Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 322: Giết Truyền kỳ như giết gà

Đông!
Một tiếng vang lớn, quầng sáng đong đưa kịch liệt.
Tất cả dị tộc kinh hoảng nhìn tới, liền thấy Mộc Phàm mỗi tay bắt lấy một sinh vật Truyền kỳ nện vào quầng sáng, cái đầu nháy mắt nổ nát như dưa hấu vỡ.
Toàn bộ cơ thể biến thành một bãi nhầy, máu thịt lẫn lộn, không ngừng rơi rụng xuống.
Hai sinh vật Truyền kỳ không kịp kêu thảm đã bị Mộc Phàm nện chết, chỉ để lại một đống thịt nát.
“Ực ực!”
Phía dưới, đám người Diệp Hồng Trần bị chấn động, nhìn Mộc Phàm bùng nổ, rất cường thế, hung lệ, đằng đằng sát khí khiến người ta sợ hãi.
“Nhân loại, ngươi đang khiêu khích bọn ta?”
Bên ngoài, một đám cường giả dị tộc tức giận nhìn Mộc Phàm khiêu khích, oanh sát hai sinh vật cấp Truyền kỳ trước mắt bọn chúng, cảm thấy thật nhục nhã.
Mộc Phàm khinh thường cười nói: “Khiêu khích? Các ngươi không xứng, từ lúc bắt đầu ta liền không đặt các ngươi vào mắt, hôm nay, một tên cũng đừng hòng trốn.”
“Hỏa điểu!”
Một tiếng quát lạnh, liền thấy Bất tử điểu gáy to, vỗ cánh nhanh chóng vọt tới.
Mộc Phàm lắc mình đứng trên lưng Bất tử điểu, cuốn lửa cháy ngập trời lửa giết ra bên ngoài Long Thành.
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, ngọn lửa đáng sợ thổi quét tám phương, bao phủ vô số dị tộc.
“A...”
“Đây là lửa gì?”
Có dị tộc kêu thảm thiết, tiếng kêu rên không ngừng vang lên, bị thiêu đốt thành tro tàn.
Bất tử điểu cuốn lửa cháy đánh tới, nơi nó đi qua, thiêu chết rất nhiều dị tộc.
Càng đáng sợ hơn chính là trong ngọn lửa của Bất tử điểu có thêm một ngọn lửa màu đen, tất cả dị tộc dính phải đều bị đốt thành tro.
Mộc Phàm cưỡi Bất tử điểu một đường quét tới, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không một tên dị tộc nào có thể ngăn cản hắn giết chóc.
“Đề!”
Bất tử điểu lại gáy một tiếng, biển lửa cuồn cuộn cuốn tới mấy tên dị tộc cường đại.
Đó là mấy sinh vật cấp Truyền kỳ vừa nãy oanh kích phòng ngự Long Thành, hai tên tiến vào trong thành, còn năm sinh vật cấp Truyền kỳ bên ngoài oanh kích quầng sáng.
Hiện tại thấy Mộc Phàm đột nhiên giết ra tới, có chút hãi hùng khiếp vía.
“Ngăn hắn lại!”
Có sinh vật Truyền kỳ giận dữ hét to, dẫn đầu xông lên.
Oanh!
Một hơi thở bùng nổ, ánh sáng lộng lẫy, cường giả cấp Truyền kỳ ngưng tụ tu vi cùng lực lượng suốt đời thi triển ra tuyệt chiêu.
Mộc Phàm hừ nhẹ, giơ tay tung ra một quyền.
Tiếng ầm ầm ầm không ngừng vang, ánh sáng tán loạn, một quyền cường đại trực tiếp đánh nổ công kích của đối phương, quyền ý ngưng kết hóa thành một nắm tay nhàn nhạt nện vào người sinh vật Truyền kỳ.
Phanh!
Sinh vật Truyền kỳ này chưa kịp kêu la gì liền nổ thành vô số mảnh nhỏ, bị một quyền đánh nổ trong không trung.
“Giết!”
Mộc Phàm quát một tiếng, hai mắt đỏ hồng, biến mất không thấy, xuất hiện phía sau một sinh vật Truyền kỳ khác.
“Cẩn thận!”
Có sinh vật Truyền kỳ hoảng sợ kêu to, đáng tiếc đã chậm.
Mộc Phàm tung một quyền, lực lượng cường đại nháy mắt bùng nổ, ầm, máu thịt tung bay rơi xuống.
Vù!
Ngay sau đó, Mộc Phàm lại xuất hiện trước mặt một sinh vật Truyền kỳ khác, giơ tay vỗ một chưởng vào trán nó.
“Không...” Sinh vật Truyền kỳ kia hét to một tiếng, cả người tản ra ánh sáng mãnh liệt, hóa thành vòng sáng chặn công kích của Mộc Phàm.
Đáng tiếc chính là vòng sáng phát ra tiếng “Răng rắc”, trực tiếp hỏng mất, tựa như đậu hũ bị đánh nát.
Cường đại, hung hãn, hai quyền một chưởng đánh chết ba sinh vật Truyền kỳ, chấn trụ vô số dị tộc chung quanh.
Hai sinh vật Truyền kỳ còn lại hoảng sợ kêu to, xoay người hóa thành tia sáng, muốn chạy trở về.
“Trốn sao?” Mộc Phàm cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Cho các ngươi trốn một lúc.”
Nói rồi hắn chậm rãi lấy ra một cây cung, đúng là bảo vật Truyền kỳ, Liệt dương cung, kéo cung nhắm ngay hai sinh vật Truyền kỳ đang chạy trốn.
Ong!
Trong khoảnh khắc, hai mũi tên nhọn khủng bố phá không bay đi, ngay lập tức biến mất không thấy.
“A...”
Đột nhiên nghe thấy từ phương xa có tiếng hét thảm truyền đến, tiếp theo có ánh sáng mãnh liệt bùng nổ, hai sinh vật Truyền kỳ đang chạy trốn mũi tên bắn chết, hóa thành tro tàn.
Đánh mặt vô số dị tộc, Mộc Phàm liên tục giết chết năm sinh vật Truyền kỳ, thực lực cường đại cùng thủ đoạn hung tàn chấn trụ tám tộc.
“Không chịu nổi một kích!”
Mộc Phàm giết xong năm sinh vật Truyền kỳ, lạnh nhạt nói một câu.
Lời này kích thích vô số cường giả dị tộc chung quanh, bọn chúng giận dữ trợn mắt nhìn, hận không thể xé nát hắn.
“Quá kiêu ngạo!”
“Nhân loại này quá cuồng vọng.”
“Giết hắn!”
“Xé nát hắn!”
Trong lúc nhất thời, vô số dị tộc căm phẫn rít gào, tiếng rống giận truyền khắp hư không, sương mù u ám đều bị đánh tan.
Mộc Phàm cũng không để ý, dẫm lên Bất tử điểu, đứng trong hư không, sau lưng là Long Thành, phía trước là vô số dị tộc.
“Còn có ai ra chịu chết?”
Hắn đột nhiên hét to, toàn bộ trong hư không lập tức yên tĩnh, tất cả dị tộc đồng thời dừng lại, thế mà không có một tên nào dám đi lên.
Nói giỡn, nhân loại trước mắt giết Truyền kỳ như giết gà, đi lên tìm chết sao?
Thấy sắc mặt những sinh vật Truyền kỳ khác cực kém, trong mắt có chút hoảng sợ, bị Mộc Phàm dọa rồi, không còn dũng khí.
“Các ngươi là một đám phế vật.”
Mộc Phàm đột nhiên vươn một bàn tay, làm động tác khinh thường.
Oanh!
Hành động này hoàn toàn chọc giận dị tộc, bọn chúng bùng nổ.
“Tìm chết!”
Quả nhiên, có cường giả dị tộc rốt cuộc không ngồi yên được, lấy tay chộp tới Mộc Phàm, ánh sáng vô tận hóa thành một bàn tay to khủng bố hung hăng chụp tới.
Đó là cường giả Bán thần dị tộc giấu sau màn, vốn lạnh nhạt nhìn Mộc Phàm giết chóc vô số dị tộc.
Hiện tại lại bị chọc giận, trực tiếp ra tay.
“Chút tài mọn!”
Mộc Phàm lật tay vỗ tới một chưởng.
Ầm ầm ầm, tiếng nổ mạnh không vang lên, hai bàn tay to hung hăng va chạm, tạo ra từng luồng khí lãng khủng bố quay cuồng rít gào.
Không ít dị tộc chung quanh không kịp tránh né, trực tiếp bị dòng khí cường đại quét qua, thân thể hóa thành bột phấn biến mất.
Hai bàn tay to cùng nhau tiêu tán, thế mà cân sức ngang tài.
“Hừ!”
Thấy Mộc Phàm chặn được, tên cường giả Bán thần này hừ lạnh nói: “Nhân loại nho nhỏ, dám cuồng vọng tự đại, các ngươi đi giết hắn, mang linh hồn về cho ta.”
Tên Bán thần này không có tự mình động thủ mà ra lệnh cho thống soái tám tộc đi giết Mộc Phàm rồi mang linh hồn về cho nó.
Tám gã thống soái dị tộc liếc nhau, đều nhìn thấy sự e dè trong mắt nhau, trong lòng thực sự không muốn chiến đấu với nhân loại hung hãn này.
Bởi vì đối phương biểu hiện ra chiến lực cường đại, vô cùng hung tàn, một quyền giết một tên Truyền kỳ, ai dám đối cứng chứ?
“Đại nhân, chúng ta còn phải thống lĩnh quân đoàn.”
“Đúng vậy, đại nhân thần uy, dễ dàng trấn áp thiếu niên nhân loại này, không cần tới chúng ta.”
“Mời đại nhân ra tay, bày ra thần uy.”
Tám gã thống soái cấp Sử thi thế mà đồng loạt từ chối, một đám không chịu đi giết Mộc Phàm, như trong lòng đã có sự sợ hãi.
Điều này làm cho tên Bán thần kia tức giận đến bốc khói, hai mắt u ám nhìn bọn chúng, thiếu chút nữa đã vỗ chết đám này.
Nhưng cuối cùng nó vẫn bình tĩnh lại, hừ nhẹ nói: “Một đám phế vật, thế mà bị một nhân loại dọa vỡ mật.”
“Ta thây là ngươi bị dọa vỡ mật đúng hơn, không dám lên liền phái chúng nó đi chịu chết sao?”
Lúc này, Mộc Phàm lại châm chọc một câu, kích thích tên cường giả Bán thần dị tộc này.
Cả người nó tản ra một quầng sáng u lam, hơi thở rơi vào trạng thái sắp bùng nổ.
“Nhân loại, ngươi làm càn!”
Tên Bán thần kia giận dữ hét to, đột nhiên xé không đi đến, ngay lập tức xuất hiện trước mặt Mộc Phàm, một tay đấm vào ngực hắn.
Bán thần đột nhiên ra tay, tốc độ quá nhanh, hoàn toàn không thể phản ứng kịp.
“Lăn!”
Ai ngờ Mộc Phàm hét to, nắm tay vung lên, lấy tốc độ nhanh hơn nện thật mạnh vào mặt tên Bán thần này.
Chỉ nghe một tiếng “Ầm”, Bán thần bị một quyền đánh bay đi ra ngoài, bay xa mấy chục dặm, đâm nát một đám thiên thạch mới dừng lại.
“Giết!”
Không chờ đối phương phản ứng, Mộc Phàm đã giết tới, song quyền chuyển động, vô số quyền ảnh nện xuống.
Ầm ầm ầm...
Mộc Phàm đại chiến Bán thần, hai bên chiến đấu kịch liệt, ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi hư không tăm tối.
Lúc này, trùng động ở trung tâm Long Thành tản ra từng tia sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận