Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 88: Bán một trăm triệu

----
“Lớp trưởng, sao ngươi lại ở đây?”
Mộc Phàm nhìn người trước mặt, có hơi kinh ngạc, đúng là lớp trưởng Nặc Á.
Sao nàng ở chỗ này, không phải đi tu dưỡng sao?
Nặc Á mặc một bộ đồ tác chiến bó sát, tôn lên dáng người lồi lõm, một mái tóc dài màu tím bồng bềnh, hấp dẫn ánh mắt của không ít đồng học.
Nàng cười nhẹ, nói: “Lời này phải là ta hỏi ngươi chứ, xem bộ dạng ngươi là muốn ra ngoài sao, chẳng lẽ ngươi tiếp nhận nhiệm vụ công cộng?”
Mộc Phàm gật gật đầu thừa nhận nói: “Không sai, ta tiếp nhận mấy cái nhiệm vụ, muốn đi hoàn thành, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ tác nghiệp.”
“Vừa tới liền nhận nhiệm vụ, là rất hiếm thấy, nhưng lấy thực lực của ngươi hẳn là không thành vấn đề, cẩn thận một chút.” Nặc Á chỉ nhắc nhở một câu.
Nàng không có ngăn cản Mộc Phàm, bởi vì thực lực người ta còn cường đại hơn nàng, có cái gì để nói a.
“Không có việc gì nữa thì ta đi trước.” Nặc Á nói xong liền muốn bước vào truyền tống rời đi.
Nhìn bóng dáng của nàng, Mộc Phàm suy nghĩ gì đó, hô lên: “Từ từ, lớp trưởng, ta đột nhiên nhớ tới có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?” Nặc Á kinh ngạc xoay người lại.
Mộc Phàm nhìn bốn phía, liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Ở đây nhiều người, chúng ta qua bên kia lại nói?”
Nặc Á nhìn theo hướng Mộc Phàm chỉ, bên kia không có người, trong lòng rất kinh ngạc, gia hỏa này muốn nói gì với mình?
Mang theo vài phần nghi ngờ, Nặc Á đi theo Mộc Phàm đi tới một băng ghế dài cách đó không xa.
“Lớp trưởng, ngồi xuống lại nói.” Mộc Phàm ngồi xuống trước.
Nặc Á nhìn hắn một cái mới thản nhiên ngồi một bên, nghiêng đầu đánh giá hắn, trong ánh mắt mang theo một chút dò hỏi.
Mộc Phàm trầm ngâm một lát, thật ra là đang xem xét đồ vật nhận được từ Lễ bao thời gian.
Trong đó có mười viên Tôi thể đan, một cái lò cực phẩm, mấu chốt nhất là có hai viên Thánh dược chữa thương.
Hắn lập tức xem xét hai viên Thánh dược này.
“Thánh dược chữa thương: Dùng đan dược này, bất kỳ bất thương tích gì, chỉ cần còn một hơi thở vẫn có thể khôi phục như lúc ban đầu.”
Nhìn phần giới thiệu, ánh mắt Mộc Phàm sáng lên, quả nhiên vật phẩm từ hệ thống toàn hàng tốt a.
Thứ này chính là đồ chơi giữ mạng, chỉ cần một hơi thở thì vẫn có thể khôi phục như lúc ban đầu, không hổ là Thánh dược chữa thương.
“Mộc Phàm, nói đi, gọi ta lại đây rốt cuộc có chuyện gì?”
Thấy Mộc Phàm không nói chuyện, Nặc Á bất đắc dĩ cười, nhẹ giọng dò hỏi.
Mộc Phàm từ trong suy nghĩ tỉnh lại, nhìn nhìn nàng, lộ ra một nụ cười xin lỗi.
Hắn nói: “Xin lỗi lớp trưởng, vừa rồi suy nghĩ nhập tâm quá.”
Ngay sau đó, Mộc Phàm nghiêm túc nhìn Nặc Á, khiến cả người nàng không được tự nhiên.
Chỉ nghe Mộc Phàm nói: “Lớp trưởng, ám thương trên người của ngươi tồn tại bao nhiêu lâu rồi?”
Nặc Á nghe xong đồng tử hơi co lại, trong lòng có chút kinh ngạc, đối với câu hỏi này của Mộc Phàm cảm thấy rất đột ngột.
Hắn biết mình bị thương?
“Ngươi đang nói cái gì?” Nặc Á cứng rắn không có thừa nhận.
Mộc Phàm lắc đầu, thở dài nói: “Lớp trưởng, ngươi cũng đừng giả bộ, có thể lừa gạt được người khác nhưng không gạt được ta.”
“Lúc trước khi khảo hạch ở Nhị trung, thời điểm giao thủ ta cũng đã đã biết trên người ngươi có ám thương, lại còn rất nghiêm trọng.”
Mộc Phàm nói xong nghiêm túc nhìn nàng, làm lòng Nặc Á trầm xuống.
Quả nhiên hắn đã biết, đối phương nhận ra nàng có ám thương.
“Nếu không có việc gì, ta đi trước.”
Nặc Á bỗng nhiên đứng dậy, nói xong trực tiếp đi rồi.
“Từ từ, ta có biện pháp chữa ám thương này.”
Mộc Phàm lập tức gọi nàng lại.
Lời vừa nói ra, Nặc Á dừng bước chân, bỗng nhiên xoay người, hai mắt nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
Nàng như đang xác nhận, gia hỏa này đang nói giỡn?
Nghĩ vậy, Nặc Á tự giễu cười: “Ngươi đừng gạt ta, tổn thương của bản thân mình ta rõ ràng nhất, không có khả năng chữa khỏi, không có dược vật nào có thể trị liệu.”
“Ngươi không thử làm sao biết?” Mộc Phàm kinh ngạc, sao lại không có lòng tin như vậy chứ.
Sắc mặt Nặc Á tối sầm lại, thở dài nói: “Ta đã nếm thử vô số biện pháp, thậm chí đi cầu Luyện dược đại sư, đáng tiếc đều không có bất kỳ biện pháp gì.”
“Tổn thương này, không tốt lên được.” Nặc Á nói xong yên lặng xoay người.
Nhưng không chờ rời đi, trước mắt liền có bóng người ngăn lại, giương mắt nhìn mới phát hiện là Mộc Phàm.
Hắn ngăn cản đường đi, khiến Nặc Á có chút tức giận.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm sao, ám thương này không chữa được, còn nữa, không nên nói với bất kỳ ai, nếu không ta không để yên cho ngươi.”
Nặc Á nói xong còn cảnh cáo, trừng hắn.
Mộc Phàm bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ta nói này lớp trưởng, ngươi còn chưa nghe ta nói xong đây.”
“Nếu ta đã biết thương thế của ngươi, tự nhiên có biện pháp trị liệu.”
Nói đến chỗ này, Mộc Phàm nghiêm túc: “Ta có một viên Thánh dược chữa thương, chỉ cần ngươi còn có một hơi thở, bị bất kỳ thương tật gì cũng có thể khôi phục.”
“Nhưng đan dược này không dễ lấy được, hơn nữa hiệu quả cụ thể ta cũng không rõ lắm, ngươi thử một lần, nói không chừng sẽ có hiệu quả.”
Mộc Phàm nói xong lẳng lặng nhìn Nặc Á, tuy rằng biết vị lớp trưởng này không lâu, nhưng không thể nhìn sinh mệnh nàng không ngừng trôi đi, cho đến chết.
“Thật sự?” Hai mắt Nặc Á sáng ngời, nhìn chằm chằm hắn.
Nàng muốn nhìn xem Mộc Phàm có đang nói dối hay không, đáng tiếc là nhìn không thấu, vẻ mặt Mộc Phàm rất thản nhiên.
“Ngươi có điều kiện gì?” Nặc Á bình tĩnh lại, mở miệng dò hỏi.
Mộc Phàm vừa mới như thế, hiển nhiên là có điều kiện, không có khả năng cho không Thánh dược chữa thương, điểm này nàng rất rõ ràng.
Nghe Nặc Á cảm thấy hứng thú, Mộc Phàm cười trong lòng, sắc mặt nghiêm túc nói: “Viên đan dược này chính là Thánh dược chữa thương thật sự, giá cả đắt đỏ, hơn nữa trên đời này chỉ có một viên.”
“Nga?” Nặc Á nheo mắt, cười nói: “Nói như vậy, đồ vật quý giá thế này sao ngươi có được?”
“Chuyện này ngươi đừng quan tâm, dù sao ngươi chỉ cần nói một câu, muốn hay là không muốn?” Mộc Phàm trực tiếp cắt ngang lời nàng.
Một câu, muốn hay không.
Nặc Á im lặng, lẳng lặng nhìn Mộc Phàm, hai người đứng đối diện, không khí tràn ngập hơi thở áp bức.
Hồi lâu, Nặc Á thu hồi hơi thở, thật ra vô dụng, Mộc Phàm căn bản không sợ bất kỳ hơi thở gì.
“Được, ngươi nói điều kiện đi.” Nặc Á hít sâu một hơi, ra quyết định.
Mặc kệ thật giả, đều phải thử một lần, nếu thật sự có tác dụng thì sao?
Nàng cũng không muốn sinh mệnh của mình không ngừng xói mòn, cuối cùng bước tới cái chết.
“Một trăm triệu, bán cho ngươi.”
Mộc Phàm vươn một ngón tay, thử nói một cái giá.
Lời vừa nói ra, Nặc Á sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn.
Vốn tưởng rằng sẽ là điều kiện gì, thậm chí trao đổi đồ vật gì quý giá, không nghĩ tới Mộc Phàm thế mà chỉ cần tiền.
Một trăm triệu, có vẻ rất nhiều, nhưng thật ra không nhiều chút nào.
Phải biết rằng giá cả của đan dược rất cao, thậm chí có đan dược dù ra giá cao cũng không có người bán, một ít đan dược cao cấp còn bị xào tới một cái giá trên trời.
Một trăm triệu một viên đan dược, không đắt chút nào, thậm chí có chút lỗ.
Thật ra là do Mộc Phàm không hiểu giá thị trường, hơn nữa cũng không biết giá cả cụ thể, càng quan trọng là ngại ngùng nhiều hơn.
Hắn hô giá một trăm triệu, đang suy nghĩ xem có phải hơi cao hay không, trong lòng thấp thỏm nhìn Nặc Á, nàng có thể trực tiếp từ chối không mua hay không đây?
“Được, ta mua.”
Nặc Á hít sâu một hơi, trực tiếp dứt khoát đồng ý.
Nàng nhìn Mộc Phàm nhẹ giọng nói: “Nhưng hiện tại trên người ta không nhiều tiền như vậy, chỉ có năm ngàn vạn, còn lại năm ngàn vạn trong vòng ba ngày sẽ chuyển cho ngươi, được không?”
Mộc Phàm nghe xong suy nghĩ, gật gật đầu: “Tốt, thành giao, đây là đan dược, chỉ có một viên, ngươi ăn xem có hiệu quả hay không.”
Cũng không nói nhiều nữa, hắn nói xong trực tiếp lấy ra một viên đan dược, đã âm thầm dùng một bình nhỏ đựng lấy, đưa cho Nặc Á.
Nàng thật cẩn thận nhận lấy, mở nút bình, một mùi thuốc độc đáo xông ra, tinh thần tức khắc chấn động, chút đau đớn trong thân thể lập tức giảm bớt.
Điều này làm cho Nặc Á mừng rỡ, bất ngờ, có lẽ thật sự có hiệu quả?
Nàng kích động nhìn Mộc Phàm, cảm kích nói: “Cảm ơn, đây là năm ngàn vạn, lập tức chuyển cho ngươi, nếu đan dược này thật sự có thể trị khỏi ám thương, trừ năm ngàn vạn còn lại, ta lại thêm một trăm triệu làm tiền cám ơn.”
“Đừng từ chối, ngươi không hiểu ta bị ám thương này tra tấn thống khổ biết bao, nếu thật sự có thể chữa khỏi, ngươi chính ân nhân cứu mạng của ta.”
Lời nói của Nặc Á mười phần trịnh trọng, trong lòng trào ra sự kích động.
Có lẽ, lần này thật sự có thể khôi phục.
“Thẻ vàng ngân hàng tu chân nhận năm ngàn vạn...”
Di động truyền vang lên thông báo, khiến Mộc Phàm mừng rỡ không thôi, thầm than thật là một phú bà a, ta có nên làm tiểu bạch kiểm hay không nha?
“Được rồi, ngươi ăn thử rồi xem hiệu quả, ta phải đi làm nhiệm vụ.”
Mộc Phàm đắc ý gật gật đầu, nói xong trực tiếp xoay người rời đi, đi hướng truyền tống ở trung tâm quảng trường, từ nơi đó đi tới chỗ làm nhiệm vụ.
“Mộc Phàm, cảm ơn.”
Nặc Á nhìn theo bóng dáng hắn, trên mặt hiện lên vẻ kích động, nắm chặt bình nhỏ.
Nàng nhìn một hồi, dứt khoát mở cửa vào ký túc xá cá nhân, truyền tống trở về dùng đan dược.
Còn Mộc Phàm đi vào chỗ truyền tống, chọn một địa điểm làm nhiệm vụ, trực tiếp truyền tống.
Vèo!
Một luồng sáng hiện lên, Mộc Phàm đã biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận