Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 400: Thần vương tám cánh

Hai con tiên thú ồn ào náo loạn.
Mộc Phàm đã khôi phục lại, lòng còn sợ hãi nhìn Kỳ lân trước mắt, vừa rồi va chạm không nhẹ, thiếu chút nữa bị đâm chết.
“Được rồi, đều câm miệng cho ta.”
Nhìn chúng nó quá ồn ào, Mộc Phàm hét to một tiếng.
Quả nhiên, hai con tiên thú đồng thời dừng lại, ủy khuất nhìn hắn.
Mộc Phàm trợn trắng mắt, mắng thầm: “Hệ thống, không phải ngươi nói chúng nó có trí lực rất thấp sao, vì sao ta cảm giác không hề thấp chút nào.”
“Ký chủ, chúng nó vốn có trí lực như đứa trẻ một hai tuổi, cần "Phụ mẫu" là ngươi đây dạy dỗ bồi dưỡng thật tốt mới có thể trưởng thành, phát dục toàn diện.”
Lời hệ thống nhàn nhạt đáp lại khiến Mộc Phàm muốn sặc.
Còn phụ mẫu, lão tử là người, hai con này một là Côn, một là Kỳ lân.
Mộc Phàm trợn trắng mắt, nhìn hai con tiên thú có vẻ vô cùng đáng thương, trong lòng thế mà có chút hối hận.
Có phải thu hai con tiên thú này là một quyết định sai lầm hay không?
Nhưng thời buổi này không cẩn thận sẽ bị nghiền nát, có được hai con tiên thú thế này mà còn không hài lòng thì thật sự nên bị kéo ra ngoài quất một trăm roi.
“Đúng rồi, tiểu Côn Côn, trong bụng ngươi còn có một đám sinh linh dị tộc, chơi chết toàn bộ đi.”
Mộc Phàm nhớ tới chuyện này, phân phó Côn một tiếng.
Côn vừa nghe, mắt to chớp chớp, bụng hơi hơi rung động, chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng bang bang.
Rất nhanh, một đám thần linh dị tộc trong bụng Côn đã bị nghiền nát, không có một chút năng lực phản kháng, đều ngủm hết.
“Còn nữa, đưa tất cả đồ vật của bọn chúng ra cho ta.”
Mộc Phàm nhớ tới điều gì đó, nhắc nhở một câu.
Côn lắc lắc đầu, hé miệng phun, rầm, một đống đồ vật xuất hiện.
Nó chớp chớp mắt lấy lòng Mộc Phàm, giống như đang nói ta làm có tốt không, nhanh khen ta đi.
“Rất tốt, tiểu Côn Côn làm rất tốt.” Mộc Phàm không keo kiệt khen ngợi một câu.
Quả nhiên, Côn hưng phấn lật người, ngửa bụng lên, đụng trúng Kỳ lân kiêu ngạo bên cạnh.
Kỳ lân đánh hắt xì phun ra ngọn lửa, nó rất là bất mãn, cảm giác mình bị thất sủng.
“Ai... Thật khó ăn...” Đột nhiên, Côn phun ra thánh quang.
Mộc Phàm sửng sốt, nhìn thân thể Côn hơi chấn động, có chút thống khổ, hình như trong cơ thể có chút vấn đề.
“Ngoẳng...” Nó đột nhiên hét lớn, trong miệng có một điểm sáng mãnh liệt xông ra.
Nhìn kỹ thế mà là một người, không, hẳn là một tên thiên sứ, tám cánh vỗ nhẹ, cả người tản ra ánh sáng chói loá.
“Đây là... Thiên sứ tám cánh?” Đồng tử Mộc Phàm co lại, cảm thấy kinh ngạc.
Tên thiên sứ trước mắt lại là một thiên sứ tám cánh, cao cấp hơn so với thiên sứ sáu cánh cấp Thần thoại.
Nhìn thấy tên thiên sứ tám cánh này, trong lòng Mộc Phàm lộp bộp một chút, quả nhiên có một đại gia hỏa ẩn trong đám thiên sứ.
Không nghĩ tới là một thiên sứ tám cánh, xem ra địa vị rất cao, hơn nữa tu vi vượt xa thần linh thông thường thần.
Còn Thánh thành thì đã sớm bị Côn nghiền nát, mấy chục vạn thiên sứ bên trong bị cắn nuốt tiêu hóa sạch sẽ.
Chỉ có tên thiên sứ tám cánh trước mắt không bị tiêu hóa, ngược lại là bị Côn nhổ ra, cảm giác khó tiêu.
“Nghiệt súc, làm càn!”
Thiên sứ tám cánh vừa ra tới liền thấy trước mắt có một cái đầu to, đúng là Côn, nhớ tới mấy chục vạn thiên sứ vừa mới bị giết rớt tức khắc giận tím mặt.
Nhưng sau lưng tên thiên sứ có một đầu Kỳ lân khủng bố đang đứng, hai con mắt lành lạnh nhìn chằm chằm hắn, phun ra hơi thở làm thân thể thiên sứ tám cánh cứng đờ.
Hắn quay đầu nhìn, đôi mắt nhô ra, sợ mất cả hồn.
Phanh!
Kết quả không chờ hắn phản ứng tiếp, Kỳ lân liền đạp hắn dưới chân, hung hăng ấn xuống, tiếng xương nứt răng rắc răng rắc truyền đến.
“A... Khốn nạn, ta là Thần vương Thiên quốc, ngươi dám...” Thiên sứ tám cánh tức giận rít gào, cả người tản ra thần quang mãnh liệt.
Răng rắc!
Nhưng còn chưa nói xong, Kỳ lân lại dẫm lần nữa, xương cốt toàn thân hắn vỡ vụn, tám cánh bị đạp gãy mất hai.
“Mẫu thân, có thể ăn nó sao?”
Mặc kỳ lân nghiêng đầu, nhìn về phía Mộc Phàm, ngây thơ hỏi một câu.
Lời vừa nói ra, Thần vương căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng còng.
Hắn bị Kỳ lân đè dưới chân, hoàn toàn không thể động đậy, thần lực cường đại cũng không có một chút tác dụng.
Chuyện này làm nó sợ hãi.
Đường đường là Thần vương Thiên sứ tộc lại bị đạp dưới chân, có thể nói là bi ai đến cực điểm.
“Từ từ đã.” Mộc Phàm ngăn Mặc kỳ lân.
Hắn quan sát thiên sứ tám cánh trước mắt, không nghĩ tới thế mà là một tên Thần vương, chính là tồn tại vượt xa thần linh bình thường.
Chính là vương bên trong thần linh.
Lúc này, tên thiên sứ tám cánh kia mới phát hiện Mộc Phàm, tức khắc trừng mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Nhân loại?” Thần vương tám cánh kinh hoảng thốt lên.
Hắn cảm thấy khó tin, một nhân loại thế mà có thể đứng trên đầu tiên thú thượng cổ Côn, xem tình huống này, Côn cùng Kỳ lân đều có quan hệ với tên nhân loại này.
Từ từ, vừa rồi Kỳ lân gọi nhân loại này là gì, mẫu thân sao?
Mặt hắn dại ra, hoàn toàn ngơ ngác.
Đây là chuyện quái gì, sao một đầu Kỳ lân lại gọi một thiếu niên nhân loại là mẫu thân?
“Chậc chậc, thì ra là một tên Thần vương, hèn gì ta không phát hiện ra, còn tốt, còn tốt nha.” Mộc Phàm cảm thấy may mắn.
Thiên sứ tộc thật âm hiểm, ẩn giấu một tên Thần vương, hiển nhiên là mơ ước bảo tàng của Thiên Đình thượng cổ.
Đáng tiếc hiện tại đã trở thành tù nhân, bị Kỳ lân dẫm dưới chân, không cách nào nhúc nhích.
“Nhân loại, lập tức thả ta, nếu không...” Thần vương tám cánh thấy Mộc Phàm, theo bản năng liền mở miệng uy hiếp một câu.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời liền thấy Mộc Phàm nhẹ nhàng nói một câu: “Tiểu Kỳ lân, làm thịt hắn, cũng không cần lưu lại thần hồn.”
“Rống!”
Mặc kỳ lân vừa nghe, há mồm phun một ngủm tiên hỏa bao phủ tên thiên sứ tám cánh này, nháy mắt thiêu sạch lông vũ.
“A... Ngươi dám...” Thiên sứ tám cánh kêu rên thê lương, phẫn nộ rít gào.
Nhưng nhanh chóng yên tĩnh, thần thể bị tiên hoả đốt sạch, cả thần hồn cũng không thể chạy thoát, trực tiếp hóa thành tro bụi.
“Ký chủ lãng phí.”
Lúc này, trong đầu truyền đến tiếng hệ thống.
Mộc Phàm sửng sốt, hỏi: “Lãng phí cái gì?”
“Vừa rồi chỉ cần nạp một ngàn tỷ là có thể luyện hoá Thần vương, tinh luyện căn nguyên thần lực, chẳng phải càng ngon hơn sao?”
Lời hệ thống giải thích làm Mộc Phàm ngây ngốc.
“Mẹ nó, sao ngươi không nói sớm?” Mộc Phàm ảo não mắng to nói.
Hắn thấy địch nhân, phản ứng đầu tiên chính là trước tiêu diệt, không nghĩ tới hệ thống còn có thể làm như vậy.
Mộc Phàm ảo não, nhưng không có biện pháp nào, tiên hỏa đốt sạch hết rồi.
“Hệ thống, về sau có thể đừng đợi ta làm xong rồi mới nói hay không, nhắc nhở ta sớm chút cũng không thiếu mấy đồng tiền rồi nha.”
Hắn có chút bất mãn đối với hệ thống, không nhắc nhở sớm, mình cũng không nghĩ tới điểm này, thật sự lãng phí tài nguyên.
Hệ thống không trả lời, giống như cam chịu.
Sắp xếp lại tâm tình, Mộc Phàm nhìn một đống đồ trước mắt, đều là thứ tốt mà Côn nhổ ra, rất phong phú.
Nhiều thần linh, mấy trăm vạn sinh linh dị tộc, có không ít cường giả Truyền kỳ, đều mang theo không ít thứ tốt.
Còn có một ít bảo vật của Bán thần, cộng thêm một lượng lớn bảo vật của Thiên sứ tộc, lần này Mộc Phàm phát tài nữa rồi.
“Xem ra, thu hai con tiên thú mới là chỗ tốt lớn nhất, mang theo bọn chúng đi đánh cướp chủng tộc cùng văn minh ngoại vực chẳng phải tuyệt biết bao?”
Mộc Phàm nghĩ đến đây, hai mắt tức khắc tỏa ánh sáng, ý tưởng này không tồi.
Hắn kiểm kê sơ qua thu hoạch, không tính đồ vật lấy được khi ở trong bụng Côn, số lượng đồ vật trước mắt cũng đã quá nhiều.
Hắn lười kiểm kê, ném hết vào không gian chứa đựng của hệ thống để hệ thống hỗ trợ phân loại xử lý.
“Hệ thống, phân loại mấy thứ này, đồ có giá trị để sang một bên.”
Hắn ném hết cho hệ thống xử lý.
“Phân loại xử lý cần một trăm tỷ, có nạp tiền để hệ thống hỗ trợ xử lý hay không?”
Hệ thống vang tiếng nhắc nhở, Mộc Phàm liền đồng ý.
Chỉ một trăm tỷ, không cần đắn đo, lần thu hoạch quá sức lớn, vượt xa tưởng tượng.
“Đúng rồi, nếu Côn là tiên thú, có tiên huyết, vậy Kỳ lân cũng có nha, ta có thể lấy máu Kỳ lân rồi dùng để tôi thể chung luôn hay không?”
Mộc Phàm đột nhiên nghĩ tới điều này, dò hỏi hệ thống.
“Đúng vậy ký chủ, nếu thêm máu Kỳ lân thì hiệu quả cao hơn nữa, chỉ cần tìm được Thiên Đế huyết là có thể tiến hành rèn luyện tiên thể.”
Hệ thống đáp lại, rất chắc chắn.
“Tiểu Kỳ lân à, tới đây, thả ra chút máu cho ta nào.”
Mộc Phàm cười tủm tỉm đi hướng về Mặc Kỳ lân, nó thấy vậy giật mình, vảy dựng hết lên, có vẻ rất sợ hãi.
Nhưng dưới hung uy của Mộc Phàm, nó vẫn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, bức ra chút máu cho ba ba ma ma Mộc Phàm hung ác này.
Nó tỏ vẻ đáng thương nhìn Mộc Phàm, nhỏ giọng nức nở.
Mộc Phàm đắc ý thu hồi tinh huyết Kỳ lân, trong lòng vui sướng không thôi.
“Không đúng nha.” Rất nhanh, Mộc Phàm liền cảm thấy có chỗ không đúng.
Hắn lo trái nghĩ phải, rốt cuộc nhớ tới một chuyện, sắc mặt lập tức xám xịt.
“Hệ thống, ta bị ngươi hố mất năm mươi ngàn tỷ.”
Mộc Phàm đột nhiên kêu rên, tỏ vẻ hối hận.
Hắn vừa tỉnh ngộ, mình đã lãng phí năm mươi ngàn tỷ.
Trước đó ở trong bụng Côn, tốn năm mươi ngàn tỷ để hệ thống tinh luyện tinh huyết của Côn, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy không cần thiết.
Bởi vì chỉ cần thu phục hai đầu tiên thú, chuyện bao nhiêu tiên huyết còn không phải chỉ là một câu nói của hắn.
Nhìn Kỳ lân vừa rồi là hiểu, hắn mở miệng nói muốn tinh huyết của nó, tuy rằng nó làm bộ dạng vô cùng đáng thương nhưng lại không dám qua loa chút nào.
“Lỗ lớn.”
Mộc Phàm vỗ trán, ảo não, lãng phí năm mươi ngàn tỷ, mình quên mất Kẹo que thần kỳ, không nhớ sớm chút nên bị hệ thống cho nhảy hố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận