Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 317: Cực kỳ bi thảm

“Đại nhân, cứ thả bọn họ đi như vậy?”
Lúc này, trong hư không u ám, có một tên dị tộc quỳ gối nơi đó, cẩn thận hỏi.
Trong sương mù, một bóng dáng mơ hồ lúc ẩn lúc hiện, thân hình khổng lồ, ngồi thôi đã cao tới một trượng, cả người tản ra một hơi thở mịt mờ.
“Đại nhân, đã chết hai vị Truyền kỳ, sao có thể dễ dàng buông tha như thế?”
Một sinh vật dị tộc khác phẫn nộ quỳ gối nơi đó, hận không thể xé nát đám Mộc Phàm.
Chỉ tiếc, hiện tại chúng nó không dám ngăn trở, Mộc Phàm giết hai sinh vật Truyền kỳ, nghênh ngang dẫn người vào vành đai thiên thạch ngoài Long Thành.
Mắt thấy bọn họ sắp tiến vào Long Thành, chẳng lẽ cứ tùy ý cho bọn họ thoát đi như vậy?
“Buông tha sao, tất nhiên là không có khả năng.”
Hồi lâu, trong sương đen truyền đến một âm thanh lạnh nhạt, tràn ngập uy nghiêm, khủng bố.
Chỉ thấy bóng dáng khổng lồ nói: “Nhân loại này đã có chiến lực cấp Truyền kỳ, thậm chí đã là cấp Truyền kỳ rồi, theo lý thì không thể ở lại trong nhân loại.”
“Vì sao hắn vẫn ở?”
Bóng dáng đáng sợ lầm bầm lầu bầu nói.
Cách đó không xa, trong một mảnh sương xám cuồn cuộn truyền ra một âm thanh.
“Mặc kệ như thế nào, hắn giết một thuộc hạ đắc lực của bổn toạ, cần phải mang linh hồn về trừng phạt.”
Trong sương xám có một bóng dàng đáng sợ chậm rãi hiện lên, có một cái đuôi thật lớn, đong đưa nhẹ là có thể xé rách không gian.
“Ba mươi sáu tộc Hắc vực chúng ta, có tám tộc liên hợp tiến công nhân tộc, bổn tọa nghĩ các ngươi đều biết rõ mục đích lần này.”
Trong sương đen, bóng dáng cường đại kia mở miệng.
Giọng nói lạnh băng, mang theo sát khí, nói: “Lần này, chúng ta dụ dỗ chủ lực nhân tộc tiến đến rồi tiêu diệt.”
“Long Thành, sớm đã trống không, bọn họ đi vào hay không đi vào đều như nhau.”
Vừa nghe lời này, mấy bóng dáng đáng sợ khác ẩn trong sương mù đều im lặng.
Chỉ nghe một tiếng cười khủng bố truyền đến: “Hắc hắc, cường giả nhân loại cấp Truyền kỳ không được phép lưu lại, cần phải bước vào vũ trụ mênh mông.”
“Chắc chắn bọn họ không biết, nhân loại trong tòa Long Thành này đã bị chúng ta giết hết, có tới thêm nữa cũng chỉ để chúng ta giết thôi.”
Nói xong, trong sương đen còn lộ ra bóng dáng khủng bố, trên đầu mọc hai cái sừng cong, tản ra ma uy khủng bố.
“Không thể lơ là!”
Có bóng dáng đáng sợ mở miệng, nhắc nhở: “Đừng quên, căn cứ theo luật Thần hà, chúng ta không thể tham gia vào chiến tranh văn minh.”
“Không phải có vị sứ giả đại nhân kia sao, sợ cái gì?”
“Không sai, chờ diệt nhân tộc tìm được đồ vật kia, ai có thể cản chúng ta?”
Nơi này có mấy tồn tại khủng bố ẩn nấp, đang thương nghị một ít chuyện kinh người.
Mục đích thật sự của chúng là tiêu diệt nhân tộc, sau đó lấy một vật gì đó, cụ thể ra sao thì không có ai biết.
Hơn nữa, Long Thành đã trở thành một tòa thành trống.
........
Lúc này, Mộc Phàm mang theo mấy người Diệp Hồng Trần xuyên qua vòng thiên thạch thứ nhất.
Vừa tiến đến, mấy người nhận thấy có gì không đúng.
“Các ngươi có phát giác gì đó không đúng không?”
Trên đường, Diệp Hồng Trần cảm giác hơi bất an.
Vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về cổ thành khổng lồ phía trước, từ xa nhìn lại, thấy tường thành đã sập một mảng lớn.
Như vừa mới trải qua đại chiến thảm thiết, hư hỏng nghiêm trọng, từ nơi này nhìn tới, không cảm nhận được một chút sự sống, không thấy một bóng người nào.
Theo lý mà nói, Long Thành phải có người phòng thủ chứ, vì sao hiện tại không thấy một ai?
Bên ngoài có vô số dị tộc vây khốn Long Thành, chẳng lẽ bên trong không có người canh gác phòng thủ sao?
Trong lòng mọi người đều có dự cảm không tốt, càng tới gần trong lòng càng thêm bất an, quá yên tĩnh.
Mộc Phàm không rên một tiếng, bởi vì khi dùng ý niệm cường đại cảm ứng, trong Long Thành không có hơi thở của sinh vật sống.
Nơi đó, không có bất kỳ dao động hơi thở sinh mệnh nào.
Điều này làm lòng Mộc Phàm chùng xuống.
“Những vành đai thiên thạch này là một loại phòng ngự cường đại, đã bị phá hư.”
Lúc này, Mộc Phàm nhìn lướt qua từng vành đai do vô số thiên thạch tạo thành, như là từng tầng lá chắn bảo hộ Long Thành.
Tổng cộng có chín vành đai thiên thạch quay chung quanh, hình thành một vòng phòng ngự cường đại, phối hợp với trận pháp tạo thành một phòng tuyến cường đại.
Nhưng hiện tại Mộc Phàm nhìn ra được phòng ngự của vành đai thiên thạch đã tan biến, trận pháp hỏng mất, hơn nữa có một số khu vực bị thủng.
Không ít vành đai thiên thạch bị đứt gãy, vô số thiên thạch biến mất, để lại từng khoảng trống, như bị lực lượng cường đại trực tiếp phá tan.
Xuyên qua mấy vành đai thiên thạch, mấy người Mộc Phàm thấy phía trước trống trải, như bị lực lượng cường đại trực tiếp đánh thủng một đám vòng phòng ngự, xuyên thẳng tới cửa thành.
Từ nơi này nhìn tới, cửa lớn của Long Thành đã tan biến, tường thành sụp đổ, thấy được vết máu loang lổ.
Mới vừa tới gần cửa thành, liền ngửi được mùi tanh nồng đậm, làm người ta buồn nôn.
Sắc mặt Mộc Phàm thay đổi, trong lòng lộp bộp, suy đoán cùng dự cảm càng lúc càng mãnh liệt, lòng càng bất an.
Sằc mặt mấy người trở nên khó coi, đi vào cửa thành, nhìn cửa thành rách nát trước mắt, tường thành sụp đổ, vô số mảnh vỡ rơi vãi.
Có từng thi thể, còn có máu chưa khô.
Nhưng không có ngoại lệ, những thi thể này đã mất đầu.
“Sao lại thế này?”
Sắc mặt Diệp Hồng Trần khó coi, trong mắt bừng lửa giận, nhìn từng thi thể không đầu trong phế tích phía trước.
Bọn họ đều là thủ vệ Long Thành, mỗi người đều mặc chiến giáp, bên cạnh là mảnh vụn binh khí, chiến đao nứt vỡ, trường thương bị bẻ gãy.
Có người dù chết nhưng trong tay vẫn nắm chặt thương gãy, đao cụt không buông, như một loại tín niệm bất khuất, làm lòng người run rẩy.
“Đi, vào xem.”
Sắc mặt Mộc Phàm âm u, nói xong dẫn đầu nhảy, bước vào Long Thành đổ nát.
Vừa tiến vào, tất cả mọi người đều ngây dại.
Bọn họ bị cảnh tượng trước mắt trấn trụ, đơ ra.
Trong Long Thành là một mớ hỗn loạn, gồ ghề lồi lõm, không có một chỗ nguyên vẹn.
“Dị tộc đáng chết.”
Một tiếng rít gào vang lên, hai mắt Đồ tể đỏ bừng, cả người run rẩy nhìn trung tâm Long Thành, trước mắt mọi người xuất hiện một ngọn núi.
Đó là núi dùng đầu người chồng chất thành, máu chảy đầm đìa, kích thích tâm linh mọi người một cách mạnh mẽ.
Lửa giận sôi trào, thiêu đốt.
“A...” Đồ tể không nhịn được quỳ xuống, phát ra từng tiếng gầm, hai mắt đỏ bừng nổi tơ máu.
Tất cả mọi người chấn kinh rồi.
Diệp Hồng Trần, Thần Thập Nhất, Lôi Anh, Phó Bân đều bị núi đầu người trước mắt kích thích, mắt đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn.
Một chữ thôi, thảm!
Quá thảm, cảnh tượng trước mắt cực kỳ bi thảm.
Cả Mộc Phàm cũng không ngăn được lửa giận sôi trào, nắm tay kêu răng rắc, hơi thở cường đại mất khống chế, khiến toàn bộ Long Thành lung lay.
“Dị tộc trời đánh, lão tử không để yên cho các ngươi.”
Phó Bân nắm chặt chiến thương rít gào, lửa giận bao phủ tâm linh mỗi người, kích thích thần kinh.
Ở trước mặt bọn họ là một ngọn núi chồng chất từ mấy chục vạn đầu người, máu chảy lênh láng, tất cả mọi người bi phẫn muốn chết.
Mấy chục vạn đầu người, mỗi người đều mở to hai mắt, chết không nhắm.
Lòng Mộc Phàm đang nhỏ máu, như nghe được vô số người rống giận, không cam lòng, phẫn nộ rít gào, quanh quẩn trong lòng hắn thật lâu không dứt.
“Hai mươi vạn người a.”
Thần Thập Nhất lẩm bẩm tự nói, chậm rãi quỳ xuống.
Giờ khắc này, tất cả mọi người im lặng, bầu không khí vô cùng nặng nề, lửa giận hừng hực.
Toàn bộ Long Thành, không một bóng người, chỉ có hai mươi vạn đầu người chồng chất thành một ngọn núi.
Từ trên cao nhìn xuống xếp thành một chữ, dùng hai mươi vạn đầu người Long Thành xếp thành một chữ.
Chết!
Máu chảy đầm đìa, chữ “Chết” kích thích nội tâm mấy người.
Ai mà có thể tưởng tượng được Long Thành đã bị công phá, bị tám tộc tiêu diệt, Quân đoàn thứ ba cùng toàn bộ Long Thành, tổng cộng hai mươi vạn quân trông giữ đã chết thảm ở chỗ này, đầu bị chặt bỏ xếp thành ngọn núi.
“Long Thành, luân hãm.”
Diệp Hồng Trần ngơ ngác không nói, nhìn vô số đầu người trước mắt, đôi mắt loé ánh sáng hồng.
Giờ khắc này, mọi người như mất hồn.
Vốn dĩ không màng sinh tử tới chi viện, nhưng đi tới nơi này lại chứng kiến cảnh tượng thảm thiết như vậy, toàn bộ Long Thành không còn ai sống sót.
Điều này đại biểu cho Long Thành đã sớm luân hãm.
Chẳng qua dị tộc lại vây quanh, phong toả toà thành trống này, có lẽ nhân loại cũng không biết rõ chuyện Long Thành đã luân hãm.
Quân đoàn thứ ba trấn thủ ở chỗ này, mười lăm vạn quân chủ lực, thêm năm vạn quân của Long Thành, tổng cộng hai mươi vạn người, tất cả đều bỏ mình.
“Nhân loại sắp xong rồi sao?”
Diệp Hồng Trần mê man, bọn họ tới đây có tác dụng gì, chín người có thể làm cái gì?
Hai mươi vạn đầu người xếp thành núi trước mắt đã kích thích bọn họ, trong lúc nhất thời trong lòng tràn ngập tuyệt vọng cùng lửa giận.
Hiện trường chỉ còn mỗi Mộc Phàm xem như bình tĩnh, nhưng cũng không bình tĩnh bao nhiêu.
Cả người hắn run run, hơi thở cường đại hỗn loạn, liền thiếu chút nữa đánh tan phế tích Long Thành rồi.
“Bên trên biết tình huống nơi này sao?”
Mộc Phàm đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, cao tầng chín khu thật sự không biết tình huống thật sự ở nơi này sao?
Hay là bọn họ đã sớm biết tình huống bi thảm của Long Thành, nhưng vì sao còn muốn bọn họ tới đây, vì điều gì?
“Chẳng lẽ...”
Giờ phút này, Mộc Phàm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên tỉnh ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận