Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 557: Thần bí đáng sợ

-
“Thiên Đạo đâu?”
Mộc Phàm ngây người, mờ mịt nhìn bốn phía.
Hiển nhiên nơi này là chỗ hạch tâm Thiên Đạo, sau khi xé rách tiến vào lại không nhìn thấy Thiên Đạo.
Thậm chí quy tắc vũ trụ cũng hỏng mất.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Mộc Phàm trở nên nghiêm trọng, vũ trụ mất đi Thiên Đạo, mất đi đầu não, tương đương với quy tắc sẽ hỗn loạn, vũ trụ sẽ tan rã.
Hắn không thể tin nổi, Thiên Đạo của vũ trụ này lại biến mất.
Trước đó hệ thống từng nói, Tiểu Ách là Thiên Đạo vũ trụ này, bởi vì vũ trụ phá diệt nên theo hắn xuyên đến một vũ trụ song song.
Nhưng hiện tại hắn trở về lại không thấy Thiên Đạo, cũng không có tung tích Tiểu Ách.
Chuyện này quá quỷ dị.
Thậm chí trong toàn bộ vũ trụ chỉ mình địa cầu có sinh mệnh.
Mộc Phàm có dự cảm vũ trụ này gặp phải chuyện gì đó, các chủng tộc đã bị diệt sạch.
Nếu không vì sao toàn bộ vũ trụ không có sinh mệnh nào trừ địa cầu.
“Thời không hồi tưởng!”
Giờ phút này, Mộc Phàm ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, không thể không thi triển thời không hồi tưởng, muốn ngược dòng tìm hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Ong!
Hơi thở Thiên Đạo tàn lưu xung quanh dần dần hội tụ, quy tắc không ngừng diễn hóa, khôi phục.
Hắn muốn biết vì sao không thấy Thiên Đạo và những thứ khác.
Theo thời không hồi tưởng, sắc mặt Mộc Phàm dần dần nghiêm trọng, không phải bởi vì nhìn thấy điều gì mà là không thấy gì cả.
Hắn bộc phát ra toàn bộ thực lực, cố gắng hồi tưởng, truy tìm bí mật.
Đáng tiếc là không thể ngược dòng trở về, có một lực lượng vô hình đáng sợ ngăn cản hắn quay ngược.
Vũ trụ xảy ra chuyện lớn nhưng không cách nào quay ngược thời gian để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Là loại lực lượng nào cản trở hắn.
“Ta không tin, Cửu thiên cấm thuật, cửu cửu quy nhất, đại tịch diệt, mở cho ta! ''
Mộc Phàm nổi giận, bộc phát hết sức, thi triển cấm thuật cường đại nhất.
Một kích xỏ xuyên qua hư vô, đánh tan một lực lượng vô hình đang cản trở, rốt cuộc cũng nhìn thấy một hình ảnh.
“Tiểu Ách!”
Mộc Phàm trừng to mắt, thấy được Thiên Đạo của vũ trụ này, Tiểu Ách, không sai, chính là nàng.
Nhưng Tiểu Ách lại bị một lực lượng vô hình đánh tan, sau đó hạch tâm bị đào mất, toàn bộ vũ trụ bị đánh nứt.
Lực lượng kia không ngừng đảo qua vũ trụ, từ trên xuống dưới, vô số cường giả, sinh linh, đều đều hóa thành bột phấn.
Văn minh cường thịnh, chủng tộc, thần ma cường đại lần lượt biến mất, không có một sinh vật nào có thể may mắn thoát khỏi.
Không, có một nơi ngoại lệ, đó chính là địa cầu.
Không sai, hai mắt Mộc Phàm loé lên khi nhìn thấy địa cầu tản ra quầng sáng thần bí, ngăn chặn lực lượng thần bí kia.
Do đó sinh mệnh trên địa cầu may mắn sóng sót.
Cảnh này làm cho Mộc Phàm khiếp sợ, lực lượng kia rất quen thuộc.
“Lực lượng từ hệ thống sao?”
Mộc Phàm lẩm bẩm, hiểu ra điều gì đó.
Lực lượng này rõ ràng chính là lực lượng của hệ thống nha, Mộc Phàm rất quen thuộc với lực lượng này, liếc mắt liền nhận ra.
Hắn suy tư gì đó, có lực lượng thần bí bắt giữ Thiên Đạo của vũ trụ này, còn thuận tiện xoá sạch toàn bộ sinh mệnh trong vũ trụ.
Chỉ mình địa cầu được lực lượng của hệ thống cho nên may mắn thoát nạn.
“Hệ thống, trên địa cầu có lực lượng hệ thống, lúc ấy liền xuất hiện sao?”
Mộc Phàm yên lặng suy nghĩ về lai lịch của hệ thống, lực lượng cường đại đáng sợ có thể bắt giữ Thiên Đạo, lau sạch toàn bộ sinh mệnh trong vũ trụ lại bị hệ thống ngăn chặn.
Hệ thống rất cường đại, một đường mang theo hệ thống trưởng thành nên Mộc Phàm biết rõ điểm này.
Đáng tiếc hiện tại hệ thống không ở đây, vứt bỏ hắn rồi.
Không biết có phải do mình lần lượt khiêu chiến hệ thống hay không, cuối cùng ép hệ thống vứt bỏ hắn, lựa chọn một ký chủ khác nghe lời hơn?
Mộc Phàm không biết, chỉ biết trong vũ trụ này còn mỗi địa cầu có sinh mệnh.
Hiện tại, có thể nói nhân loại địa cầu là sinh mệnh trí tuệ duy nhất trong vũ trụ này.
Toàn bộ vũ trụ chỉ còn nhân loại là chủng tộc trí tuệ, vô cùng cô độc trong vũ trụ mênh mông.
Mộc Phàm có chút bất đắc dĩ, chua xót, nhân loại vũ trụ này thật thảm nha.
Nhưng cũng không thể nói là thảm, ngược là gặp may vì được lực lượng hệ thống bảo hộ.
Phanh!
Hình ảnh tan biến, thân thể Mộc Phàm, sắc mặt tái nhợt, lực lượng thần bí vừa rồi quá cường đại, hắn cũng suýt bị ảnh hưởng.
“Hô... Hệ thống không ở đây, không quen lắm nha.”
Mộc Phàm không cách nào biết lực lượng kia là thế nào, không có hệ thống cảm giác như thiếu mất một thứ quan trọng.
Nhưng hiện tại đã bị hệ thống vứt bỏ, trở thành một người lẻ loi, vốn phải vui mừng mới đúng, nhưng hiện tại lại không vui nổi.
Mình Mộc Phàm đứng ngây ngốc ở khu vực hạch tâm Thiên Đạo, không biết phải làm sao.
Kế tiếp nên làm gì bây giờ, vũ trụ này mất đi Thiên Đạo, quy tắc hỏng mất, vạn tộc bị xoá sạch.
Chỉ còn lại có nhân loại địa cầu, nhìn địa cầu, Mộc Phàm có cảm giác đồng bệnh tương liên, giống như bị toàn bộ vũ trụ vứt bỏ.
“Hệ thống hố người, đã nói cùng nhau tiến tới, giờ lại lừa ta.”
Mộc Phàm có chút bất đắc dĩ thở dài.
Nơi này không có Thiên Đạo, thậm chí căn nguyên đang nhanh chóng tiêu tán, lúc căn nguyên tiêu hao hết chính là thời khắc vũ trụ phá diệt.
Địa cầu vẫn không có tránh được một kiếp, có lẽ đây là ngọn nguồn phá diệt.
Vũ trụ mất đi Thiên Đạo còn có thể cứu chữa sao?
Đáp án là có, chỉ cần tạo ra một Thiên Đạo mới là được.
Nhưng Mộc Phàm biết, để sáng tạo ra một Thiên Đạo cần có thực lực cường đại, không có thực lực căn bản không có biện pháp sáng tạo hay trở thành Thiên Đạo.
“Ta tới làm Thiên Đạo sao?”
Trong đầu Mộc Phàm xuất hiện một ý nghĩ, có nên cứu vũ trụ này hay không?
Hắn hơi chần chờ, làm Thiên Đạo có vẻ tốt nhưng thật sự là một loại trói buộc.
Một khi trở thành Thiên Đạo rồi, muốn thoát ra sẽ không đơn giản như vậy, trở thành Thiên Đạo chẳng khác nào cột chung với vũ trụ.
“Nếu không, bồi dưỡng một Thiên Đạo mới?”
Mộc Phàm lại có ý tưởng khác.
Nhưng thời gian không cho phép, muốn bồi dưỡng một Thiên Đạo hoàn toàn mới, có thể ổn định vũ trụ rất khó.
“Đáng chết, Tiểu Ách bị ai bắt đi?” Mộc Phàm tức giận, muốn phát điên.
Ngoài vũ trụ tràn ngập điều không biết, không ai biết sẽ có nguy hiểm gì, làm Thiên Đạo một vũ trụ cũng không an toàn.
Đột nhiên có một ngày Thiên Đạo bị bắt đi là xong luôn, làm gì cũng không an toàn.
“Ai, phàm nhân trên địa cầu tốt nhất nha, không biết gì cả, còn ngây thơ không ngừng thăm dò vũ trụ, tìm kiếm người ngoài hành tinh.”
Mộc Phàm khẽ lắc đầu cười khổ, mặt lộ vẻ chua xót.
Chờ nhân loại địa cầu tìm được di tích văn minh bên ngoài, thậm chí sau khi biết toàn bộ vũ trụ chỉ có nhân loại trên địa cầu là sự sống, có thể tuyệt vọng hay không?
Lại còn sắp nghênh đón vũ trụ đại phá diệt, đó mới là sự tuyệt vọng thật sự.
“Trở về thì đã về, nhưng cái giá phải trả hơi lớn nha.”
Mộc Phàm đứng ở nơi thuộc về Thiên Đạo, hơi thở cường đại khuếch tán toàn bộ vũ trụ.
Với năng lực cường đại của hắn, ổn định vũ trụ sắp tan vỡ rất đơn giản, nhưng muốn khôi phục vận chuyển lại cần trở thành Thiên Đạo.
Hắn lại không muốn trở thành Thiên Đạo.
“Trẫm, tức là thiên.”
“Ta nói, vạn vật trong vũ trụ này có quy tắc.”
Ngay sau đó, Mộc Phàm giơ ngón tay điểm tới, bắt đầu xây dựng lại quy tắc vũ trụ đã tan vỡ.
Từng quy tắc nối tiếp nhau trọng tổ, hiện lên xung quanh, nối kết toàn bộ vũ trụ, hình thành một tấm lưới quy tắc.
Mộc Phàm có thể dễ dàng làm được chuyện này, thậm chí còn có thể dùng quy tắc vũ trụ hiện tại sáng tạo sinh mệnh.
“Nếu không thì hồi sinh tất cả những văn minh đã bị xoá sạch?”
Hai mắt Mộc Phàm sáng lên, nghĩ tới chuyện này.
Có thể nghịch chuyển cả vũ trụ, hồi sinh những chủng tộc cùng văn minh, sinh mệnh đã bị xoá sạch.
Nhưng hắn tính toán một chút, để làm được chuyện này cần phải tiêu hao toàn bộ tu vi cùng thực lực, thậm chí có khả năng vẫn diệt.
“Thôi, vì hồi sinh toàn bộ vũ trụ mà hy sinh bản thân thì không đáng, ta không phải Bàn Cổ trong truyền thuyết, không làm được chuyện lấy thân hoá vạn vật.”
Mộc Phàm lập tức phủ quyết, đùa gì vậy, hồi sinh toàn vũ trụ mà cần hy sinh bản thân thì không cần nghĩ nữa.
Mình tu luyện chính là vì bản thân, không có khả năng hy sinh cứu vớt vũ trụ.
Cùng lắm thì mang hệ Thái Dương đi, sau đó chờ vũ trụ này phá diệt áp súc thành một kỳ điểm rồi bắt lấy là được.
“Đúng, xem ra cho hệ Thái Dương nhà mới cũng không tồi.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu ra quyết định, bất đắc dĩ chỉ có thể chuyển nhà cho hệ Thái Dương, thậm chí toàn bộ hệ Ngân hà.
Thu vào vũ trụ của mình cũng coi như là cứu vớt nhân loại nơi này.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện Mộc Phàm thật sự muốn làm, hiển nhiên hắn vẫn còn muốn nghĩ cách cứu vũ trụ, có lẽ giải quyết vũ trụ đại phá diệt rồi thì không cần để ý tới nhân loại nơi này nữa.
Để cho bọn họ cô độc thăm dò vũ trụ, tương lai phát triển thành văn minh cường đại là có thể chiếm cứ toàn bộ vũ trụ.
Nhân loại chiếm cứ cả vũ trụ, có lẽ sẽ càng tốt hơn.
Tuy rằng hiện tại toàn bộ sinh mệnh trong vũ trụ đã bị xoá đi nhưng khi Thiên Đạo được chữa trị thì các chủng tộc và văn minh hoàn toàn mới sẽ lần lượt ra đời.
“Hình như vẫn còn một cái biện pháp để cứu vũ trụ này.”
Mộc Phàm đang muốn rời đi đột nhiên nhớ tới gì đó.
Ánh mắt hắn lập loè.
Nếu không cách nào bồi dưỡng một Thiên Đạo hoàn toàn mới vậy thì ô nhiễm vũ trụ, sau đó để vũ trụ biến thành một bộ dáng khác, tương đương với chuyện sẽ có một Thiên Đạo mới.
“Lăng Sa, ra đây.”
Mộc Phàm nhanh chóng thả Lăng Sa ra.
Nàng vừa xuất hiện liền ngây ngẩn, cảm nhận được hạch tâm Thiên Đạo trống rỗng, căn nguyên đang trôi đi.
Lăng Sa có xúc động muốn ô nhiễm toàn bộ vũ trụ, biến vũ trụ thành một bộ phận của mình.
“Thiên Đế, nơi này là?”
Lăng Sa nghiêng đầu, trong lòng đã đoán được vài phần.
Mộc Phàm nói ra tình trạng hiện tại của vũ trụ này.
Vừa nghe xong, Lăng Sa ngây ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận