Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 425: Bất tử ma hồn

“Khặc khặc khặc....”
Một tiếng cười chói tai vang lên, Ma văn hoàn toàn lột xác, một đôi cánh khủng bố hình thành sau lưng, hai móng sắc bén, cả người toàn cơ bắp.
Nó hoàn toàn bị đoạt xá, đã không còn là con muỗi kia nữa, trở thành một con muỗi khủng bố bị ma hồn thượng cổ đoạt xá.
Ma khí cuồn cuộn không ngừng trào ra từ ma tâm khiến hơi thở của Ma văn liên tục tăng lên, trở nên vô cùng khủng khiếp.
Ầm...
Khí lãng cuồn cuộn, thổi mạnh đến mức Nhất Giác Tiên không thể mở mắt, toàn thân phủ kín bởi điện lưu, vẻ mặt kinh hãi.
“Ma hồn thượng cổ?” Nhất Giác Tiên cẩn trọng quan sát.
Chỉ thấy Ma văn quay đầu, hai mắt nhìn thẳng Mộc Phàm, thậm chí không thèm liếc nhìn Nhất Giác Tiên một chút, ngược lại là khoá chặt Mộc Phàm.
“Đã qua bao nhiêu năm rồi, ngô cũng nhớ không rõ, rốt cuộc hôm nay sống lại.”
Ma văn điên cuồng cười to, ma khí khủng bố xỏ xuyên qua thiên địa, trực tiếp phá tan bí cảnh, chấn động tám phương, kinh động vô số sinh vật cùng cường giả.
Hai mắt nó có vẻ mê muội, cười dữ tợn nói: “Không nghĩ tới ngô vừa mới trọng sinh liền gặp phải tiên, thật sự quá tốt.”
“Tiên?” Nhất Giác Tiên sửng sốt, nhìn theo ánh mắt Ma văn thấy được Mộc Phàm.
Vừa thấy liền nhịn không được kinh hoảng, ma hồn thượng cổ nói gặp được tiên, tuyệt đối không phải nó, chẳng lẽ nhân loại trước mắt là tiên sao?
“Tiên, sao có thể, sao nhân loại này có thể là tiên?”
Nhất Giác Tiên kinh ngạc, nhịn không được hét to một tiếng.
Kết quả một tiếng hét này làm hư chuyện, Ma văn đột nhiên lắc mình nhoáng lên, biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở sau lưng Nhất Giác Tiên.
“Ngươi quá ồn ào.” Ma văn lạnh nhạt nói, giơ tay xỏ xuyên qua lưng Nhất Giác Tiên, trực tiếp xuyên thủng thân thể nó, máu loãng phun trào.
“Ách...” Nhất Giác Tiên cứng đờ, hoảng sợ muốn kêu to.
Đáng tiếc nó đã không còn cơ hội, Ma văn triển khai lực hút cường đại, hút sạch toàn bộ máu trong cơ thể nó, chớp mắt biến nó thành một thi thể khô quắt.
“A, máu thật hôi, ăn quá nhiều phân sao?”
Ma văn ghét bỏ phun ra một ngụm máu, vẻ mặt ghê tởm, khó chịu như ăn phải phân.
Nhất Giác Tiên trước khi chết còn bị Ma văn công kích nội tâm, không cam lòng treo mạng, thời điểm ra đi có vẻ yên bình.
Phanh!
Ma văn chấn nát thi thể Nhất Giác Tiên, chán ghét nói: “Máu của gia hỏa này quá hôi, thật ghê tởm.”
“Nhưng vừa tỉnh lại liền thấy tiên, ngô thích uống tiên huyết nhất.”
Nó nói xong xoay người, hai mắt nhìn chằm chằm Mộc Phàm, lộ vẻ khát máu, nhịn không được liếm liếm môi, không ngừng cười dữ tợn.
“Tiên?”
Bên kia, bốn người Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần, mập mạp, Diệp Thiên nhìn nhau, đều kinh ngạc không thôi.
Ma hồn thượng cổ này nói Mộc Phàm là tiên, chẳng lẽ hắn đã thành tiên?
“Mộc ca thành tiên?” Mập mạp khiếp sợ nói.
Tiêu Văn ngơ ngác, lẩm bẩm: “Không có khả năng nha, sao hắn lại thành tiên, kiếp trước không phải trở thành sát thần mạnh nhất sao?”
“Tiên?”
Hai người Diệp Thiên, Diệp Hồng Trần bắt đầu suy tư, hiển nhiên đã nghĩ tới điều gì rồi.
Tiên, sớm đã biến mất từ thời thượng cổ, tiên lộ cũng bị cắt đứt, bản là không có khả năng thành tiên, nhưng ma hồn thượng cổ nói Mộc Phàm là tiên.
Chẳng phải có nghĩa là Mộc Phàm nắm giữ bí mật về tiên nhân thượng cổ, thậm chí có phương pháp thành tiên.
“Ma hồn thượng cổ này không tồi nha, có vẻ ăn rất ngon.”
Mộc Phàm đứng ở nơi đó, lầm bầm lầu bầu nói thầm, cả người được bao phủ bởi một tầng tiên quang, hơi thở hư vô mờ mịt.
Câu nói này lại làm mọi người hết chỗ nói rồi.
Đặc biệt là ma hồn thượng cổ, lần đầu tiên bị kẻ xác xem là thức ăn rồi bình phẩm từ đầu đến chân, nó cảm thấy rất khó chịu, lửa giận không ngừng dâng lên.
“Tiểu tử, gặp bổn tọa là vinh hạnh của ngươi, trở thành đồ ăn của bổn tọa đi.”
Ma hồn cười dữ tợn, đôi cánh sau lưng chấn động, hóa thành một đạo hắc quang nhào về phía Mộc Phàm, không gian nơi nó đi qua nứt toạc.
Ma khí cường đại ập tới trước mặt, ma uy mênh mông cuồn cuộn.
“Hoa hòe loè loẹt.”
Mộc Phàm hừ nhẹ, giơ tay tung ra một quyền.
Oanh!
Một quyền vừa ra, không gian xung quanh tựa như mặt kính vỡ tan, trực tiếp đánh nổ Ma văn.
Máu thịt văng tung toé, Mộc Phàm dùng một quyền liền đánh nổ nó.
Có thể thấy được một quyền vừa rồi của Mộc Phàm khủng bố thế nào, quyền phong cường đại trực tiếp đánh ra một cái rãnh dài mấy chục dặm phía trước, đánh nổ vài ngọn núi.
Rầm!
Bụi mù tan đi, thịt nát rơi đầy đất nhưng lại nhanh chóng hội tụ, hợp lại.
Ngay sau đó, Ma văn lại xuất hiện trước mắt mọi người.
“Sống lại?”
Đồng tử Tiêu Văn co rụt lại, kinh ngạc hô to.
Nàng nhớ tới điều gì đó, hoảng sợ nhắc nhở nói: “Mộc Phàm ca ca cẩn thận, ma hồn thượng cổ này có năng lực bất tử, được gọi là Bất tử ma hồn.”
“A, tiểu nữ oa biết không ít nha.” Ma hồn vừa khôi phục kinh ngạc nhìn Tiêu Văn.
Nó cười dữ tợn nói: “Bổn tọa coi trọng hai ngươi, chờ giải quyết xong những kẻ khác, các ngươi chính là ma phi đời này của bổn tọa.”
“....”
Mọi người không biết nói gì, đều đen mặt.
Ma hồn này còn là một lão háo sắc.
“Mộc Phàm, diệt nó.” Diệp Hồng Trần lạnh lùng nói một câu.
Tiêu Văn đồng dạng tức giận: “Mộc Phàm ca ca, nó quá kiêu ngạo, nướng nó.”
“Mộc ca, cố lên, chúng ta lui về phía sau hò hét trợ uy.”
Mập mạp nói xong, mấy người sôi nổi lui ra xa, bởi vì bọn họ biết bản thân không cách nào chống lại ma hồn kia, không cần gây thêm phiền toái, mặc dù đã đạt được truyền thừa thượng cổ cũng vậy thôi.
Mộc Phàm câm nín nhìn mấy người, đang muốn nói chuyện, đột nhiên ma hồn nhoáng lên, thế mà giết đến trước mặt hắn.
“Tiểu tử, chết đi.” Ma hồn cười to, giơ móng vuốt đập vào đầu Mộc Phàm.
Nhìn thấy ma hồn đánh lén, Mộc Phàm bực bội.
Phanh!
Mộc Phàm vỗ một chưởng đón lấy ma trảo, trong khoảnh khắc hai bên va chạm, thân thể ma hồn run rẩy, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Ngay sau đó, cánh tay nó tan rã, rồi tới thân thể trực tiếp nổ tung, hóa thành vô số thịt nát văng tung toé.
Rầm, chỉ trong nháy mắt, đám thịt nát lại hội tụ, ma hồn khôi phục lần nữa, không tổn hao gì cả.
“Còn có thể khôi phục?” Mộc Phàm kinh ngạc nhìn nó.
Ma hồn âm trầm, cười dữ tợn nói: “Từ bỏ đi, ngươi không giết được bổn tọa, ta có bất tử chi thân, vĩnh sinh bất tử.”
“Đúng không?” Mộc Phàm cười lạnh một tiếng, bóng dáng biến mất.
Mấy người liền thấy thân thể ma hồn phát ra tiếng "Phanh” rồi nổ tung, bị Mộc Phàm đánh nổ lần nữa, thịt nát bay đầy trời.
“Ngọn lửa vĩnh hằng!”
Mộc Phàm quát lạnh, một ngọn lửa bùng lên, muốn đốt đám thịt nát thành tro tàn.
Chỉ là trong chớp mắt, Ma văn lại khôi phục lần nữa, vỗ cánh cuốn ma khí cuồn cuộn đánh úp tới.
“Ta bất tử bất diệt, chỉ một ngọn lửa thì không giết được bổn tọa....”
Ma văn càn rỡ cười to, vẻ mặt đắc ý vênh váo.
Oanh!
Đáng tiếc còn chưa dứt lời thì thân thể lại nổ tung, Mộc Phàm cường thế vỗ một chưởng, tiếng ầm ầm ầm không ngừng vang lên, bụi mù bốc tận trời.
Một chưởng ấn thật lớn xuất hiện trên mặt đất, bên trong có một bãi bùn lầy, bị vỗ nát nhừ, thế mà đang mấp máy khôi phục lại.
Mộc Phàm ở trên không trung thấy một màn này, có chút kinh ngạc.
Một chưởng vừa rồi chính là cấm thuật, thế mà không thể đánh chết ma hồn thượng cổ, xem ra nó là có vài phần năng lực.
“Vậy chơi cùng ngươi một trận.”
Mộc Phàm hừ một tiếng, vừa dứt lời thì bóng dáng đã biến mất.
Ma hồn mới vừa khôi phục chưa kịp vui mừng thì lại một lực lượng cường đại đánh bay lên trời cao, thân thể tan nát hơn phân nửa.
“Ha ha ha, ngươi không giết được bổn tọa, ngươi càng giết, bổn tọa càng cường đại.”
Ma văn liên tục bị Mộc Phàm đánh nổ, liên tục khôi phục lại, giống như thật sự giết không chết.
Hơn nữa mỗi một khôi phục lại thì nó đều cường đại hơn trước, giống như không có giới hạn.
Nhưng Mộc Phàm biết không có khả năng vô hạn, chắc chắn là phải trả giá, có lẽ liên quan đến máu và quả ma tâm kia.
“Giết không chết sao?” Mộc Phàm cười cười, nụ cười này làm Bất tử ma hồn hơi run run.
Chỉ thấy Mộc Phàm thi triển Quân thể trạng đấu thuật, chân đạp càn khôn, quyền quét bát phương, từng chiêu từng thức cổ xưa tự nhiên, ẩn chứa lực phá hoại khủng bố.
Ầm ầm ầm...
Một quyền một chưởng, đánh Ma văn liên tục nổ tung, không hề có sức phản kháng.
Dưới sự oanh kích của nguuên bộ Bát cực quyền, sau khi Ma văn khôi phục lại, mặt mũi trắng bệch.
“Đáng chết, sao gia hỏa này trâu bò như thế?”
Bất tử ma hồn kinh hãi nhìn Mộc Phàm, tên này mạnh mẽ đáng sợ, từng quyền từng thức đều ẩn chứa lực lượng tuyệt đối, đánh đến thiên địa run rẩy, vạn vật băng diệt.
Chiêu thức trông rất bình thường nhưng lại ẩn chứa lực lượng tuyệt thế làm ma hồn đều có cảm giác khủng bố, khó có thể chống đỡ.
Giao thủ một lúc, ma hồn bị đánh nổ hơn trăm lần, tuy rằng mỗi lần đều có thể khôi phục lại, hơn nữa trở nên mạnh hơn nhưng vẫn không thể ngăn cản công kích đáng sợ của Mộc Phàm.
“A, thật sự không thể đánh chết ma hồn này sao?”
Mấy người đang xem đều nhịn không được hít hà một hơi.
Mập mạp kinh hãi vì thấy ma hồn lần lượt khôi phục lại, chẳng lẽ thật sự giết không chết.
Tiêu Văn hưng phấn nhìn Mộc Phàm, hai mắt tỏa ánh sáng: “Gia hỏa này thành tiên rồi, từng chiêu từng thức đều ẩn chứa lực lượng của tiên nhân, đặc biệt là thân thể mạnh thái quá.”
“Thật mạnh!”
Diệp Thiên, Diệp Hồng Trần nghiêm túc, bị sức khôi phục cường đại của ma hồn trấn trụ, càng bị sự cường đại của Mộc Phàm làm chấn động
“Các ngươi nói xem, Mộc Phàm có thể giết chết ma hồn sao?”
Diệp Hồng Trần bỗng nhiên mở miệng nói một câu.
Mập mạp, Diệp Thiên lắc đầu tỏ vẻ không cách nào suy đoán.
Chỉ có Tiêu Văn chắc chắn, nói: “Yên tâm, ma hồn nhảy nhót không được bao lâu, sẽ nhanh chóng bị Mộc Phàm ca ca đánh chết.”
Oanh!
Một tiếng nổ lớn cùng với tiếng cười điên cuồng dữ tợn vang vọng khắp nơi.
“Ha ha ha, rốt cuộc bổn toạ đã hoàn toàn sống lại.”
Ma hồn đột nhiên cười ha hả, hơi thở không ngừng tăng lên, thậm chí lập tức tăng gấp mười lần, giống như mượn tay Mộc Phàm để khôi phục hoàn toàn.
“Cấm!”
Ngay sau đó, có một tấm bia đá từ trên trời giáng xuống, nháy mắt trấn áp trên đỉnh đầu ma hồn.
“Giế... Cấm đạo bia?”
Tiếng cười của ma hồn đột nhiên tắt ngủm, giọng điệu trở nên hoảng hốt, hai mắt nhô ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận