Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 359: Long Xuyên mời

-
Khu thứ tám, đội chấp pháp.
“Báo cáo!”
Trong văn phòng, Võ Cương đang xử lý công vụ bỗng ngừng lại, ngoài cửa có một bộ hạ đang đứng.
“Chuyện gì?” Hắn ngẩng đầu hỏi.
Trong tay bộ hạ kia ôm một hộp gỗ, bề mặt có trận văn phong ấn, người ngoài không thể mở ra, không rõ lắm bên trong có cái gì.
“Bên ngoài có người đưa tới một cái hộp, nói là gửi cho Võ đội.”
Bộ hạ đặt hộp trên bàn.
“Là ai đưa tới?” Võ Cương kinh ngạc nhìn hộp gỗ trước mắt, tò mò hỏi.
Đáng tiếc, bộ hạ kia lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
“Võ đội, nếu thấy không an toàn, có thể mời người kiểm tra một lần?” Bộ hạ đưa ra kiến nghị.
Võ Cương nhìn hộp gỗ không nói gì, nhíu mày lại, cuối cùng lắc đầu.
“Không cần, nếu muốn hại ta cũng không cần tốn công như vậy.”
Hắn cười lắc đầu, phất tay để tên đội viên này lui ra.
Trong văn phòng chỉ còn lại mình Võ Cương, hắn cầm lấy hộp gỗ rồi xem kỹ.
Trận văn bên trên hắn xem cũng không hiểu, nhưng khi hắn vừa đụng vào, những trận văn này lập tức biến mất.
Điều này làm cho Võ Cương sửng sốt một lúc, sau đó mới chậm rãi mở hộp gỗ ra.
Trong hộp có một chiếc nhẫn.
Đồng tử Võ Cương co rụt lại, bỗng nhiên đứng dậy, người có một chút tu vi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây không phải nhẫn bình thường.
Mà là một nhẫn trữ vật.
“Nhẫn trữ vật?” Võ Cương kinh ngạc thốt lên.
Hắn ngạc nhiên cầm lấy, nói: “Là ai cho ta đưa tới cho ta một cái nhẫn trữ vật trân quý thế này?”
Võ Cương rất tò mò, nhẫn trữ vật qúy giá này là ai đưa tới cho hắn, hắn nghĩ tới trong những người mà mình quen biết hình như không có ai sẽ làm thế này.
Mang theo sự tò mò, Võ Cương đeo nhẫn vào, trực tiếp dùng ý niệm dò xét, nháy mắt thấy được không gian bên trong nhẫn, có không ít đồ vật.
Đầu tiên là một lượng lớn đan dược, Tôi thể đan, Luyện khí đan, còn có đan dược chữa thương, kinh người hơn chính là bên trong có mấy viên Phá cảnh đan.
Nhìn thấy những đan dược này, Võ Cương hít thở dồn dập, đan dược ở bất kỳ địa phương nào đều là hàng khó cầu, tài nguyên khan hiếm.
Hiện tại lại có Tôi thể đan, Luyện khí đan, mỗi loại có ít nhất hơn một ngàn viên, còn có mấy ngàn viên Chữa thương đan.
Mười viên Phá cảnh đan là quý nhất, khiến Võ Cương có chút run rẩy.
“Đây là...” Rất nhanh, Võ Cương phát hiện trong nhẫn có mấy cái ngọc giản.
Vừa thấy thì đồng tử co rụt lại.
Đây là ngọc giản truyền thừa, hắn kích động tới mức hai tay run rẩy, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Là ai, là ai đưa cho hắn nhiều thứ quý giá thế này?
“Quân thể trạng đấu thuật?”
Hắn cầm lấy một ngọc giản, trực tiếp đặt lên trán, ý niệm vừa nhập vào trong lập tức bị một loạt tin tức vọt tới làm sợ ngây người.
Thế mà là Quân thể trạng đấu thuật, nhưng không giống Quân thể trạng đấu thuật mà hắn biết, hình như đây là một phiên bản thăng cấp.
Lòng hắn nổi sóng to gió lớn, đây là Quân thể trạng đấu thuật bản cường hóa, có thể tu luyện đến cấp Truyền kỳ.
Cấp Truyền kỳ, quả thực chính là một cấp độ hắn chưa bao giờ dám nghĩ tớiự.
“Võ học cấp Truyền kỳ sao?”
Võ Cương nuốt nước miếng, ngơ ngác.
Hắn liền xem thêm mấy ngọc giản khác, đồng dạng cũng là Quân thể trạng đấu thuật bản cường hóa này, có tiểu thành, đại thành, viên mãn, Cứu cực.
Trong ngọc giản cuối cùng có dấu ghi chép tinh túy của Quân thể trạng đấu thuật cấp Truyền kỳ, một khi hiểu thấu sẽ tu luyện thành công.
Giờ phút này, trong đầu Võ Cương như có tia chớp xẹt qua, bỗng nhiên biết mấy thứ này là ai đưa.
“Mộc Phàm!”
Hắn kinh ngạc hô lên, sau đỏ mặt ửng hồng, kích động, vui mừng, lại có một chút kiêu ngạo.
Không sai, mấy thứ này đúng là Mộc Phàm đưa, mục đích chính là trả ân tình của Võ Cương, ân tình lúc đưa Quân thể trạng đấu.
Mặc kệ như thế nào, nợ ân tình thì phải trả lại, làm người phải có nguyên tắc, tri ân báo đáp.
“Không nghĩ tới a, quả nhiên ta không nhìn lầm, thậm chí còn xem nhẹ thành tựu của hắn.”
Võ Cương thoải mái cười to, trong lòng vô cùng tự hào vì lúc trước mình đã nhìn trúng Mộc Phàm.
Hắn không nhìn lầm, thành tựu của Mộc Phàm vượt xa dự đoán, thậm chí có thể nói là nhân vật truyền kỳ một thế hệ.
Hắn trưởng thành quá nhanh, quá mức truyền kỳ, hoàn toàn khó có thể tin được.
Võ Cương cũng thấy biểu hiện cường thế của Mộc Phàm ở Long Thành, một người độc chiến năm Bán thần, khiến nhân loại tự hào.
“Tiểu tử tốt, còn nhớ rõ chúng ta.”
Hai mắt Võ Cương đã ươn ướt, trong lòng vui mừng, đồng thời cũng có chút hổ thẹn, cảm giác mình cũng không có trợ giúp Mộc Phàm bao nhiêu.
Nhưng hiện tại người ta hồi đáp cho hắn lại khiến hắn cảm thấy quá nặng, quá quý.
“Thôi, hổ thẹn liền hổ thẹn.”
Cuối cùng, Võ Cương vui vẻ tiếp nhận quà của Mộc Phàm, không gặp nhưng lại lặng lẽ đưa tới mấy thứ này, là một loại tâm ý.
........
Bên kia, Mộc Phàm một mình đi trên đường, trong lòng thông suốt, cả người nhẹ nhàng tự tại.
Đối với chuyện Võ Cương sẽ xử lý đồ hắn gửi tới như thế nào, hắn không quan tâm, đã cho người ta thì xử lý thế nào là chuyện của người ta.
“Chúng ta đều là tiểu quái thú...”
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên tiếng chuông di động vang lên.
Mộc Phàm cầm lấy xem, là một dãy số xa lạ, thuận tay chấp nhận cuộc gọi.
“Mộc Phàm, ta là Long Xuyên.”
Trong điện thoại có một giọng nam trung niên truyền đến, Mộc Phàm nghe mà sửng sốt.
Long Xuyên, còn không phải là người quản lý Khu thứ tám sao?
Hắn nhanh chóng cười hỏi: “Sao ngài rãnh rỗi mà gọi điện thoại cho ta vậy?”
“Ha ha, tiểu tử ngươi thật khó tìm, ta đang ở tầng cao nhất của Tụ tiên lâu, rảnh thì tới đây tán gẫu một chút?”
Long Xuyên ngỏ lời mời.
Mộc Phàm suy nghĩ, rồi nói: "Đúng lúc không có việc gì, ta đây liền đi qua.”
Tắt điện thoại, Mộc Phàm nhìn về hướng Tụ tiên lâu, bước một bước, biến mất khỏi đường cái.
“Oa, người kia vừa biến mất?”
Trên đường, có mấy người vốn đang lặng lẽ nhìn lén Mộc Phàm, bởi vì khí chất của hắn quá thu hút.
Thấy hắn đột nhiên biến mất, lập tức kinh ngạc hô to.
“Cao thủ!”
“Ta thấy dáng vẻ hắn rất giống Mộc Phàm.”
“Đúng vậy, chắc chắn người vừa rồi chính là Mộc Phàm.”
“Không sai, Mộc Phàm đến từ Khu thứ tám.”
“Ta thấy thần tượng.”
Vô số người đi đường cảm thấy kích động, đặc biệt là một ít thiếu nam thiếu nữ đều tràn ngập lòng sùng bái.
Mộc Phàm không biết mình vừa rời đi thì mấy người trên đường như nổ tung chảo.
Lúc này, hắn đã tới tầng đỉnh của Tụ tiên lâu, một sân thượng thật lớn.
Nơi này có một hoa viên nhỏ, trồng vô số kỳ dị hoa thảo, hương thơm ngào ngạt, vừa tới gần liền hấp dẫn người ta.
Mộc Phàm vừa tới lập tức kinh động một đoàn thủ vệ.
Nhưng bọn họ đều không có động, chỉ là nhìn xong liền thả lỏng, hơn nữa ánh mắt nhìn hắn đều mang theo kính ý, hiển nhiên là biết Mộc Phàm.
“Mộc Phàm, ở bên này.”
Trong lầu các, Long Xuyên đứng lên vẫy tay gọi Mộc Phàm.
Hắn trực tiếp đi qua, ngồi xuống vị trí đối diện.
“Nào, uống một chén?” Long Xuyên cười cười, rót một chén rượu.
Mộc Phàm cũng không khách khí, cầm lấy uống một ngụm, nếm thử hương vị, cũng không tệ lắm, thế mà là rượu Mao đài.
“Chậc chậc, phong chừng rượu này của ngài đã ủ mấy trăm năm đi nha?” Mộc Phàm lại uống thêm một ly, gần đây hắn rất thích uống rượu.
Long Xuyên cười lắc đầu: “Gọi ta Long bá bá được rồi, ta và lão quái vật Mộc gia các ngươi xem như là bạn tâm giao.”
“Vậy ta đây liền gọi ngươi một tiếng Long bá.” Mộc Phàm gật gật đầu.
Long Xuyên nghe xong, có vẻ vui hơn, quan hệ giữa hai bên đã gần gũi hơn.
“Cuộc chiến Long Thành lần này ít nhiều gì cũng nhờ ngươi, bằng không tình cảnh nhân loại sẽ là một cục diện khác.”
Long Xuyên nghiêm túc nói một câu.
Hắn cười nói: “Không lâu sau, vị quản lý Khu thứ nhất muốn ngươi đi thủ phủ một chuyến, ngươi có yêu cầu gì, đến lúc đó cứ việc đưa ra là được.”
“Đã hiểu.” Nghe câu này, hai mắt Mộc Phàm sáng lên, giống như thấy được vô số tiền trinh.
Hắn ngay sau đó hắn tỉnh ngộ lại, hỏi: “Long bá, lần này kêu ta tới có chuyện gì?”
Long Xuyên uống một ly rượu, mới từ từ nói: “Lần này mời ngươi tới là có một việc, ngươi đã biết chuyện chúng ta chuẩn bị xây dựng Khu thứ mười đi?”
“Đã nghe nói qua, ý của ngươi là...” Mộc Phàm nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt càng sáng hơn.
Thành lập Khu thứ mười cần xây dựng trận pháp, đây chính là một cuộc làm ăn lớn nha.
“Không sai.” Long Xuyên gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta muốn mời ngươi hỗ trợ xây dựng trận pháp, trước đó Liễu Sơn cũng đã nói qua với ngươi, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói.”
“Chuyện trận pháp cũng dễ làm thôi, ta chỉ có một yêu cầu....”
Mộc Phàm giơ vài ngón tay, nở nụ cười.
Yêu cầu duy nhất của hắn, đó chính là tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận