Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 315: Thí thần đạn?

Nhìn hai thanh niên ôm một cái thiết bị đặc thù, trông như là một loại bom nào đó.
Mộc Phàm xem mà ngây ngốc, đang yên lành ôm bom làm gì?
“Đây là sứ mệnh của bọn họ, ngươi đừng động.”
Diệp Hồng Trần cắn răng, trong mắt hiện lên sự bi ai, cố nén nước mắt, chỉ muốn lôi kéo Mộc Phàm đi mau.
“Đi mau, không đi sẽ không kịp.”
Nàng có chút vội vàng, nhưng Mộc Phàm lại không nhúc nhích chút nào.
Nói giỡn, hắn không muốn đi thì ai có thể kéo được hắn?
Mộc Phàm đen mặt, hỏi: “Nói rõ ràng, bọn họ đây là muốn đánh một trận cùng hai sinh vật Truyền kỳ hay là muốn đồng quy vu tận.”
“Bọn họ ôm cái gì?” Hắn lại hỏi lần nữa.
Kẻ ngốc đều có thể nhìn ra, hai thanh niên kia chuẩn bị liều chết a.
Phó Bân thương tiếc nói: “Mộc Phàm, ngươi cũng đừng hỏi, chỉ cần biết rằng nhiệm vụ của chúng ta chính là bảo đảm ngươi có thể an toàn tiến vào Long Thành.”
“Những chuyện khác không quan trọng, bao gồm tính mạng của chúng ta.”
Nói đến đây, gia hoả ưa trang bức này lại lộ ra vẻ mặt quyết tuyệt, cũng đã chuẩn bị tâm lý hy sinh.
“Mộc Phàm, Long Thành nhờ vào ngươi.”
Lúc này, hai thanh niên đồng thời quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười xán lạn.
Hai người này, một người có hàm răng vàng vàng nhưng nụ cười lúc này rất tươi sáng.
Người kia thì trên mặt có một ít tàn nhang, trông hơi non nớt, không lớn tuổi, như tiểu ca ca nhà bên.
“Hồng Trần tỷ, nhớ lập bia mộ cho ta.”
“Các ngươi đi mau.”
Hai thanh niên hét to, cùng nhau nhắm về phía hai sinh vật Truyền kỳ.
Cảnh này làm Mộc Phàm ngây người, trong lòng thầm hô mẹ nó, có cần như vậy hay không a.
Hắn muốn nói, các huynh đệ ơi ta còn chưa ra tay đây.
“Ai ai ai, hai người các ngươi, từ từ.”
Mộc Phàm không nói hai lời giơ tay giam cầm hai tên gia hỏa kia, hấp tấp bộp chộp, thật là quá xúc động, thế mà ôm bom gì đó xông lên.
Hắn trợn trắng mắt, tức giận mắng: “Lộn xộn, các ngươi đã quên ai là đội trưởng, ta mới là đội trưởng, cút cho ta trở về.”
Vừa dứt lời, hai người đã bị một lực lượng vô hình quấn lấy, không chịu khống chế bay ngược trở về, dừng ở trước mặt mấy người.
Mộc Phàm đen mặt, mắng to: “Các ngươi muốn làm gì, muốn đồng quy vu tận, muốn hy sinh, vậy cần đội trưởng ta làm gì nữa?”
“Mộc Phàm, chúng ta...” Diệp Hồng Trần muốn nói gì đó.
“Ngươi câm miệng!”
Nàng còn chưa dứt lời đã bị Mộc Phàm cắt ngang, hừ nói: “Vấn đề của ngươi chờ tí rồi nói, hiện tại cho ta biết hai thứ này là cái gì?”
Hắn chỉ vào thiết bị kỳ quái trong tay bọn họ, bên trong có một loại vật chất màu đỏ, tản ra hơi thở làm người ta sợ hãi.
Mộc Phàm nhìn thấy cũng hãi hùng khiếp vía, chắc chắn là đồ vật khó lường.
Mấy người liếc nhau, nhìn hai sinh vật cấp Truyền kỳ, tức khắc lộ ra vẻ mặt bi ai, cười khổ không thôi.
“Đây là bom phản vật chất, cũng được gọi là Thí thần đạn, đạn hạt nhân đời thứ năm.”
Lúc này, Thần Thập Nhất mở miệng.
Hắn lạnh lùng nói ra: “Thí thần đạn, chính là vũ khí nhân loại chúng ta chế tạo ra, chuyên dùng để đối phó Truyền kỳ, Bán thần dị tộc, cho nên gọi là Thí thần đạn.”
“Không tồi, Thí thần đạn, uy lực của thứ này đủ để xé nát phóng ngự của Bán thần, trọng thương, thậm chí có thể giết chết Bán thần.”
Diệp Hồng Trần bất đắc dĩ, chỉ có thể giải thích rõ.
Vẻ mặt nàng trở nên nghiệm trọng nói: “Loại Thí thần đạn này có một điểm không tốt chính là cần dùng người làm kíp nổ, nói cách khác, thứ này dùng để đồng quy vu tận.”
“Ngày xưa, trong cuộc chiển Thiên truỵ, bởi vì Thí thần đạn xuất hiện nên tình cảnh nhân loại mới chuyển biến, nếu không thì nhân loại đã bị huỷ diệt rồi.”
Nghe đến đây, Mộc Phàm đã hiểu cơ bản.
“Mẹ nó, phản vật chất, Thí thần đạn?”
Mộc Phàm trừng to mắt, nhìn hai thiết bị đặc thù trước mắt, vật chất màu đỏ bên trong chính là phản vật chất, ẩn chứa năng lượng đáng sợ, một khi bùng nổ có thể xé nát cả Bán thần.
Đây là vũ khí cường đại nhất mà nhân loại phát minh được tính tới hiện tại.
“Trước mắt đang nghiên cứu chế tạo đời thứ sáu, trên lý luận có thể cho chôn vùi cả thần linh.”
Diệp Hồng Trần nói xong, đột nhiên thở dài: “Mộc Phàm, ngươi quá xúc động, không nên ngăn cản bọn họ, đây là sứ mệnh vinh quang của bọn họ, cũng là của tám người chúng ta.”
“Trước khi tới, chúng ta đã chuẩn bị tốt rồi, vì để ngươi an toàn tiến vào Long Thành, tất cả đều không quan trọng, bao gồm tính mạng của chúng ta.”
Nàng nói xong, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mộc Phàm, nhịn không được thở dài một tiếng.
“Đổng Phương, Khâu Vân, chấp hành nhiệm vụ.”
Diệp Hồng Trần lạnh nhạt nói một câu.
Hai thanh niên kia chấn động tinh thần, thẳng lưng, mỗi người ôm một quả Thí thần đạn dứt khoát xoay người, lại muốn xông ra.
“...” Mộc Phàm câm nín, giơ một tay giam cầm hai người tại chỗ.
Hắn đứng trước mặt mấy người, đối diện hai sinh vật Truyền kỳ kia.
“An tâm nhìn đi, đừng động một chút liền muốn hy sinh, các ngươi không nghĩ tới cảm nhận của những người khác, không nghĩ tới cảm nhận của đội trưởng này sao?”
Mộc Phàm có chút bực bội, lại có chút cảm động, vì bảo hộ hắn tiến vào Long Thành mà tám người này đã chuẩn bị cho tình huống phải hy sinh.
Thậm chí hắn hoài nghi, có phải trên người mỗi người đều mang theo một viên Thí thần đạn hay không, nghĩ thôi đã khiến hắn cảm thấy kinh khủng.
Có thể dùng sao?
Chỉ hai sinh vật cấp Truyền kỳ mà đã muốn ôm Thí thần đạn đồng quy vu tận?
“Mộc Phàm...”
Sắc mặt tám người Diệp Hồng Trần, Thần Thập Nhất, Phó Bân, Lôi Anh đồng thời thay đổi, nhìn Mộc Phàm bước ra ngoài, thế mà muốn một mình chống lại hai sinh vật Truyền kỳ.
Thấy cảnh này, nàng nóng lòng: “Mộc Phàm, ngươi không thể mạo hiểm, ngươi là người quan trọng nhất trong nhóm, cần phải bảo đảm an toàn của ngươi.”
“Đừng nói nữa.” Mộc Phàm cắt ngang lời nàng.
Hắn tức giận nói: “Chỉ hai sinh vật cấp Truyền kỳ, cũng không phải ta chưa thấy qua.”
“Ha ha ha, mấy tên nhân loại này thật thú vị.”
Nhìn mấy người Mộc Phàm tranh luận, hai sinh vật Truyền kỳ không ngừng cười to.
Hô!
Một tên vỗ cánh, lại có gió lốc nóng cháy quét đến, giơ vuốt chụp tới Mộc Phàm.
“Lăn!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộc Phàm vung tay, tung một quyền nện vào vuốt của đối phương, nháy mắt có tiếng nổ mạnh.
Chỉ nghe một tiếng “Oanh", sinh vật cấp Truyền kỳ thế mà bay ngược ra ngoài, bay xa mấy ngàn mét đâm nát mấy khối thiên thạch mới dừng lại.
Nó khiếp sợ, cúi đầu nhìn thì thấy cánh tay đã vỡ nát, máu thịt be nét.
Toàn bộ cánh tay đã bị Mộc Phàm đánh nổ.
“Chỉ chút năng lực này?” Mộc Phàm vẩy vẩy máu, hừ lạnh một tiếng.
Hắn bước ra một bước, ngay lập tức biến mất tại chỗ, rồi xuất hiện trước mặt sinh vật Truyền kỳ còn lại, không chút do dự tung ra một quyền.
Đông!
Tám cánh tay của sinh vật này đồng thời chắn quyền của hắn, nhưng lực lượng quá cường đại, không gì chặn được, tám cánh tay đồng thời bị đánh gãy.
Răng rắc, răng rắc, tám cánh tay lớn vỡ nát, máu thịt, xương cốt văng tung toé, cảnh tượng khiến mọi người ngây ra.
“A...” Sinh vật ba đầu tám cánh tay kêu thảm, bị đánh bay, dừng lại cách chỗ đồng bạn không xa.
Một quyền, bại trận.
Hiện trường yên tĩnh, đám người Diệp Hồng Trần trừng to hai mắt, bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, tim sắp nhảy ra ngoài rồi.
Bọn họ ngây ngốc nhìn Mộc Phàm, bóng dáng cao ngạo, cho người ta thấy được một sự tự tin cường đại.
Một quyền, hai sinh vật Truyền kỳ đều bị một quyền đả thương.
“Ta, ta đang nằm mơ?”
Phó Bân nhéo mặt mình thật mạnh, cảm giác đau đớn truyền đến, kích thích thần kinh, biết đau, không phải nằm mơ.
“A a... Ngươi nhéo ta làm gì?” Đột nhiên Phó Bân kêu thảm thiết.
Thì ra má trái bị Thần Thập Nhất nhéo mạnh một cái, tím ngắt, đau đến la oai oái.
“Biết đau, xem ra là sự thật.” Thần Thập Nhất lẩm bẩm tự nói, không thèm để ý mặt Phó Bân đã đen thui.
Ngươi tự nhéo mình đi, sao lại nhéo ta chứ?
Phó Bân khóc không ra nước mắt, bụm mặt, chấn động nhìn Mộc Phàm, gia hỏa này một quyền đả thương sinh vật cấp Truyền kỳ?
“Ực ực!”
Mấy người nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên cảm giác bọn họ chưa từng nhận biết lực lượng cường đại vô địch của Mộc Phàm.
Giờ phút này mới phát hiện, Mộc Phàm mới là người cường đại nhất trong nhóm, bọn họ mới là đối tượng cần bảo hộ.
“Đột nhiên ta phát hiện, có phải chúng ta hơi dư thừa hay không?”
Lôi Anh ngây ngốc nói một câu.
“...”
Những người khác tức khắc im lặng, trong lòng cười khổ, không muốn thừa nhận nhưng một màn trước mắt không thể không khiến cho bọn họ thừa nhận bản thân chính là trói buộc.
Bọn họ bỗng cảm thấy những lời Mộc Phàm nói trước đó không phải cuồng vọng a, mà là sự thật, người ta nói không sai, bọn họ đi theo chính là trói buộc, dư thừa.
“Tới nữa nào, mới một quyền mà các ngươi đã chịu không nổi rồi sao?”
Lúc này, Mộc Phàm giơ tay ngoắc ngoắc hai sinh vật Truyền kỳ, giọng điệu cùng vẻ mặt khinh thường đã kích thích hai sinh vật Truyền kỳ này.
“Ngao!”
“Bổn tọa giết ngươi!”
Hai sinh vật Truyền kỳ hét to một tiếng, hơi thở bùng nổ, dùng hết lực lượng, đồng thời giết tới trước mặt Mộc Phàm.
“Giết!”
Mộc Phàm quát to, hai tay vung vẩy, nháy mắt đánh ra mấy trăm quyền, mỗi một quyền đều ẩn chứa lực lượng vô cùng đáng sợ.
Ầm!
Đại chiến mở ra, Mộc Phàm lấy một địch hai, chiến hai sinh vật Truyền kỳ, thế mà không rơi vào thế hạ phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận