Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 223: Hiệu trưởng bị thương

Vù!
Ánh sáng chợt lóe, Mộc Phàm xuất hiện ở quảng trường trung tâm.
“Nên đi chuẩn bị nhiệm vụ.”
Vừa ra tới, Mộc Phàm liền lầm bầm lầu bầu, trong lòng nghĩ tới nên đi chấp hành nhiệm vụ.
Dù sao đã tiếp được nhiệm vụ khẩn cấp kia rồi, trong một ngày cần chạy tới chỗ nhiệm vụ, nếu không tương đương với chủ động từ bỏ nhiệm vụ, không thể đi nữa.
Hiện tại không gian tiết điểm số hai hoàn toàn phong bế, muốn đi vào cần phải trực tiếp truyền tống qua trong thời gian quy định.
Ở những lúc khác thì hoàn toàn phong bế, không thể liên kết bất kỳ đợt truyền tống nào, không thể đi vào.
“Chúng ta đều là tiểu quái thú...”
Đang nghĩ ngợi thì tiếng chuông di động vang lên.
Mộc Phàm cầm lên xem, bất ngờ vì là Mặc Huỳnh gọi tới.
“Mặc Huỳnh, có chuyện gì sao?” Hắn không nghĩ nhiều, nhận điện thoại.
Chỉ nghe đầu kia truyền đến tiếng Mặc Huỳnh: “Sư phó, ngươi ở đâu, cuối cùng cũng nghe điện thoại, nhanh tới trường học, hai vị phó hiệu trưởng gấp đến muốn phát điên rồi.”
Giọng nàng mang theo chút vội vàng.
Mộc Phàm kinh ngạc hỏi: “Sao lại thế này, hai vị phó hiệu trưởng vì sao mà gấp điên rồi?”
Hắn có chút không phản ứng kịp, hai vị phó hiệu trưởng gấp sắp điên thì liên quan gì tới ta?
Mặc Huỳnh ở đầu kia hết chỗ nói rồi, nhưng vừa định nói chuyện, điện thoại đã bị đoạt lấy.
“Này, Mộc Phàm, ngươi nhanh tới văn phòng lơ lửng trong trường học, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Từ di động truyền đến một giọng nói già nua, Mộc Phàm nhận ra đây là tiếng Mặc Uyên.
Vị phó hiệu trưởng này có vẻ rất gấp a.
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?” Mộc Phàm cúp điện thoại, mang theo lòng tràn đầy nghi vấn hướng tới văn phòng lơ lửng mà Mặc Uyên nói.
Nơi đó là văn phòng hiệu trưởng, một kiến trúc lơ lửng trong không trung.
Vèo!
Mộc Phàm bay lên không, dẫm lên từng đường trận văn đi lên, chung quanh có không ít đồng học thấy được hô to.
“Mau xem, đó không phải là Mộc Phàm sao?”
“Đúng vậy, sao hắn lại đi vào văn phòng hiệu trưởng?”
Không ít đồng học kinh ngạc, nhìn Mộc Phàm bay lên, nơi đó thuộc về hiệu trưởng, thông thường không cho phép tiến vào.
Nhưng Mộc Phàm không hề bị cản trở xuyên qua một quầng sáng, tiến vào bên trong.
Mới vừa tiến đến, liền thấy một nhóm người đang chờ ở chỗ này.
Hắn kinh ngạc nhìn đám người trước mắt, mười mấy người cả trai lẫn gái, ai cũng còn trẻ tuổi, trên người tản ra hơi thở cường đại.
Siêu phàm giả!
Mộc Phàm giật mình, những người này đều là cường giả cấp Siêu phàm, mười sáu cường giả Siêu phàm tụ tập ở chỗ này, hiển nhiên là tiếp nhiệm vụ kia.
Hắn vừa đến, tự nhiên khiến cho đám người này chú ý, mỗi người đều đánh giá hắn, trên mặt lộ ra biểu tình khác thường.
“Là hắn?”
Có người kinh ngạc nhìn Mộc Phàm, là một thanh niên.
Ánh mắt hắn ánh mắt sắc bén mang theo một chút thắc mắc, liếc hai đồng bạn bên cạnh, giao lưu ánh mắt, đều tỏ vẻ khó hiểu.
Sao Mộc Phàm tới đây.
Bọn họ biết Mộc Phàm, là bởi vì thanh danh Luyện khí sư của đối phương.
Nhưng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ hắn sẽ tới, xem tình huống này cũng là người tiếp nhận nhiệm vụ khẩn cấp như bọn họ.
“Chẳng lẽ hắn có tu vi cấp Siêu phàm?”
Sắc mặt thanh niên kia thay đổi.
Hiện tại nhìn kỹ, thế mà không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào, thậm chí không cảm ứng được chút tu vi từ trên thân Mộc Phàm.
Điểm này rất khủng bố.
Mấy người liếc nhau, thấy được sự nghiêm trọng trong mắt lẫn nhau.
Đây là một vị cường giả, cường giả cấp Siêu phàm như bọn họ, nếu không không có khả năng không nhìn ra chút gì, trước kia không chú ý, hiện tại mới thấy kinh ngạc.
“Lại thêm một tên sao?”
Một nam tử cường tráng sờ sờ đầu trọc của mình, tùy tiện nhìn Mộc Phàm, toàn thân đầy cơ bắp, thân hình cao lớn tràn ngập cảm giác áp bách.
Đây là một kẻ cơ bắp thật sự, một vị võ giả luyện thể cường đại, võ giả cấp Siêu phàm, thân thể toả ra một nhiệt độ kinh người.
“Mộc Phàm, cuối cùng ngươi cũng tới.”
Lúc này, bên trong có vài người đi ra, cầm đầu đúng là hai vị phó hiệu trưởng Mặc Uyên, Bùi Thư Cao, còn có vài tên lão sư.
Mặc Huỳnh đi theo phía sau, nhoẻn miệng cười với Mộc Phàm, chỉ chỉ Mặc Uyên phía trước, tỏ vẻ là vừa rồi bị lão đoạt điện thoại.
Mộc Phàm âm thầm cười không để ý, gật gật đầu xem như chào hỏi.
Hắn nhìn hai người Mặc Uyên cùng Bùi Thư Cao có vẻ rất sốt ruột, hiển nhiên là gặp phiền toái, thậm chí có khả năng xuất hiện sự cố.
“Đã đến đông đủ.”
Mặc Uyên mở miệng, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng nói: “Nói cho mọi người một tin tức không tốt.”
“Đêm qua hiệu trưởng gặp cường giả dị vực vây công, thân bị trọng thương, trước mắt đang ở một không gian bí ẩn chữa thương, tiết điểm không gian số hai cũng luân hãm.”
Xôn xao!
Vừa nói ra, hiện trường ồ lên, mọi người kinh ngạc, lộ vẻ hoảng sợ.
Mộc Phàm nghe thế cũng thay đổi sắc mặt, tiết điểm không gian số hai luân hãm, hiệu trưởng còn bị thương.
“Tình huống khẩn cấp, hiện tại ta cùng Bùi Thư Cao hợp lực, mở ra truyền tống liên kết với không gian dị độ kia, đưa các ngươi qua.”
Mặc Uyên một năm một mười, nghiêm túc nói.
Bùi Thư Cao bên cạnh đứng ra, nói: “Chư vị, dị vực thế tới ồ ạt, các ngươi đều là niềm kiêu ngạo của Thanh Bắc, cũng là niềm kiêu ngạo của nhân loại chúng ta, lần này hy vọng các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ mà hiệu trưởng giao phó.”
“Tiết điểm không gian số hai không thể bị mất đi, một khi rơi vào trong tay dị vực, phòng tuyến của địa cầu sẽ bị thủng một lỗ, từ đây vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.”
“Cuộc chiến Thiên trụy vẫn còn rõ ràng trước mắt, lần này tuyệt đối không thể đưa chiến trường vào địa cầu chúng ta.”
Mặc Uyên, Bùi Thư Cao dõng dạc hùng hồn nói một hồi.
Mộc Phàm đã hiểu, tiết điểm không gian số hai liên quan đến phòng tuyến mà nhân loại xây dựng, một khi rơi vào trong tay dị vực, phòng tuyến kia sẽ bị xé mở, không thể ngăn cản dị vực xâm lấn.
Cuộc chiến Thiên trụy chính là một ví dụ tốt nhất, trận chiến năm đó đánh đến thiếu chút nữa diệt tộc, bài học thảm thiết này để nhân loại luôn tỉnh táo.
Chiến tranh, không thể đặt ở trên địa cầu, phải chặn dị vực ở bên ngoài địa cầu.
“Mọi người chuẩn bị, lần này có khả năng các ngươi sẽ chết, hiện tại có thể lựa chọn lần nữa, học viện Thanh Bắc tuyệt đối không truy cứu trách nhiệm gì, cũng sẽ không có bất kỳ thành kiến nào.”
Mặc Uyên mở miệng nhắc nhở một câu.
Vừa thốt ra lời này, mười mấy cường giả cấp Siêu phàm đều im lặng không nói, có mấy người mang vẻ mặt phức tạp, chần chờ.
Cuối cùng vẫn đứng không nhúc nhích, không có người rời khỏi.
“Không cần phải nói.”
Mộc Phàm trực tiếp mở miệng cắt ngang suy nghĩ của mọi người, mọi người đều đồng loạt nhìn qua.
Chỉ thấy hắn đứng ra, lời lẽ chính đáng nói: “Nhiệm vụ lần này, liên quan đến tương lai nhân loại, thân là một thành viên sao có thể sợ hãi lùi bước?”
“Hiệu trưởng, thời gian quý giá, nhanh mở truyền tống đưa chúng ta qua đi, kéo dài thêm một giây cũng có khả năng tạo thành hậu quả nghiêm trọng.”
Mộc Phàm nghiêm túc, giọng nói vang vọng, làm lòng người phấn chấn.
Bọn họ đều kinh ngạc nhìn Mộc Phàm, không nghĩ tới tiểu tử này có giác ngộ cao như vậy a, có thể nói ra lời nói khiến nhiệt huyết sôi trào như thế.
Ngẫm lại cũng đúng, thân là nhân loại, nếu lúc này lùi bước thì nhân loại liền thật sự xong đời.
Đối mặt với uy hiếp từ dị vực, ngươi không đi, ta không đi, mọi người đều không đi, vậy ai tới bảo vệ hoà bình của nhân loại?
Tổ bị lật thì không có trứng lành!
“Tốt, mở truyền tống.”
Mặc Uyên, Bùi Thư Cao vui mừng nhìn Mộc Phàm, lập tức liên thủ, bắt đầu mở ra một tiếp điểm không gian.
Ong!
Ánh sáng hiện lên, chung quanh đột nhiên xuất hiện từng gợn sóng không gian, rậm rạp đan xen.
Dưới sự hợp lực của Mặc Uyên, Bùi Thư Cao, một đường hầm không gian được mở ra, đây là một đường kết nối với không gian dị độ.
“Mau vào đi, thông đạo chỉ có thể tồn tại trong ba phút.”
“Mau!”
Mặc Uyên, Bùi Thư Cao vội vàng hét lớn, sắc mặt đỏ bừng, liên hợp vài tên đạo sư có thực lực cường đại cùng nhau chống đỡ giúp thông đạo ổn định.
Mộc Phàm suy tư gì đó, nhìn thêm một chút, lĩnh ngộ được không ít thứ.
“Chúng ta đi.”
Hắn dẫn đầu bước vào đường hầm không gian.
“Sư phó, ta chờ ngươi trở về.”
Mặc Huỳnh đột nhiên hô to một tiếng, vẫy tay với Mộc Phàm, ánh mắt rưng rưng.
Mộc Phàm run rẩy, ngươi đang làm gì thế, biểu tình này là đưa tang cho ta sao?
Vù!
Mười mấy cường giả siêu phàm khác sôi nổi bước vào đường hầm không gian, trong khoảnh khắc bị ánh sáng bao phủ biến mất không thấy.
Những người tham gia nhiệm vụ đều đã tiến vào đường hầm không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận