Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 154: Vũ trụ vạn tộc ngữ

-
Phanh!
Giữa không trung, Mộc Phàm linh hoạt xoay người, tránh khỏi một tia nọc độc đột nhiên bắn tới.
Hắn dẫm lên phi kiếm luyện khí, kinh ngạc nhìn lại, vừa lúc thấy một cây nấm thật lớn mở ra một cái miệng, phun một ta nọc độc xanh sẫm.
Xèo xèo...
Nọc độc chạm vào tường khí lập tức có từng luồng khói màu xanh lục bốc lên, phát ra tiếng ăn mòn, vô cùng khủng bố.
Nhìn cây nấm lớn phía dưới, hiển nhiên Mộc Phàm cảm thấy bất ngờ, không nghĩ tới vừa đến liền gặp một chút phiền toái rồi.
Phía dưới hắn có vô số cây nấm, thế mà như sống lại, hoặc là nói bản thân chúng nó chính là một sinh vật.
“Cái quỷ gì đây?” Mộc Phàm câm nín nhìn đám nấm không ngừng phun nọc độc, một đám lớn lớn bé bé.
Những cây nấm này không phải rất mạnh, nhưng có nọc độc cực kỳ lợi hại, cả tường khí của Mộc Phàm đều bị ăn mòn từng chút, nhưng cũng không ảnh hưởng.
Chúng không có biện pháp phá vỡ tường khí của hắn, chỉ là chúng nó có số lượng rất khổng lồ, hơn nữa có cây nấm to như nhà lầu, miệng rộng mở ra, phun nọc độc xanh lục đầy trời.
Cảnh tượng thật đáng sợ, Mộc Phàm nhìn mà nổi da gà.
“Ngọn lửa vĩnh hằng, thiêu đốt!”
Ngay sau đó, Mộc Phàm hét một tiếng, trong cơ thể đột nhiên bùng lên một ngọn lửa đen nhánh, cuồn cuộn quét xuống.
Ầm vang, vô số cây nấm phía dưới bị ngọn lửa bao phủ, bắt đầu bốc cháy.
“Tê...”
“Kỉ kỉ...”
Trong biển lửa, vô số cây nấm lớn lớn bé bé rít gào, chúng nó đang giãy giụa muốn chạy trốn khỏi biển lửa, chỉ tiếc rễ chôn sâu trong đất không kịp rút ra.
Chỉ có thể bị lửa thiêu chết, hóa thành tro tàn.
Mấy ngàn cây nấm bị thiêu chết, chỉ có một hai cây nấm lớn nhất, tựa như nhà lầu cao trực tiếp rút gốc khỏi mặt đất, sau đó tung tăng nhảy nhót chạy.
Đông!
Thịch thịch thịch...
Hai cây nấm khổng lồ hoảng hốt kiếm đường đào tẩu, tung tăng nhảy nhót, phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Mộc Phàm xem kinh ngạc cảm thán không thôi, lắc đầu: “Đáng tiếc là nấm độc, nếu không làm món Liệt hỏa điểu hầm nấm cũng không tồi a.”
“Đi!”
Vừa dứt lời, Mộc Phàm giơ tay lên, liền thấy từng thanh phi kiếm gào thét đuổi theo hai cây nấm đang chạy trốn kia.
Phụt một tiếng, hai cây nấm thật lớn bị kiếm xỏ xuyên qua, tiếp theo phi kiếm chuyển hướng, chặt đứt thân thể của chúng nó.
Trong chớp mắt, hai cây nấm quái đã bị giải quyết.
Mộc Phàm dẫm lên phi kiếm chậm rãi bay xuống dưới, nhìn kia hai cây nấm đã chết, rất tò mò, sinh vật dị vực thật đa dạng kỳ quái.
“Không có thứ gì sao?” Tìm kiếm một lần, Mộc Phàm bất mãn nói thầm.
Những cây nấm này không có gì dùng được hết, không giống như Băng giải có Băng châu, trong cơ thể chúng nó không có gì khác trừ nọc độc màu xanh đậm.
Không, nói chính xác là có một cái túi độc ở đỉnh chóp cây nấm, một túi độc mềm mại năm màu, giống như món thạch trái cây.
Nhưng đây cũng không phải là một thứ tốt, đây là căn nguyên nọc độc của nấm quái, vô cùng độc địa.
“Độc năm màu sao?” Mộc Phàm kinh ngạc quan sát túi độc như thạch trái cây kia.
Đây là độc năm màu, độc tính vô cùng mạnh, cường giả cấp Siêu phàm trúng phải cũng sẽ bị độc chết.
Hơn nữa loại nọc độc này còn có một tác dụng khác, chỉ cần thu thập đủ một trăm loại căn nguyên kịch độc thế này là có thể luyện ra Bách độc đan.
Bách độc đan chính là thứ tốt, ý nghĩa như tên, ẩn chứa một trăm loại độc, nhưng bởi vì thủ đoạn luyện chế trung hoà độc, sau khi các loại độc tố dung hợp sẽ hình thành một loại đặc tính khác.
Bách độc bất xâm!
“Chậc chậc, không tồi, trước thu lại, về sau tìm đủ trăm loại độc sẽ luyện chế Bách độc đan.”
Mộc Phàm đắc ý thu hồi, cuối cùng vẫn không có tay không rời đi.
Góm nhặt túi của những cây nấm này xong, Mộc Phàm lại dẫm lên phi kiếm bay đi, rất mau liền thấy bộ lạc dân bản xứ biểu hiện trên bản đồ.
Mộc Phàm lặng yên tiếp cận bộ lạc này, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, bắt đầu cảnh giác cao độ.
Nơi này có một sự uy hiếp chưa biết rõ, không thể không cẩn thận.
Bởi vì trong bộ lạc đang cử hành một nghi thức đặc thù nên cũng không có nhiều thủ vệ, Mộc Phàm lặng yên tránh hết, lẻn vào bên trong.
“∫♀♂...”
“Ô bá mị...”
Mới vừa tiến vào liền thấy mấy trăm dân bản xứ dị vực đang cuồng nhiệt hò hét, triều bái, một đám mang vẻ mặt thành kính, như phát điên.
Mộc Phàm không hiểu bọn họ đang nói cái gì, có chút tiếc nuối, nếu là có thể hiểu đám dân bản xứ này đang nói cái gì thì tốt rồi.
“Ký chủ, ngươi có thể nạp một trăm triệu, học Vũ trụ vạn tộc ngữ.”
Hệ thống đột nhiên nhắc nhở làm Mộc Phàm sửng sốt.
Hắn nghe hệ thống giới thiệu tức khắc hết chỗ nói rồi, có chút dở khóc dở cười, hệ thống quỷ quái này đụng cái là đòi tiền.
Vừa rồi hắn chỉ suy nghĩ một chút, ai ngờ hệ thống lập tức nhắc nhở có thể học tập Vũ trụ vạn tộc ngữ, nhưng mấu chốt là quá mắc.
Một trăm triệu!
“Hệ thống, quá cao đi?” Mộc Phàm có chút tức giận nói.
Không ngờ hệ thống lại giải thích: “Ký chủ, Vũ trụ vạn tộc ngữ bao gồm một vạn loại ngôn ngữ của các tộc trong vũ trụ, chữ viết... vân vân, chỉ cần học được, ngươi chẳng những có thể nghe hiểu, còn biết nói, còn có thể viết chữ.”
“Thật sự trâu bò như vậy?” Hai mắt Mộc Phàm tỏa ánh sáng.
Có chuyện tốt cỡ này sao?
Một trăm triệu là có thể học được ngôn ngữ của vạn tộc trong vũ trụ, thậm chí là chữ viết.
Xem xét thế nào đều thấy có lời, trong lòng Mộc Phàm bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, vạn tộc trong vũ trụ.
“Hệ thống, ngươi nói vạn tộc trong vũ trụ...” Mộc Phàm chần chờ hỏi.
Chỉ nghe hệ thống đáp lại: “Ký chủ, vũ trụ mênh mông, có không biết bao nhiêu chủng tộc, vạn tộc chỉ là một cách gọi chung mà thôi, giống như như những sinh vật trước mắt chỉ là vài giống loài trong đó.”
Nghe lời giải thích này, Mộc Phàm đã hiểu.
Hắn nhìn mấy trăm dân bản xứ đang cuồng nhiệt kia, một đám mặc áo giáp xương, nhìn thì có hình người, nhưng một đám lại rất quỷ dị.
Bọn họ mang mũ đầu lâu, áo giáp xương, chỉ có thể thấy trong mũ giáp có hai ngọn lửa màu lam, lộ ra một hơi thở lành lạnh.
“Đây là chủng tộc gì, có cảm giác thật quỷ dị, có loại hơi thở tà ác.”
Vẻ mặt Mộc Phàm trở nên nghiêm trọng, ẩn giấu ở gần, nhìn mấy trăm dân bản xứ quỷ dị đang quỳ lạy tế đàn, càng lúc càng cuồng nhiệt.
Lúc này, Mộc Phàm chú ý tới mấy cây cột trên tế đàn, không chỉ mấy người Nặc Á, Thanh Trĩ, Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ.
Còn có hai cái.... người? Không, chúng nó không phải nhân loại.
Mộc Phàm chắc chắn hai tên kia không phải nhân loại, bởi vì trên đầu bọn họ có mọc hai cọng râu, đầu trụi lủi không có tóc, chỉ có một loạt gai nhỏ ngắn.
Ở trước tế đàn, tế ti dân bản xứ nói bô bô một đống chú ngữ, nghe không hiểu gì hết.
Hắn khoác một bộ áo đen, chỉ có thể thấy bên trong áo đen là một ánh lửa màu tím xanh, vô cùng đáng sợ.
“Hệ thống, dùng Thánh tinh nạp tiền, có phải ta có thể có được một tỷ không? Là tiền ảo sao?”
Mộc Phàm bỗng nhiên hỏi hệ thống về vấn đề này.
Chỉ nghe hệ thống nói: “Ký chủ, một tỷ là giá trị của Thánh tinh, ký chủ dùng nó nạp phí có thể được một tỷ tiền tài, không phải tiền ảo.”
“Bản thân Thánh tinh chẳng khác nào một tỷ, ký chủ nạp là có thể có một tỷ kim ngạch, cũng có thể chuyển Thánh tinh thành một tỷ tiền ảo, hoặc chỉ nạp một phần mười.”
Hệ thống giải thích như vậy, Mộc Phàm đã hiểu.
Hắn lập tức nói: “Nạp một phần mười Thánh tinh, học tập Vũ trụ vạn tộc ngữ.”
Mộc Phàm lặng lẽ kết nối với hệ thống, nạp một phần mười Thánh tinh đổi lấy một trăm triệu, tiêu hao một trăm triệu học tập Vũ trụ vạn tộc ngữ.
Còn thừa một phần chín Thánh tinh, giá trị chín trăm triệu, có thể dùng vào chuyện khác.
Ong!
Lúc này, nghi thức hiến tế xuất hiện biến hóa, đột nhiên tế đàn kia phát ra từng luồng sáng màu đen, phù văn loé lên, lập loè, tản ra hơi thở vô cùng quỷ dị.
“Không tốt!”
Lòng Mộc Phàm trầm xuống, dự cảm có chuyện không ổn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận