Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 527: Thần hà chi chủ

Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, Thần đàn chấn động.
Chỉ thấy một cổ uy áp bàng bạc quét đến, hơi thở cường đại chèn ép khiến Thần Tịch cùng Lâm Cảnh Phong thở không nổi, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Nếu không có Mộc Phàm tiến lên một bước ngăn chặn hơi thở này, có khả năng hai người đã quỳ.
“Thần chủ của Ngân hà Thần quốc sao?”
Sắc mặt Thần Tịch biến đổi, nhìn kẻ tới, dĩ nhiên là Thần chủ Ngân hà Thần quốc.
Keng keng...
Ở phương xa có một hố đen hiện lên, từ bên trong có một chiếc Thần xa chậm rãi đi ra, có chín con thần thú lôi kéo cùng một đám Cổ thần có hơi thở cường đại đi theo.
Trên Thần xa có một tên thần linh thân cao chín trượng, cả người tản ra thần quang cường đại, đầu đội vương miện, thân khoác hoàng bào, đúng là Thần chủ của văn minh Thần hà.
Toàn bộ hệ Ngân hà do hắn thống trị, Thần quốc chi chủ.
“Dư nghiệt Cựu thần lớn mật, nhìn thấy Thần chủ còn không quỳ xuống?”
Một tên Cổ thần tức giận mắng to, âm thanh vang vọng trăm dặm, hư không đều rung chuyển.
Đáng tiếc, dù Mộc Phàm hay Thần Tịch và Lâm Cảnh Phong đều không nhúc nhích, đứng thẳng như tùng, hoàn toàn phớt lờ đối phương.
Ánh mắt cả ba chỉ tập trung vào bóng dáng ngồi trên Thần xa, đúng là chủ nhân của văn minh Thần hà, một vị thần linh cường đại cấp Giới chủ.
“Phiền toái rồi, Thần hà chi chủ tới.” Sắc mặt Thần Tịch trở nên nghiêm trọng.
Lâm Cảnh Phong bên cạnh nắm tay nàng, an ủi: “Đừng sợ, có Tiểu Phàm, mọi chuyện đều sẽ tốt.”
“Hắn không nên tới.” Thần Tịch có chút hối hận.
Lâm Cảnh Phong lại lắc đầu, cười nói: “Ngươi đã quên, Tiểu Phàm có thể tới nơi này đại biểu cho hắn đã có đủ thực lực, đám thần linh cùng Thần vương vừa rồi chết như thế nào, ngươi nhìn ra sao?”
Thần Tịch vừa nghe liền sửng sốt, nhìn Mộc Phàm chắn trước mặt mình, giờ mới phát hiện là hắn đã ngăn chặn uy áp đến từ đám Cổ thần cùng Thần hà chi chủ.
Lúc này nàng mới tỉnh ngộ, mình căn bản liền không nhìn ra Mộc Phàm sâu cạn thế nào, trong lòng chấn động, đoán được một khả năng kinh người.
Có lẽ Mộc Phàm đã vượt qua nàng, trở thành tồn tại cấp Giới chủ như Thần hà chi chủ, nếu không thì không có khả năng nhẹ nhàng ngăn cản uy áp của đối phương như vậy.
“Tiểu Phàm, có thể đối phó sao?” Nàng kích động hỏi.
Mộc Phàm cười nói: “Giới chủ mà thôi, ta còn không có để vào mắt, dù Thượng đế Thiên đường tới đây cũng chỉ có thể quỳ xuống.”
“....”
Thần Tịch, Lâm Cảnh Phong câm nín, ngây ngốc nhìn Mộc Phàm, lời này hơi quá mức nha.
Thượng đế là chủ nhân Thiên đường, là một trong những tồn tại cao cấp nhất trong vũ trụ, nói như vậy sẽ đưa tới họa sát thân.
“Tiểu tử cuồng vọng.”
Một đám Cổ thần nghe được lời này tức điên lên.
Ngươi phớt lờ bọn ta thì cũng được, nhưng lại dám miệt thị Thần hà chi chủ, thậm chí nói Thượng đế tới đây cũng chỉ có thể quỳ xuống, thật không biết trời cao đất dày.
“Dư nghiệt Cựu thần, căn cứ theo quy định của Tân thần, dư nghiệt Cựu thần cần phải bị chém giết sạch.”
Thần hà chi chủ ngồi trên Thần xa lạnh nhạt quét mắt nhìn ba người Mộc Phàm.
Hắn lạnh lùng nhìn Mộc Phàm, hừ nói: “Dư nghiệt Cựu thần, quả thực cuồng vọng, dám miệt thị bản tôn, phải rút thần huyết, bóc thần cốt, Thần hồn để vào Thần lô thiêu đốt mười vạn năm.”
“Người đâu, bắt ba tên dư nghiệt Cựu thần trước mắt cho to.”
Thần hà chi chủ vừa ra lệnh liền thấy mười tên Cổ thần đồng thời lắc mình đi tới, vây quanh đám Mộc Phàm.
Một tên Cổ thần trong nhóm cười lạnh nói: “Thúc thủ chịu trói đi dư nghiệt thời đại Cựu thần, các ngươi hẳn là dư nghiệt mang huyết mạch Cựu thần chi chủ, bắt các ngươi là có thể mở ra Thần tàng của Cựu thần chi chủ.”
“Quá yếu, các ngươi cùng lên đi.” Mộc Phàm bình tĩnh tự tin, cũng chẳng thèm nhìn hết mười tên Cổ thần xung quanh, hoàn toàn không để vào mắt.
Thậm chí cả Thần hà chi chủ cũng không lọt nổi vào mắt hắn, nếu không phải hắn muốn biết rõ một vài chuyện thì bọn này vừa xuất hiện thì đã chết thẳng cẳng rồi.
“Làm càn!”
Bị Mộc Phàm phớt lờ, đám Cổ thần này giận tím mặt, đường đường là Cổ thần lại bị một tiểu tử khinh thường.
Oanh!
Mười tên Cổ thần đồng thời động thủ, thần lực cường đại mênh mông như biển bao phủ khiến người ta sợ hãi.
Thần Tịch kinh hãi đang chuẩn bị liều mạng thì thấy được cảnh tượng vô cùng chấn động.
“Diệt!”
Mộc Phàm nhẹ nhàng giơ một ngón tay chọc tới, trong khoảnh khắc, thần quang vạn trượng cùng tất cả thần lực biến mất, một quầng sáng đảo qua bốn phía.
Phốc phốc phốc!
Mười tên Cổ thần không kịp phản ứng, thậm chí trên mặt vẫn còn vẻ dữ tợn.
Trong khoảnh khắc, mười tên Cổ thần đồng thời hóa thành tro tàn, tan thành mây khói.
Thần Tịch, Lâm Cảnh Phong ngây người, khó mà tin nổi cảnh tượng mình vừa nhìn thấy.
Mộc Phàm dùng một ngón tay diệt sát mười tên Cổ thần, quả thực không thể tưởng tượng được.
“Ngươi...” Thần hà chi chủ kinh hoảng, rốt cuộc ý thức được tiểu tử mình không nhìn thấu trước mắt lại ẩn giấu thực lực khủng bố như thế.
Chẳng lẽ cùng cấp bậc với hắn, nhưng dù hắn là Giới chủ cũng không thể dùng một ngón tay nhẹ nhàng diệt sát mười tên Cổ thần.
Hắn có chút luống cuống nhưng vẫn cố trấn định, là Thần hà chi chủ, tâm lý rất tốt, vẻ mặt vẫn không chút cảm xúc.
“Thần hà chi chủ đúng không?”
Mộc Phàm giương mắt nhìn về Thần hà chi chủ, ánh mắt làm đối phương sợ hãi.
Thần hà chi chủ hoảng hốt, âm thầm hối hận vì đã nghênh ngang đi tới nơi này, hẳn là nên chuẩn bị tuyệt chiêu mới đúng.
Hiện tại tốt rồi, tiểu tử trước mắt rất cổ quái, rất nguy hiểm.
"Trước khi ngươi chết, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Mộc Phàm vừa nói một vừa đạp không đi tới gần Thần hà chi chủ.
“Hừ!”
Thần hà chi chủ hừ lạnh, giơ tay tích tụ một cổ thần lực oanh tới, dứt khoát lưu loát.
“Tiểu Phàm, mau tránh ra.”
Thần Tịch vừa thấy hoảng sợ la lên.
Nhưng lại xuất hiện một cảnh tượng làm nàng ngạc nhiên, thần quang vừa tới trước mặt Mộc Phàm bỗng tiêu tán.
Không biết khi nào mà Mộc Phàm đã nắm cổ Thần hà chi chủ, trực tiếp nâng lên.
“Nếu ngươi không muốn trả lời, vậy không cần trả lời, lên đường đi.”
Mộc Phàm nói xong, dưới ánh mắt hoảng sợ của Thần hà chi chủ, hắn nhẹ nhàng co ngón tay lại, Thần hà chi chủ bị chấn thành bột phấn.
Chỉ còn lại một thần hồn bị hắn nhốt trong lòng bàn tay, đang giãy giụa, rít gào nhưng không thể thoát khỏi.
“Ngươi, ngươi là Thiên chủ?” Thần hà chi chủ hoảng sợ kêu to, rốt cuộc hiểu ra.
Tiểu tử này chính là cường giả đáng sợ cấp Thiên chủ, là một trong những tồn tại hàng đầu vũ trụ, Thượng đế cùng chúa tể các siêu tinh hệ cũng ở cấp bậc này.
Hắn không nghĩ tới mình đá phải ván sắt, trong lúc nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.
“Tha mạng, tha ta....” Thần hồn của Thần hà chi chủ giãy giụa xin tha.
Đáng tiếc Mộc Phàm không dao động, một ngọn lửa bừng lên thiêu đốt, luyện hóa thần hồn, tinh luyện ký ức của đối phương.
Hắn muốn biết mọi chuyện, từ đầu đến cuối, vốn dĩ muốn hỏi Thần hà chi chủ nhưng đối phương không phối hợp, chỉ có thể tự mình động thủ tinh luyện ký ức.
Giờ phút này, Thần Tịch và Lâm Cảnh Phong đứng ngây ngốc trên Thần đàn, trợn mắt há hốc mồm.
Thần hà chi chủ bị Mộc Phàm hạ gục trong nháy mắt, hơn nữa còn bị tinh luyện ký ức, sao cứ cảm giác không chân thực lắm?
“Cảnh Phong, có phải ảo giác xuất hiện trước khi chúng ta chết hay không?” Thần Tịch có chút mờ mịt hỏi một câu.
Lâm Cảnh Phong cũng không chắc chắn, chẳng lẽ thật sự là ảo giác nên mới nhìn thấy cảnh tượng khó tin như vậy?
“Hẳn là... Hình như... Là thật!” Lâm Cảnh Phong tự nhéo mình, cảm giác đau đớn kích thích thần kinh để hắn hiểu đây là sự thật.
Thần Tịch ngây ngốc hỏi: “Nhưng từ khi nào mà Tiểu Phàm trở nên cường đại như thế, Thần hà chi chủ cứ bị hắn bóp chết như vậy sao?”
“... Ta không biết, có lẽ Tiểu Phàm nhận được cơ duyên gì đó?” Lâm Cảnh Phong lắc đầu, cười khổ nhìn Thần Tịch.
Cả hai nhìn nhau không nói gì, trong lòng chưa hết chấn động.
Mộc Phàm mang đến cho bọn họ chấn động quá lớn, chớp mắt đã tiêu diệt mười tên Cổ thần, bóp chết Thần hà chi chủ cao cao tại thượng.
Quả thực không thể tưởng tượng được.
Nói ra ai mà tin?
“Thời đại Cựu thần, khế ước Cựu thần, thì ra là thế.”
Sau khi đọc ký ức của Thần hà chi chủ, Mộc Phàm đã hiểu từ đầu đến cuối.
Thân thể này cùng Thần Tịch đều thuộc về thời đại Cựu thần là hậu duệ của vị Cựu thần chi chủ kia, Cựu thần đã bị lật đổ.
Cựu thần chi chủ đương nhiên bị giết rồi, hơn nữa thần hồn câu diệt, không có biện pháp sống lại.
Chỉ còn lại Thần Tịch cùng Mộc Phàm đời trước thoát được, Thần hà do Tân thần thống trị, luôn đuổi giết hậu duệ của Cựu thần chi chủ.
Tân thần cũng chính là Thần hà chi chủ hiện tại, hao tổn tâm huyết phái thần linh đuổi giết hai tỷ đệ.
Cuối cùng, Thần Tịch mang theo Mộc Phàm tuổi nhỏ trốn vào khu bảo hộ Thái dương mới tạm thời nhiều tránh thoát một kiếp, vì muốn dẫn địch nhân rời đi nên gửi đệ đệ vào Mộc gia trên địa cầu.
Cựu thần chính nhóm thần linh do Thần hà chi chủ đời trước lãnh đạo, nói trắng ra là một đám thần linh đã bị lật đổ.
Mộc Phàm có chút câm nín, thân phận của thân thể này thật đúng là không đơn giản, có huyết mạch Cựu thần hà chi chủ.
Nhưng huyết mạch Cựu thần đã sớm bị hắn luyện hóa sạch sẽ.
“Tỷ tỷ...” Mộc Phàm xoay người đi tới trước mặt Thần Tịch.
Một tiếng tỷ tỷ này làm nàng bừng tỉnh.
Nàng kích động, hưng phấn nhìn Mộc Phàm, cuối cùng là vẻ vui mừng.
“Rốt cuộc ngươi cũng trưởng thành, có năng lực báo thì cho Phụ thần.”
Chỉ thấy nàng lấy ra một cái vòng cổ, trên vòng có treo một miếng Thần văn kỳ quái, nhẹ nhàng đưa cho Mộc Phàm.
“Đây là...” Mộc Phàm khó hiểu nhìn nàng.
Thần Tịch vuốt ve Thần văn, rồi nói: “Đây là ấn ký của Phụ thần, là chìa khoá mở ra bảo tàng Thần hà, hiện tại giao cho ngươi.”
“Bảo tàng Thần hà sao?” Mộc Phàm kinh ngạc, có chút tò mò hỏi: “Bên trong có thứ gì, nếu chỉ có một ít Thần khí gì đó thì thôi.”
“Bên trong có tài phú mà Phụ thần tích góp trong trăm vạn năm thống trị, có vô số thần thạch, Thần hà chi tâm, chỉ cần khống chế nó là có thể khống chế toàn bộ hệ Ngân hà.”
Thần Tịch một năm một mười giải thích.
Mộc Phàm nghe xong, hai mắt tức khắc tỏa ánh sáng, chỉ để ý tới thần thạch, vô số thần thạch, còn Thần hà chi tâm thì hắn không để trong lòng.
“Có thần thạch, vậy còn chờ gì nữa, mau dẫn ta đi mở bảo tàng.”
Mộc Phàm hưng phấn, lập tức thúc giục Thần Tịch.
“Được, tỷ tỷ dẫn ngươi đi mở ra bảo tàng mà Phụ thần để lại cho ngươi.”
Thần Tịch dịu dàng nhìn Mộc Phàm, nàng rất yêu thương vị đệ đệ này, thật ra một nửa bảo thuộc về nàng, một nửa thuộc về Mộc Phàm.
Nhưng nàng lại nói là để lại cho Mộc Phàm, có lẽ nhìn thấy đệ đệ có thành tựu kinh người như thế, cảm giác nợ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận