ sẽ nhào lên cắn xé.”
“Chúng nó cực kỳ nguy hiểm, giống cá ăn thịt người trên địa cầu, gặp được sinh vật sống đều sống trực tiếp cắn xé ăn, muốn bắt về nuôi cơ bản không có khả năng.”
Nàng nói như vậy chính là đang nhắc nhở Mộc Phàm, đừng xằng bậy, chọc những con Xích diễm ngư đó phát điên lên thì không ổn.
“Thật xinh đẹp, đáng tiếc không nuôi được.”
Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ cũng kinh ngạc cảm thán, rất tán đồng với ý tưởng của Mộc Phàm, nhưng chuyện như vậy không thực tế.
Trong nhóm chỉ có mỗi Thanh Trĩ không nói một lời, yên lặng nhìn Xích diễm ngư trên bầu trời, trong mắt lộ ra một chút hàn khí.
Trên bầu trời vẫn còn hỏa vũ rơi xuống, mấy người bị nhốt ở chỗ này, Nặc Á căng ra một quầng sáng màu tím, đó là phòng ngự luyện khí của nàng.
Mộc Phàm ở trong quầng sáng này, nhìn hỏa vũ trên bầu trời càng lúc càng lớn, cảm giác như sẽ không bao giờ ngừng.
“Cứ tiếp tục như vậy, ta không duy trì được bao lâu.”
Sắc mặt Nặc Á nghiêm trọng nói, cảm giác được luyện khí trong cơ thể mình đang nhanh chóng giảm bớt.
Nếu không có phòng ngự, các nàng sẽ bại lộ dưới hỏa vũ, chắc chắn sẽ bị thương.
Cho dù có tiên thiên cương khí, luyện khí nhưng vẫn khó tránh khỏi sự bỏng rát, nữ hài rất sợ chuyện mặt bị bỏng.
“Ta tiếp tục cho.” Nhìn biểu tình của nàng, Mộc Phàm lại gần nói.
Vừa dứt lời, không chờ Nặc Á phản ứng, liền thấy một tường khí cường đại được căng ra, nháy mắt bao phủ các nàng, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Đó là tường khí của Mộc Phàm, cường đại, kiên cố, lộ ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
“Vậy ngươi duy trì một chút.” Nặc Á suy nghĩ, thu hồi quầng sáng màu tím.
Nàng biết, Mộc Phàm có tu vi Tông sư, có tường khí, quả nhiên khi hắn căng tường khí đã chặn hết hỏa vũ rơi xuống.
Những người khác nhìn chằm chằm tường khí của Mộc Phàm, đầy ngạc nhiên, như khó có thể tin được.
“Tường khí?”
Lý Diệu Diệu trừng to hai mắt, hô lớn: “Ông trời của ta ơi, Mộc Phàm, ngươi thế mà là Tông sư?”
Tiết Tiểu Lỵ, Thanh Trĩ đều có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Mộc Phàm đều trở nên khác lạ.
Các nàng căn bản không nghĩ tới Mộc Phàm là Tông sư, nhưng sao có thể thế này, không phải hắn vừa mới nhập học thôi sao?
“Thì ra ngươi là Tông sư.” Tiết Tiểu Lỵ bừng tỉnh nói.
Mộc Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Tông sư mà thôi, có gì mà kinh ngạc, không bao lâu nữa các ngươi cũng có thể đột phá tiến vào cảnh giới Tông sư cảnh giới mà?”
“Đúng vậy, Mộc Phàm nói không sai, mọi người cũng không cần quá ngạc nhiên.” Nặc Á gật gật đầu tán thành lời hắn nói.
Hai người kẻ xướng người hoạ, làm Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ câm nín nhìn nhau, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ.
“Khải học trưởng, ngươi gặp nguy hiểm a.”
Hai người cười khổ lắc đầu, trong lòng kinh ngạc cảm thán không thôi, nhanh như vậy mà Mộc Phàm đã đột phá tới Tông sư rồi.
Nhưng nghĩ đến Khải là cường giả cấp Siêu phàm, cũng không thể so sánh hai người với nhau.
“Chúng ta đi thôi.”
Mộc Phàm nói xong gật đầu với Nặc Á, hai người đi phía trước dẫn đường, ba người Thanh Trĩ, Lý Diệu Diệu theo sát đằng sau.
Dọc đường đi, Mộc Phàm chống tường khí, ngăn cản hỏa vũ rơi xuống trên người bọn họ, thật ra không ngăn cản thì hắn cũng không sao.
Nhưng đám người Lý Diệu Diệu không được a.
Không có biện pháp, Mộc Phàm chỉ có thể cắn răng, đè nén ý tưởng điên cuồng muốn ra ngoài tắm gội hỏa vũ, thậm chí muốn bắt một đám Xích diễm ngư về nuôi thử.
Phanh!
Đang đi tới, đột nhiên một tiếng vang truyền tới làm mọi người giật mình.
Mộc Phàm cảm giác có một lực rất mạnh tác động vào bề mặt tường khí, kinh ngạc nhìn lên mới phát hiện thì ra là có một con Xích diễm ngư đánh tới.
“Sao con Xích diễm ngư này lại đâm tới đây?”
Mấy nữ sinh kinh ngạc không thôi, nhìn con Xích diễm ngư đâm vào tường khí, đầu bị nứt ra, trực tiếp mất mạng tại chỗ.
Phanh phanh phanh...
Không đợi mọi người phản ứng, liền thấy từ trên không trung có vô số điểm màu đỏ nhanh chóng rơi xuống, va chạm vào bề mặt tường khí, phát ra từng tiếng bang bang nặng nề.
Đám người Nặc Á hoảng sợ, bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
“Không tốt, Xích diễm ngư phát hiện chúng ta.”
Nàng hô to, đầy cảnh giác nhìn quanh.
Quả nhiên khi những người khác nhìn thấy như vậy, da đầu tức khắc tê dại.
Không biết khi nào mà đám mây đỏ máu trên bầu trời đã bay tới trên đỉnh đầu mọi người, bên trong có vô số Xích diễm ngư đang du đãng, bay qua bay lại.
Chúng nó kết bè kết đội, giống như phát hiện mọi người trong tường khí phía dưới, nhanh chóng từ tầng mây lao xuống va chạm vào tường khí.
Phanh phanh phanh!
Càng lúc càng nhiều Xích diễm ngư lao xuống, điên cuồng va chạm, một lần lại một lần, số lượng càng ngày càng nhiều.
Giờ khắc này, mấy người Nặc Á rõ ràng bắt đầu kinh hoảng.
“Đi mau, lao ra đi.”
Nặc Á quát một tiếng, nhắc nhở mấy người Mộc Phàm nhanh lao ra xa.
Một khi bị Xích diễm ngư vây quanh, sẽ không chết không thôi.
Mắt thấy càng ngày càng nhiều Xích diễm ngư từ tầng mây lao xuống xuống, rậm rạp che đậy nửa khoảng không, nếu không giết đi ra ngoài liền nguy hiểm.
“Thanh Trĩ, mở đường.”
Nặc Á hét lớn một tiếng, trong cơ thể bộc phát ra một luồng luyện khí màu tím, chuẩn bị giết ra ngoài.
Lúc này Mộc Phàm cảm giác được phía sau truyền đến một luồng hàn khí, kinh ngạc xoay người nhìn lại, tức khắc trừng mắt.
Chỉ thấy Thanh Trĩ luôn không nói chuyện đột nhiên lơ lửng trong không trung, toàn thân tản ra một luồng hàn khí kinh người.
Tiếp theo, tóc dài vốn màu đen nhanh chóng hóa thành màu tuyết trắng, từng sợi tóc cũng tản ra hàn khí lạnh thấu xương.
Toàn thân biến đổi, thế mà biết biến hình?
Mộc Phàm ngây ngốc, không nghĩ tới Thanh Trĩ này lại có một trận biến đổi, giống như biến thành một băng nữ.
Hô!
Một luồng hơi lạnh quét qua, hỏa vũ bốn phía bị dập tắt, đông lại, Xích diễm ngư cũng bị tắt lửa, hóa thành từng khối băng rơi xuống.
“Đi!”
Nhân cơ hội này, Nặc Á dẫn đầu lao ra.
Mộc Phàm cũng bừng tỉnh, đi theo mấy người nhanh chóng lao ra xa.
Oanh!
Nhưng vào lúc này, đám mây màu máu trên bầu trời chấn động, đột nhiên muốn bay hướng về phía mấy người.
“Xong rồi!”
Nhìn thấy đám mây cuồn cuộn rơi xuống, mấy người Nặc Á biến sắc, trong lòng trào ra cảm giác không ổn.
Sắp xong đời rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận