Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 380: Bí cảnh, hung thú

Long Thành tọa lạc trong hư không mênh mông, bốn phía có nhiều vành đai thiên thạch lượn quanh.
Hiện tại Long Thành đã trống vắng hơn, viện quân đã rút lui khỏi nơi này, hoàn toàn không cần phải thủ nữa.
Bởi vì phòng tuyến phương tây đã hỏng mất, thủ nơi này cũng không còn ý nghĩa, chỉ lãng phí lực lượng cùng tài nguyên.
Mộc Phàm đi vào Long Thành, nhìn các binh đoàn đang bận rộn, còn có trận pháp đang vận hành, truyền tống trận vẫn đang hoạt động, không ngừng đưa các loại chiến lợi phẩm trở về.
Nhìn truyền tống trận tự tay mình xây dựng, còn có đại trận Long Thành, trải qua trận chiến trước đó đã bị ho tổn không ít, hiện tại lại muốn từ bỏ nơi này.
Nói thật thì trong lòng Mộc Phàm cũng không tránh khỏi có chút thổn thức, chung quy thì phòng tuyến nhân loại vẫn tan rã trong tay nhân loại.
“Hả?”
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong ánh mắt Mộc Phàm lộ vẻ kinh ngạc.
Mộng Li trên vai cảm thấy khó hiểu nên hỏi: “Làm sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Mộc Phàm gật gật đầu, vung tay lên, trước mắt có xuất hiện quầng sáng.
Chỉ thấy trong quầng sáng có hình ảnh địa cầu, bầu trời phương tây đã hoàn toàn tan vỡ, mây đen giăng đầy, thánh quang bao phủ.
Từ trong lỗ thủng trên bầu trời có các loại quái vật liên tục trào ra, còn có sinh linh cường đại từ các tộc.
Có rất nhiều thiên sứ buông xuống, khiến người ta chú ý nhất chính là lần này có không ít tồn tại cấp Thần thoại.
“Thần linh buông xuống?”
Mộc Phàm suy tư gì đó nhìn phương tây biến hóa, hiển nhiên nhìn thấy những thần linh đã buông xuống xuống kia.
Thiên sứ tộc có hai thiên sứ sáu cánh, còn có một Titan cấp Thần thoại, một Thần Thú, một ít cấp quái vật cấp Thần thoại.
Ma thần đến từ địa ngục cũng xuất hiện làm cho cả phương tây rơi vào cảnh tượng đáng sợ, chư thần cùng quần ma loạn vũ.
“Ngươi không quay về giải quyết bọn chúng sao?” Mộng Li khó hiểu nhìn Mộc Phàm.
Đột nhiên có một đám thần linh thiên ngoại buông xuống, còn có một lượng lớn sinh vật cấp Truyền kỳ, Sử thi, cả cấp Bán thần nữa.
Những thần linh ngoại lai này là uy hiếp trí mạng đối với đối nhân loại phương đông, hiện tại không quay về giải quyết bọn chúng thì đợi khi nào chứ?
“Không cần phải gấp gáp, những tên thần linh đó không đánh qua nhanh như vậy đâu, chắc chắn bọn chúng sẽ để những con rối tín đồ phương tây thử trước.”
Mộc Phàm tự tin nói, căn bản không khẩn trương hay sợ hãi chút nào.
Thần linh thì làm sao, không phải không đánh lại nha, thật sự mà đánh nhau thì hiện tại Mộc Phàm không sợ hề sợ cấp Thần thoại.
Thậm chí còn nóng lòng muốn thử, rất chờ mong trận đại chiến kế tiếp.
“Thực lực phương đông có chút yếu ớt, xem ra phải tìm mấy minh hữu mới được.”
Mộc Phàm quan sát đám sinh vật cùng thần linh dị vực, suy xét vài chuyện.
Có lẽ có thể lôi kéo thêm mấy minh hữu.
Nhưng mà đi đâu tìm minh hữu đây, có mấy văn minh, chủng tộc nguyện ý liên minh cùng nhân loại, thậm chí nguyện ý mạo hiểm trợ giúp nhân loại sao?
“Thôi, trước tìm Tiểu Ách về rồi tính tiếp.”
Mộc Phàm xua tan quầng sáng, bắt đầu chuẩn bị tìm kiếm Tiểu Ách, mang nàng về tới.
Dù sao Tiểu Ách cũng là một cái kho tiền di động siêu cấp, nếu lạc mất thì khóc cũng ra nước mắt.
Cho nên Mộc Phàm tới đây để mang kho tiền này về, hơn nữa Tiểu Ách là một thiếu nữ dị tộc thần bí, rất có giá trị.
Chuyện khác không nói, nàng có thể phát hiện bảo vật sáng lấp lánh chính là một chuyện rất tốt.
Vèo!
Mộc Phàm bước ra một bước, biến mất khỏi Long Thành.
Chỉ thấy hắn xuyên qua hư không mênh mông mênh mông, càng ngày càng rời xa, dần dần không còn thấy Long Thành nữa.
Mộc Phàm mở bản đồ ra, bắt đầu tìm kiếm.
Không nhìn còn ổn, vừa nhìn tức khắc trợn mắt.
“Má ơi, thứ gì đây?”
Mộc Phàm vừa mở ra bản đồ liền kinh ngạc, ngơ ngác nhìn một chỗ trên bản đồ, ở vị trí không xa bên ngoài Long Thành.
Chỉ thấy trên bản đồ hiện lên mấy chữ.
“Bí cảnh thượng cổ!”
Nhìn thấy mấy chữ này, Mộc Phàm kinh ngạc không thôi, sao nơi này lại có một bí cảnh thượng cổ? Li ê n hệ zl: 0 7 6 9 4 1 7 9 8 2
Hắn ngạc nhiên không thôi, bên ngoài Long Thành thế mà có một bí cảnh thượng cổ, ai có thể nghĩ tới nơi này cất giấu một bí cảnh thời thượng cổ chứ.
Quả thực không thể tin được, nếu không có bản đồ hắn cũng sẽ không có phát hiện sự tồn tại của bí cảnh này.
“Bí cảnh, bí cảnh gì?” Trên vai, Mộng Li ngây ngốc hỏi.
Đương nhiên nàng sẽ không biết vì không thể thấy bản đồ hệ thống.
Mộc Phàm tỉnh táo lại, không có trả lời mà bước ra một bước, người nhanh chóng xuyên qua không gian đi tới một chỗ trong hư không u ám.
Ở chỗ này có từng cái khe không gian quỷ dị đan xen ngang dọc, có hơi thở hủy diệt đáng sợ đang sôi trào.
“Nơi này là...” Mới vừa tới gần, Mộng Li liền nhịn không được hô lên.
Đôi mắt tròn quay đánh giá cảnh tượng trước mắt, tựa như quen thuộc.
Mộc Phàm ngạc nhiên nói: “Đây là bí cảnh, bí cảnh thượng cổ.”
“Bí cảnh thượng cổ sao?” Mộng Li bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Trách không được ta cảm giác có chút quen thuộc, thì ra là bí cảnh thượng cổ, chắc chắn bên trong có cất giấu tiên duyên.”
“Có tiên duyên hay không cũng không sao cả, ta để ý chính là bên trong có bao nhiêu đồ vật đáng giá.”
Mộc Phàm lại có suy nghĩ khác, có bí cảnh đương nhiên là sẽ có bảo bối, không biết có bao nhiêu thứ đáng giá đây.
Hiện tại thứ mà hắn thiếu thốn nhất chính là tiền, có tiền là có thể thăng cấp, không có tiền vậy thì chỉ có thể cực khổ tu luyện mà thôi.
“Đi, đi vào thăm dò.”
Quan sát một hồi, Mộc Phàm tự tin bước bước vào một cái khe, chớp mắt đã bị nuốt mất.
........
Vù!
Trước mắt nhoáng lên, Mộc Phàm cùng Mộng Li hai cái liền xuất hiện trong một thế giới xa lạ.
Đầu tiên là quan sát bốn phía một chút, còn chưa kịp thấy rõ bí cảnh này như thế nào đã cảm giác trên đỉnh đầu một cổ kình phong mãnh liệt ập xuống.
Nguy hiểm!
Mộc Phàm không hề nghĩ ngợi, lắc mình né tránh.
Chỉ nghe tiếng nổ lớn, vị trí hắn vừa đứng trực tiếp nổ tung, vô số đá vụn, bùn đất cùng bụi mù bị cuốn lên cao ngàn trượng.
Né tránh một lần tập kích bất ngờ, Mộc Phàm ngẩng đầu nhìn thì phát hiện thứ vừa mới tập kích hắn là một đầu sinh vật có thể trạng cường tráng, hơi thở hung ác.
“Đây là con gì?” Mộc Phàm kinh ngạc đánh giá sinh vật trước mắt.
Thân hình nó cao một trượng, giống như hổ, có hai cánh, đầu mọc sừng, miệng đầy răng nanh đáng sợ, hai mắt lóe ánh sáng đỏ tươi.
“Cùng Kỳ?”
Mộng Li kinh ngạc hô to một tiếng, lập tức nhận ra sinh vật trước mắt.
Đây là hung thú thượng cổ, Cùng Kỳ.
“Không đúng.” Rất nhanh, nàng phát hiện điểm không thích hợp: “Hung thú Cùng Kỳ đã sớm bị giết chết, hồn phi phách tán, không có khả năng còn sống.”
“Quả nhiên, chỉ là một sợi tàn hồn.” Nhìn kỹ mới phát hiện chỗ dị thường.
Đầu hung thú trước mắt này chỉ là một sợi tàn hồn, bị giam cầm ở chỗ này, phong ấn gì đó.
“Rống!”
Gầm thét giận dữ, Cùng Kỳ nhanh chóng nhảy bổ tới, lệ khí cuồn cuộn đập vào mặt, hung thần chi khí làm ý thức người ta khó có thể thanh tỉnh.
Mộc Phàm nheo mắt, giơ tay tung ra một quyền.
Đông!
Nắm tay nện vào trán Cùng Kỳ, lực lượng cường đại đánh nó bay xa mấy chục dặm, đâm nát vài ngọn núi mới dừng lại.
“Rống...” Trong bụi mù, một đầu hung thú phóng lên cao, lại lần nữa nhào tới.
Nhìn Cùng Kỳ không tổn hao lông tóc gì, Mộc Phàm kinh ngạc, một quyền vừa rồi đã dùng toàn lực, thế mà không thể làm nó bị thương?
“Vô dụng, Cùng Kỳ này không thể bị đánh chết.” Mộng Li đột nhiên mở miệng nhắc nhở.
Mộc Phàm nghe xong cẩn thận quan sát, sau đó đã nhận ra nguyên nhân.
“Nơi này có cự trận thượng cổ.”
Hắn liếc mắt liền nhìn ra vô số trận văn, phù văn thượng cổ cường đại, tản ra một loại lực lượng thần bí.
Phanh!
Lại là một quyền đánh bay con Cùng Kỳ này, tuy rằng không thể đánh chết nó nhưng con Cùng Kỳ này cũng không thể tới gần hắn.
Nó lại bị đánh bay ra xa, đâm sụp không ít ngọn núi.
Sau khi quan sát một hồi, rốt cuộc Mộc Phàm cũng nhìn ra.
“Nơi này có một cái phong ấn thượng cổ.”
Mộc Phàm bừng tỉnh, Mộng Li vừa nghe cũng bừng tỉnh, như hiểu rõ điều gì đó.
“Ta hiểu được.” Nàng hoảng sợ nói: “Ta nhớ ra rồi, bí cảnh này là do một vị tiên nhân thượng cổ sáng lập ra để phong ấn một đại ma thượng cổ.”
“Đại ma thượng cổ sao?” Mộc Phàm nhíu mày.
Hắn quan sát bốn phía, Cùng Kỳ lại bay tới, rồi lại bị hắn nhẹ nhàng đánh bay ra ngoài, vẫn không thể đánh chết nó.
Bởi vì con Cùng Kỳ chính là một sợi tàn hồn được trận pháp ngưng tụ ra, dùng bảo hộ phong ấn, tự nhiên đánh không chết, trừ phi đánh vỡ trận pháp phong ấn thì nó mới biến mất.
“Ngươi cẩn thận, bí cảnh này phong ấn một đại ma thượng cổ, đại ma mà cần dùng tới Tứ hung để phong ấn chắc chắn rất khủng bố.”
Mộng Li có chút khẩn trương giải thích.
Mộc Phàm nghe xong như ngộ ra gì đó, nhìn kỹ tiếp thì phát hiện phong ấn không chỉ dùng Cùng kỳ làm hung thú thủ hộ.
Còn có ba loại hung thú khác cùng bảo hộ nơi này.
“Ba đại hung thú khác là những con gì?” Mộc Phàm tò mò lẩm bẩm.
Mộng Li khẩn trương nói: “Ta nói cho ngươi đi, Tứ hung thượng cổ, là bốn hung thú Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết.”
“Hơn nữa, còn là bốn hung thú cường đại nhất, thứ bị phong ấn cần chúng nó trấn thủ khủng bố tới mức nào a?”
Mộng Li vừa nói đến đây, bản thân cũng run rẩy.
Mộc Phàm lại rất bình tĩnh, nhìn Cùng Kỳ đang đánh tới, hỏi tiếp: “Nếu tứ đại hung thú vì sao chỉ có Cùng Kỳ xuất hiện, ba con khác đâu?”
“Có lẽ ở một phía khác.”
Mộng Li cũng không xác định được.
Thật ra Mộc Phàm đã nhìn ra toàn bộ bí cảnh giống như là phong ấn rất lớn, nơi này dùng bốn hung thú thượng cổ làm hung vật trấn thủ phong ấn, có thể nói là cực kỳ đáng sợ.
“Ngao!”
Đột nhiên, bên kia truyền đến một tiếng rống kinh thiên khiến cho Mộc Phàm chú ý.
Hắn lập tức mở bản đồ ra, vừa nhìn thì hai mắt lại trừng to.
“Mẹ nó, mập mạp, Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần, sao các nàng lại ở chỗ này?”
Mộc Phàm ngây ngẩn, trong bí cảnh có người quen, hiển nhiên là bọn họ tiến vào trước hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận