Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 127: Lăng Sa bị ô nhiễm?

Hô!
Một bộ vuốt sắc bén xẹt qua mặt Mộc Phàm, hắn có thể cảm nhận được sự bén nhọn lạnh lẽo.
Mộc Phàm né tránh được, cứng rắn thu lại phần lớn lực lượng từ nắm tay.
Phanh!
Kẻ thất lạc này bị đánh bay ra ngoài, trượt dài hơn mười mét mới dừng lại.
Chỉ thấy nó nhanh chóng bò dậy, há mồm rít gào đối với Mộc Phàm, hai mắt tái nhợt, trống rỗng, không có một chút cảm xúc.
“Lăng Sa?”
Sắc mặt Mộc Phàm thay đổi, hô to một tiếng.
Hắn nhìn Kẻ thất lạc trước mắt bò dậy, trong bóng đêm thấy được gương mặt nàng, một đầu tóc dài rối tung.
Nàng đúng là Lăng Sa mà Mộc Phàm cho rằng đã chết không toàn thây.
Thì ra nàng cũng chưa chết đi, mà là biến thành một Kẻ thất lạc, đánh mất bản thân, trách không được không có tìm được thi thể.
Thì ra là thế!
Mộc Phàm bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt tức khắc trở nên khó coi.
Lăng Sa đã chết cũng liền thôi, nhưng lại biến thành Kẻ thất lạc, khiến trong lòng Mộc Phàm có chút khổ sở.
Tình nguyện chấp nhận nàng đã chết, hi sinh vì nhiệm vụ, cũng khó mà nhìn nàng biến thành Kẻ thất lạc, hoàn toàn đánh mất bản thân, thật thê thảm.
“Ngao!” Kẻ thất lạc Lăng Sa hét to, bốn phía có từng bóng đen nhào lên.
Mộc Phàm bước tới, hai tay vung quyền.
Phanh phanh phanh...
Ba Kẻ thất lạc trên cao nổ tung, hóa thành tro tàn phiêu tán, thân thể sau khi bị đánh nổ trực tiếp hóa thành tro, không dư thừa lại chút nào.
Mộc Phàm liên tiếp đánh nổ mấy Kẻ thất lạc, cuối cùng Lăng Sa cũng bổ nhào tới, hai bộ móng vuốt sắc bén xẹt qua mặt hắn.
Keng!
Mộc Phàm giơ tay chắn, tia lửa bắn ra, hắn cũng không có bị thương, thân thể cường đại không bị lưu lại chút dấu vết nào.
“Thông thiên triền nguyệt thủ.”
Quát một tiếng, Mộc Phàm xoay người, hai tay bắt lấy Lăng Sa.
“Ngao...” Lăng Sa điên cuồng giãy giụa, móng vuốt sắc bén tạo thành từng cái khe trên mặt đất.
Nhưng bị Mộc Phàm bắt lấy không cách nào tránh thoát, lực lượng cường đại gắt gao ấn chặt nàng xuống.
Nhìn Lăng Sa đã đánh mất chính mình, một đôi mắt trống rỗng, đã không còn màu đen, trắng bạch.
“Hệ thống, viên Giải độc đan vạn năng kia thật sự có tác dụng sao?” Mộc Phàm có chút lo lắng hỏi.
Chỉ nghe hệ thống đáp lại: “Ký chủ, không có chuyện gì là tuyệt đối, trừ phi ký chủ tìm được loại vi rút này mới có thể thật sự phân tích ra thuốc giải.”
“Được thôi.” Mộc Phàm cắn răng, nhìn Lăng Sa, cuối cùng quyết định thử một lần.
Có lẽ sẽ có tác dụng, nhưng trong lòng hắn cũng không hy vọng gì, bởi vì ý thức của Lăng Sa đã bị ăn mòn sạch sẽ.
Thừa dịp Lăng Sa há mồm rống to, Mộc Phàm lấy giải độc đan ném vào, tiếp theo bóp miệng cho nàng nuốt.
Khi ăn xong Giải độc đan vạn năng, Lăng Sa bỗng nhiên bắt đầu biến hóa kịch liệt, thân thể không ngừng run rẩy, giãy giụa, phát ra từng tiếng rống thống khổ.
“A...” Rít gào một tiếng, thân thể Lăng Sa phát ra từng dòng khí trắng xám.
Oanh, Mộc Phàm thế mà bị đẩy lui, tuy rằng không có bị gì, nhưng lại bị bức lui ra.
Bốn phía truyền đến từng tiếng rống giận, rất nhiều Kẻ thất lạc như phát điên xông tới.
Mộc Phàm muốn mang Lăng Sa đi cũng không có biện pháp, chớp mắt bị vây quanh.
“Ngao!”
Lúc này, sâu trong rừng cây truyền đến một tiếng rít gào khủng bố, tựa như dã thú rống giận truyền khắp nơi, cây cối đều lắc lư.
Sắc mặt Mộc Phàm thay đổi, cảm nhận được một sự áp bách mạnh mẽ.
Ngay sau đó, có một bóng đen tản ra khí đen ngập trời xuất hiện trong rừng cây, một đôi cánh màu đen thật lớn rung động, cuốn lên vô số cát bụi, đá vụn đánh tới.
Rầm!
Mộc Phàm một đường lui về sau, căng ra tường khí ngăn chặn.
Khi tất cả dừng lại, lúc này mới thấy phía trước có một bóng dáng đáng sợ đang lơ lửng, có hình thái của nhân loại, cả người bao phủ bởi chất sừng màu xám, đỉnh đầu có hai cái sừng.
Sau lưng nó có một đôi cánh thịt thật lớn, được sương mù xám bao phủ, hơi thở khủng bố.
“Siêu phàm?” Nhìn thấy sinh vật này, Sắc mặt Mộc Phàm thay đổi.
Đây là một Kẻ thất lạc cấp Siêu phàm, không, ẩn ẩn có loại xu thế càng mạnh hơn, giống như mạnh hơn một cấp bậc so với Siêu phàm.
“Ký chủ, đây là Kẻ thất lạc sắp Nhập thánh, vi rút trong thân thể hắn vô cùng mạnh mẽ, cẩn thận, một khi bị nó tổn thương rất dễ nhiễm phải.”
Lời hệ thống nhắc nhở làm Mộc Phàm trở nên nghiêm nghị.
Kẻ thất lạc có đôi cánh thịt kia thế mà có thực lực đáng sợ như vậy.
“A...” Lúc này, Lăng Sa phát ra từng tiếng rít gào, lăn lộn trên mặt đất, thân thể vẫn đang tỏa ra từng dòng khí.
Dần dần thân thể Lăng Sa bắt đầu lơ lửng, những dòng khí xám trắng bao vây lấy nàng, giống như sinh ra biến dị nào đó.
“Hệ thống, sao lại thế này?” Mộc Phàm không có đi, Kẻ thất lạc xung quanh cũng không có tấn công mà vây quanh Lăng Sa đang lơ lửng ở giữa không trung.
Chúng nó như nhận được mệnh lệnh, bảo hộ Lăng Sa đang biến hóa, nhìn Mộc Phàm như kẻ địch.
Mộc Phàm muốn cứu Lăng Sa, mang về có lẽ còn có thể nghĩ cách trị liệu, nhưng hiện tại lại bị ngăn cản.
“Đáng chết, hệ thống, sử dụng thẻ Cứu cực, tăng Lưu tinh tiễn kỹ lên tới Cứu cực.”
Nhìn Kẻ thất lạc cường đại đang lơ lửng giữa không trung kia, Mộc Phàm không thể không cắn răng sử dụng thẻ Cứu cực.
Dù sao hiện tại hắn cũng không biết bay, không ở trên không rung trong thời gian dài được, vẫn chưa đủ sức đối mặt với Kẻ thất lạc có thể bay.
Cho nên chỉ có thể tăng kỹ thuật bắn cung, muốn bắn chết Kẻ thất lạc siêu cấp này, đoạt lấy Lăng Sa mang trở về.
Ong!
“Bắt đầu thăng cấp.”
Hệ thống nhắc nhở, Mộc Phàm chỉ cảm thấy một luồng tin tức dũng mãnh tiến vào trong óc, dung nhập vào tâm thần.
Đây là đang thăng cấp, như luyện tập mấy chục vạn lần, hóa thành một loại bản năng dung nhập linh hồn của chính mình.
Lưu tinh tiễn kỹ, nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn, cuối cùng nhảy vào lĩnh vực Cứu cực.
Mộc Phàm lĩnh ngộ tới Cứu cực, trong cơ thể xuất hiện một thứ gì đó rất đặc thù.
Hắn thấy được một hình ảnh, một bóng người giương cung bắn tên, một mũi tên bắn thủng một viên tinh cầu, khiến nó nổ tan thành bụi bặm.
Đó là một kỹ thật bắn cung đáng sợ, nó in dấu vào linh hồn Mộc Phàm, hoàn toàn trọn vẹn.
“Hô!”
Khi Mộc Phàm tỉnh lại, hai mắt lộ tia sáng sắc bén, như hai mũi tên xé rách không khí.
Hắn rút chiến cung, nháy mắt kéo cung, một cổ luyện khí cường đại ngưng tụ, ngay sau đó một tia lửa màu tím hội tụ.
Hai cổ lực lượng ngưng tụ thành một mũi tên, phát ra sức mạnh có thể bắn phá tất cả.
“Rống!”
Đột nhiên, Kẻ thất lạc kia như cảm nhận được nguy cơ, hét to một tiếng, cánh thịt rung động cuốn hơn trăm Kẻ thất lạc khác về phía Mộc Phàm.
Ngay sau đó nó nắm lấy Lăng Sa xoay người vỗ cánh muốn bay đi.
“Lưu tinh bạo!”
Chỉ nghe một tiếng quát lạnh, trong bóng đêm có một tia sáng cắt qua bóng tối, như một ngôi sao băng đang rơi nháy mắt xuyên qua hơn trăm Kẻ thất lạc.
Oanh, hơn trăm Kẻ thất lạc bị cuốn tới gần hóa thành tro tàn, không ngăn cản nổi mũi tên đáng sợ kia.
Mộc Phàm bắn ra một mũi tên kinh khủng, nháy mắt xuyên qua Kẻ thất lạc siêu cấp đang chạy trốn kia, xuyên qua trái tim hắn.
Chỉ nghe một tiếng “Phốc”, Kẻ thất lạc kia cứng ngắc giữa không trung, nơi trái tim bị xuyên thủng một lỗ, từ bên trong bắt đầu lan rộng, thân thể hắn nhanh chóng hóa thành tro tàn tiêu tán trong không trung.
“Ngao...”
Một tiếng hét thảm vang lên, Kẻ thất lạc kia phát ra âm thanh cuối cùng, thân thể hoàn toàn biến mất, Lăng Sa từ trên cao rơi xuống.
Nàng rơi vào rừng cây, chớp mắt không thấy tung tích.
Mộc Phàm nhảy tới, đang muốn đuổi theo đưa Lăng Sa về.
“A!”
Trong rừng cây truyền đến một tiếng rống to, toàn bộ rừng cây nổ tung, một luồng khí xám trắng bùng nổ thổi quét tám phương, quét ngang hết thảy.
Mộc Phàm đổi sắc, nhanh chóng căng tường khí ngăn trở.
Khi tất cả tan đi, Mộc Phàm giương mắt nhìn lại, đúng lúc thấy một bóng dáng nhanh chóng bay vọt vào sâu trong rừng cây.
Trước khi đi, nàng quay đầu lại liếc nhìn nơi này một cái.
Hình như nàng đã lột xác, sau lưng mọc một đôi cánh thịt đen nhánh, trở nên càng cường đại, càng đáng sợ hơn, giống như trải qua lần biến dị thứ hai.
“Hệ thống, sao lại thế này?” Mộc Phàm không biết ra làm sao, hỏi.
Ai ngờ hệ thống trả lời: “Không biết nguyên nhân, sinh ra biến dị không rõ, bởi vì giải độc đan tấn công dẫn tới vi rút trong cơ thể nàng sinh ra biến dị lần thứ hai.”
Lời này khiến Mộc Phàm câm nín, mặt đen lại, chẳng phải là nói mình không những không cứu được Lăng Sa, còn làm chuyện xấu đi?
“Thôi!”
Nhìn rừng cây một hồi lâu, Mộc Phàm thở dài, cuối cùng xoay người nhanh chóng rời đi.
Chung quy vẫn không thể cứu Lăng Sa trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận