Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 187: Khu mậu dịch dị vực

Vù!
Ánh sáng chợt lóe, Mộc Phàm về tới quảng trường trung tâm.
“Sư phó!”
Mới vừa ra tới, chưa kịp nhìn xung quanh liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo truyền đến, dọa Mộc Phàm giật mình.
Giương mắt nhìn mới phát hiện là Mặc Huỳnh, cô nàng đứng ở gần, vẻ mặt kích động nhìn hắn.
Mộc Phàm nhìn nhìn bốn phía, có rất ít người, hình như nàng đã đợi ở nơi này một lúc lâu rồi.
“Ngươi ở đây chờ ta sao?” Hắn kinh ngạc hỏi.
Mặc Huỳnh gật gật đầu nói: “Đúng nha, ta đang đợi sư phó ngươi, cũng vừa mới lại đây thôi.”
Nghe nàng nói thế này, Mộc Phàm cảm giác là đang nói dối, nhưng trong lòng vẫn là xuất hiện một chút cảm giác khác thường.
Có mỹ nữ làm đồ đệ, còn ngoan ngoãn chờ ở nơi này, thật ra trong lòng có cảm giác quái quái.
“Về sau không cần chờ ta sớm như vậy.”
Mộc Phàm nhắc nhở nàng, vì hắn có rất nhiều việc, không biết khi nào mới ra tới, ngây ngốc chờ ở nơi này thật sự là không tốt lắm.
“Biết rồi, sư phó.” Mặc Huỳnh cười hì hì.
Mộc Phàm nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị, giống như lần đầu tiên nhận thức một mặt này của nàng.
Trước đó trông nàng điềm đạm, lạnh nhạt nhưng thật ra nàng cũng chỉ là một nữ sinh, sau khi quen thuộc với Mộc Phàm liền biến trở về tính cách chân thật vốn có.
Có lẽ nàng cho rằng ở trước mặt sư phó của mình không cần che giấu gì, biểu hiện chân thật có thể đạt được nhiều sự ưu ái hơn, nói không chừng sư phó vui vẻ sẽ trực tiếp truyền thụ cho nàng vài kỹ thuật luyện khí, luyện đan, trận pháp cao thâm đây?
“Sư phó, đây là một tỷ học phí, mời vui lòng nhận cho.”
Mặc Huỳnh nói xong, lập tức chuyển khoản.
Nhìn tin nhắn nhắc nhở từ di động, Mộc Phàm thầm nói trong lòng, thật sự là một phú bà a.
Nhận được tiền, Mộc Phàm vui mừng nói: “Xem ngươi ngoan ngoãn như vậy, ta quyết định tận tâm truyền thụ cho ngươi tri thức luyện khí, luyện đan, trận pháp cao thâm.”
“Cảm ơn sư phó!” Mặc Huỳnh nghe xong mừng rỡ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Mình gạt bỏ sĩ diện để bái sư vì điều gì chứ, chính là vì có thể học thủ pháp luyện đan, luyện khí vô cùng thần kỳ của Mộc Phàm.
Còn trình độ trận pháp của hắn như thế nào nàng cũng không biết, chưa thấy Mộc Phàm biểu hiện, cho nên cũng không có để ý nhiều.
“Ta đói bụng, đi thôi, đi ăn sáng trước.”
Mộc Phàm sờ sờ bụng, cảm giác đã lâu không ăn gì rồi, miệng nhạt nhách.
Mặc Huỳnh vừa nghe mắt sáng rực lên, lập tức nói: “Sư phó, ta biết một nhà ăn dị vực trong khu vực trường học, đồ ăn rất ngon.”
“Nhà ăn dị vực?”
Mộc Phàm kinh ngạc, lần đầu tiên nghe thấy, trường học còn có nhà ăn này?
Mặc Huỳnh gật gật đầu lại lắc đầu giải thích nói: “Sư phó, không phải ở trong trường học mà là bên ngoài, trong một dị không gian, nơi đó là khu giao lưu của sinh vật dị vực.”
“Cái gì? Còn có nơi như vậy?” Mộc Phàm thật sự kinh ngạc.
Sinh vật dị vực mở khu giao lưu, không phải nói sinh vật dị vực không thích nhân loại sao?
“Sư phó, sinh linh dị vực nơi đó thuộc về trận doanh trung lập, tương đối thân thiện, không kỳ thị nhân loại, chúng ta có thể đi.”
Lời giải thích của Mặc Huỳnh khiến Mộc Phàm hứng thú.
Mộc Phàm vội vàng nói: “Vậy nhanh đi thôi, mang ta đi nhìn một chút.”
“Tốt!”
Mặc Huỳnh hưng phấn gật gật đầu, lập tức xoay người đi vào truyền tống trận, Mộc Phàm đi theo vào.
Chỉ thấy nàng mở trí thông minh nhân tạo, kết nối trung tâm truyền tống lựa chọn điểm truyền tống, xác nhận một tiết điểm không gian.
“Tiết điểm không gian thứ chín, là tiết điểm do sinh linh dị vực thành lập.”
Vừa thao tác, Mặc Huỳnh vừa giải thích.
Mộc Phàm suy tư gì đó, gật gật đầu, hai người bị ánh sáng bao vây, bắt đầu truyền tống, biến mất khỏi trường học.
........
Khi xuất hiện, Mộc Phàm cùng Mặc Huỳnh đã đi tới một tiết điểm không gian.
Nơi này có một cảng không gian, bốn phía bị sương mù xám xịt bao phủ, không nhìn rõ lắm, giống như có không gian loạn lưu.
“Sư phó, truyền tống một lần nữa liền đến.”
Mặc Huỳnh giải thích một câu, nhanh chóng thao tác, cảng không gian có ánh sáng bao phủ hai người.
Rất mau, Mộc Phàm cảm giác trước mắt nhoáng lên liền tới một khu vực xa lạ.
Nơi này có hoa thơm chim hót, khắp nơi đều là thực vật kỳ dị, có đóa hoa cao như nhà lầu, vô cùng kiều diễm, hương thơm ngào ngạt.
Còn có một ít sinh vật lơ lửng giữa không trung trông như con sứa lớn, có một ít bạch tuộc lơ lửng trên tầng mây.
“Thật kỳ lạ.” Hai mắt Mộc Phàm toả sáng, ngạc nhiên quan sát các sự vật hiếm lạ xung quanh.
Các loại thực vật có hình thù kỳ quái, đóa hoa, cây cối, còn có một ít sinh vật chưa từng gặp qua.
“Nhân loại, tiến vào khu mậu dịch tự do cần nộp mười tinh thạch năng lượng.”
Đang kinh ngạc, đột nhiên phía trước truyền đến một giọng nói ồm ồm.
Mộc Phàm thu hồi tầm mắt nhìn lại, liền thấy hai sinh vật có diện mạo quái dị, trong tay cầm trường thương đứng ở đằng trước
Hai sinh vật này là sinh linh dị vực, có làn da màu lam, khuôn mặt quái dị, trên đầu mọc ra thứ giống như vây cá.
“Đây.” Mặc Huỳnh lập tức lấy ra hai mươi viên đá lấp lánh, giống thủy tinh.
Mộc Phàm cảm giác được trong những tinh thể này có năng lượng dao động nhè nhẹ, hiển nhiên là một loại tinh thạch năng lượng.
Thấy ánh mắt tò mò của Mộc Phàm, Mặc Huỳnh giải thích: “Sư phó, đây là một loại tiền năng lương lưu thông ở dị vực, đây là tiền năng lượng sơ cấp, còn có trung cấp, cao cấp cùng siêu cấp.”
Mộc Phàm nghe liền biết, thì là một loại tiền lưu thông ở dị vực.
Nhưng thứ này từ đâu ra?
“Sư phó, đây là một loại khoáng thạch năng lượng dị vực, có thể khai thác, nhân loại chúng ta nắm giữ không ít quặng mỏ này.”
Mặc Huỳnh nhỏ giọng truyền âm một câu.
Sau khi hai người giao nộp tinh thạch năng lượng, hai sinh vật kia liền tránh đường.
Ở phía trước là một con đường lớn rộng rãi, trải nham thạch bằng phẳng, bốn phía còn có không ít sinh linh dị vực lui tới.
Mộc Phàm đi theo Mặc Huỳnh tới khu mậu dịch tự do.
Có sinh vật dị vực đến từ các đại thế giới hội tụ, ở nơi này giao dịch, sinh hoạt, cấu thành một vòng mậu dịch tự do.
Một đường đi tới, thấy được rất nhiều loài sinh vật, Mộc Phàm mở rộng tầm mắt, tấm tắc bảo lạ.
Có hai sinh vật thấp bé đầu nhỏ, còn có sinh vật có một con mắt thật lớn, cao tới mười mét, bước đi cũng khiến mặt đường chấn động.
Còn có một ít sinh vật diện mạo quái dị, vô cùng xấu xí.
Nhưng cũng có sinh vật hình người nhìn tương đối thuận mắt, dù sao bản thân nhân loại có một loại thẩm mỹ, đối với dị tộc có diện mạo bất đồng vẫn hơi bài xích.
“Nhân loại xấu xí, hừ!”
Đang đi đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh, mang theo sự chán ghét.
Mộc Phàm nghe mà sửng sốt, theo thanh âm nhìn lại, phát hiện một sinh vật dị vực mọc ra ba cái xúc tu, chán ghét nhìn hai người bọn họ.
Trong đầu hắn xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, nói: “Gia hỏa xấu xí này rất chán ghét nhân loại sao?”
Mặc Huỳnh nhìn, có chút kinh ngạc nói: “Sư phó, ngươi có thể hiểu lời nó nói?”
Mộc Phàm gật gật đầu: “Không tồi, ta có thể hiểu nó nói gì, không chỉ nghe hiểu, ta còn biết nói, biết viết ngôn ngữ của nhiều chủng tộc dị vực khác nhau.”
“Thật sự?” Mặc Huỳnh sợ ngây người, vẻ mặt khó tin.
Mộc Phàm thế mà hiểu được ngôn ngữ dị vực, thậm chí biết cả chữ viết, chuyện này có chút dọa người a.
Tưởng tượng đến điểm này, Mặc Huỳnh liền hưng phấn, phát hiện năng lực mới của Mộc Phàm, nắm giữ ngôn ngữ dị vực, đây là chuyện rất khó lường nha.
“Sư phó, có thể dạy ta không?” Mặc Huỳnh đầy chờ mong, hỏi.
Mộc Phàm cười nói: “Chuyện nhỏ, trở về sẽ dạy ngươi.”
“A, cảm ơn sư phó.” Mặc Huỳnh hưng phấn nhảy lên.
Sinh vật dị vực kia nhìn thấy cảnh này, chán ghét nói: “Nữ nhân nhân loại xấu xí nhất, đi bằng hai chân, quá ghê tởm.”
Nói xong nó nhúc nhích ba cái xúc tu nhanh chóng rời đi, Mộc Phàm câm nín, thiếu chút nữa đi tới hành hung nó một trận.
“Sư phó, nó nói cái gì?” Mặc Huỳnh tò mò hỏi.
Sắc mặt Mộc Phàm cổ quái nói: “Nó vừa mới nói ngươi rất xấu, xấu xí nhất trong đám nhân loại.”
“Thứ khốn nạn!”
Mặc Huỳnh vừa nghe liền tức giận, đôi mắt trừng to, nghiến răng nghiến lợi nhìn sinh vật kia, như muốn xông lên xé nát nó ra.
“Được rồi, đừng để ý tới thứ xấu xí kia.” Mộc Phàm an ủi nàng một câu.
Mặc Huỳnh thở phì phò, hừ nói: “Sinh vật xấu xì này dám nói ta xấu, lần sau gặp phải bên ngoài nhất định sẽ giáo huấn nó.”
Nữ nhân thù rất dai, đặc biệt là nói nàng xấu trước mặt nam nhân, tuyệt đối bị ghim a, Mộc Phàm âm thầm chia buồn cùng sinh vật kia, nó sẽ thảm.
Mặc Huỳnh hừ lạnh nói: “Tên xấu xí kia thuộc Ngói nạp tộc, chủng tộc đến từ thế giới dị vực số mười sáu.”
“Còn vì sao nó chán ghét nhân loại, chuyện là do chúng nó khơi mào chiến tranh trước, bị nhân loại chúng ta triển khai phản kích đánh đuổi, từ đó liền hận thù nhân loại.”
Nghe nàng giải thích, Mộc Phàm tức khắc thấy khó chịu.
Gia hỏa xấu xí này, rõ ràng dáng vẻ xấu gần chết thế mà lại nói nhân loại xấu, thật không có thẩm mỹ, hơn nữa là chúng nó khơi mào chiến tranh, đánh thua lại hận nhân loại.
“Chủng tộc như vậy, còn giữ làm cái gì, nên diệt tộc.”
Mộc Phàm bất mãn nói một câu.
Mặc Huỳnh nghe xong khiếp sợ: “Sư phó, cũng không thể nói bậy a, diệt tộc sẽ dẫn tới văn minh cao cấp thẩm phán.”
“Trò gì đây?” Mộc Phàm kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc nhìn Mặc Huỳnh, nàng nói một khi triển khai đại chiến diệt tộc, liền sẽ khiến văn minh cao cấp can thiệp, thậm chí chấp hành thẩm phán.
Điều này làm cho trong lòng Mộc Phàm căng thẳng, trách không được nhân loại đánh thắng nhưng lại không tiêu diệt chúng nó, thì ra là có điểm hạn chế như vậy.
Văn minh cao cấp.
Mộc Phàm bất đắc dĩ, nhân loại trước mắt thuộc tầng chót nhất, văn minh cấp một, còn là khu bảo hộ cấp độ thấp nhất.
Giống như là một đám động vật quỷ hiếm được bảo hộ, nghĩ như thế nào cũng thấy không thoải mái.
“Chúng ta tới rồi, chính là phía trước.”
Đang suy tư, giọng nói trong trẻo của Mặc Huỳnh làm hắn bừng tỉnh, giương mắt nhìn, vừa lúc thấy phía trước có một kiến trúc độc đáo khổng lồ.
Kiến trúc tràn ngập sắc thái dị vực, có treo thẻ bài to.
“Nhà ăn Tinh linh?”
Mộc Phàm kinh ngạc đọc lên cái tên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận