Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 207: Dọa hỏng hai tiểu gia hỏa

Vù!
Trong không gian tư nhân, ánh sáng chợt lóe, Mộc Phàm về tới nơi này.
Vừa ra tới liền thấy hai tiểu gia hỏa đang quần nhau, toàn thân nhem nhuốc.
Cầu bông nhỏ vốn dĩ trắng như tuyết đã biến thành một quả cầu xám, tiểu hỏa mãng vốn dĩ có vảy màu đỏ trong suốt đều dính đầy bùn hôi.
Một màn này khiến Mộc Phàm ngây ra.
Nhìn thấy Mộc Phàm đột nhiên xuất hiện, hai tiểu gia hỏa đứng hình, tiểu hỏa mãng há miệng rộng, muốn cắn lỗ tai cầu bông nhỏ.
Mà cầu bông nhỏ giơ móng vuốt ngừng ở trên đầu tiểu hỏa mãng, hai cái vật nhỏ đều cứng ngắc.
Mộc Phàm, tiểu hỏa mãng, cầu bông nhỏ, ba bên mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí như đọng lại.
“Hai tiểu gia hỏa các ngươi đang làm cái gì?”
Ngay sau đó, Mộc Phàm giận dữ rít gào một tiếng.
Hắn nhìn mặt đất xung quanh, một đống hỗn độn, có nơi bị lửa đốt, có chỗ bị lủng lỗ, cảnh tượng gồ ghề lồi lõm làm người ta nhìn thấy ớn.
Mộc Phàm có chút tức giận, hai vật nhỏ này nhân lúc hắn không ở đây mà đánh nhau?
Hắn không nói hai lời đi tới kéo lỗ tai cầu bông nhỏ nhấc lên.
“Vật nhỏ này, ta không ở đây ngươi ngứa da có phải hay không?” Hắn hung tợn nhìn chằm chằm cầu bông nhỏ.
Nó căng tròn hai mắt nhìn hắn, nhu nhược đáng thương, ngập nước, như muốn khóc oà lên.
Nhưng Mộc Phàm vẫn xem như không thấy, nói: “Ngươi thật không nghe lời, ta lập tức liên hệ chủ nhân của ngươi, trả ngươi trở về.”
“Lâu như vậy, chủ nhân kia của ngươi làm cái gì, còn không tới đón ngươi.”
Mộc Phàm có chút bất mãn nói thầm, không nghĩ tới khi nghe xong lời này, ánh mắt cầu bông nhỏ lộ ra chút cổ quái.
Nó nhỏ giọng kêu ô ô, giống như đang nói đừng đưa ta đi.
“Còn ngươi nữa.” Tay trái Mộc Phàm nắm tiểu hỏa mãng nhấc lên.
Nó hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, thân thể run bần bật, hai con mắt lộ vẻ xin tha.
“Biết sợ sao, nhìn xem các ngươi biến không gian tư nhân của ta thành cái dạng gì?”
Trong lòng Mộc Phàm bốc lửa, hung tợn răn dạy hai vật nhỏ một trận.
Hai vật nhỏ tự biết đuối lý, không dám phản kháng gì, yên lặng nghe Mộc Phàm răn dạy, bộ dạng như bé ngoan.
Nhìn thấy như vậy, Mộc Phàm bất đắc dĩ, nhịn không được nói thầm: “Quá khó dạy, nếu không đem đi hầm canh.”
“Ô...”
Lời vừa nói ra, cầu bông nhỏ tức khắc dựng lông.
Vảy trên thân tiểu hỏa mãng cũng dựng lên, hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, chủ nhân muốn hầm chúng nó.
“Lại không nghe lời, lại quấy rối phá hư lần nữa ta liền hầm các ngươi.” Mộc Phàm hung ác cảnh cáo hai vật nhỏ.
Quấy rối nữa liền hầm canh uống.
Lúc này, hai vật nhỏ hoàn toàn thành thật, trông vô cùng đáng thương nhìn Mộc Phàm, phát ra tiếng xin tha, thậm chí cọ cọ lấy lòng.
“Được rồi, lần này cảnh cáo các ngươi, không có lần sau.”
Mộc Phàm cũng hết giận, đuổi hai vật nhỏ sang một bên, hắn phải làm chính sự.
Nhìn thấy chủ nhân không tức giận nữa, hai tiểu gia hỏa mới nhẹ nhàng thở ra, liếc nhau, trong lúc nhất thời chúng nó nhìn nhau không nói gì.
Hai vật nhỏ dùng ánh mắt giao lưu gì đó, nhỏ giọng kêu ô ô.
Chúng nó đang dùng thú ngữ giao lưu.
“Chủ nhân thật dữ.” Tiểu hỏa mãng hơi sợ sệt nói.
Cầu bông nhỏ: “...”
“Ta không muốn bị chủ nhân hầm canh, đều là do ngươi hại ta.” Tiểu hỏa mãng trực tiếp ném nồi.
Cầu bông nhỏ không chịu, nhe răng gầm nhẹ: “Rõ ràng là ngươi mới đúng, nếu không phải là ngươi, ta chẳng thèm quan tâm.”
“Là ngươi sai, là ngươi muốn ăn ta.” Tiểu hỏa mãng phản bác, tràn đầy phẫn nộ.
Đang định làm chính sự, Mộc Phàm ngẩn ngơ, xoay người nhìn chằm chằm hai vật nhỏ đang dùng thú ngữ giao lưu rất rôm rả.
Không nghĩ tới mỗi một câu chúng nó nói đều bị Mộc Phàm nghe được, lại còn hiểu.
Bởi vì hắn biết thú ngữ, trong lòng có chút ngây ngốc, thì ra hai vật nhỏ này cũng nói chuyện.
“Các ngươi giỏi lắm, còn dám ở sau lưng ta cãi nhau?”
Mộc Phàm đột nhiên hét to một tiếng, làm hai tiểu gia hỏa sợ hết hồn.
“?”
Hai vật nhỏ đồng loạt nhìn qua, đôi mắt trừng to như gặp quỷ, nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
Vừa rồi hắn nói thú ngữ.
Không sai, Mộc Phàm nói thú ngữ, làm hai vật nhỏ sợ ngây người.
“Xong con bê, chủ nhân biết thú ngữ?” Tiểu hỏa mãng ấp úng nói.
Cầu bông nhỏ cũng đơ ra, bị Mộc Phàm đột nhiên nói thú ngữ doạ run lên, thiếu chút nữa liền hét to.
Mộc Phàm đen mặt trừng mắt nhìn chúng nó, mở miệng chính là một câu thú ngữ: “Các ngươi khá tốt, còn dám xằng bậy, rút gân lột da các ngươi, nướng than, hấp, hầm canh.”
“...”
Cầu bông nhỏ cùng tiểu hỏa mãng run bần bật, hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, lúc này thật sự sợ hãi.
Chủ nhân biết thú ngữ, lúc này một chút riêng tư cuối cùng cũng không còn.
Hai vật nhỏ gào thét trong lòng: “Chủ nhân còn để chúng ta sống sao, thế mà biết thú ngữ, kháng nghị.”
“Thành thật đi qua một bên cho ta.”
Mộc Phàm răn dạy một câu, mới bắt đầu bận rộn làm chuyện của mình.
Luyện đan!
Ong!
Một cái đan lô bay ra, lơ lửng trước mặt Mộc Phàm.
Hắn đánh ra một ngọn lửa, đan lô bị thiêu đốt nóng hừng hực, tiếp theo lấy ra các loại dược liệu luyện đan, thậm chí có một ít khoáng vật.
Đầu tiên luyện chế Tôi thể đan, sau đó là Luyện khí đan, sau nữa là Chữa thương đan, số lượng rất khổng lồ.
Có tài sản khổng lồ lấy từ sinh vật ba mắt phía trước, có thể thoải mái dùng các loại dược liệu luyện đan, không cần lo lắng lãng phí hoặc là không đủ.
Khi Mộc Phàm luyện đan, hai vật nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, dù sao chủ nhân biết thú ngữ, đây chính là một chuyện làm chúng nó khiếp sợ.
Lúc này muốn có bí mật gì cũng không được, đặc biệt là cầu bông nhỏ, trong lòng rất sợ hãi, bởi nó có bí mật a.
“Sao gia hỏa này lại biết thú ngữ?” Cầu bông nhỏ kinh hãi nghĩ đến.
Ánh mắt nó nhìn Mộc Phàm trở nên khác lạ, thật sự không thể có một chút sai lầm nào, nếu không sẽ bị phát hiện bí mật.
Cầu bông nhỏ suy nghĩ, ánh mắt bắt đầu biến hóa, trở nên dịu ngoan, đáng yêu, thậm chí khiến người ta muốn nựng.
Lúc này Mộc Phàm đang luyện đan, tự nhiên không chú ý tới biến hóa của cầu bông nhỏ.
Thời gian trôi qua từng chút một, Mộc Phàm luyện một lò rồi lại một lò đan dược, có Luyện đan thuật cấp đại sư chống đỡ căn bản không có khả năng thất bại.
Bởi vì Tôi thể đan, Luyện khí đan rất dễ luyện chế, Chữa thương đan khó hơn một chút, nhưng với hắn đều dễ như trở bàn tay.
Sau một canh giờ, Mộc Phàm hoàn thành luyện chế ba loại đan dược, Tôi thể đan, Luyện khí đan, Chữa thương đan, số lượng khổng lồ.
Mỗi một loại đan dược ước chừng một ngàn viên, tổng cộng khoảng ba ngàn viên, chỉ tốn một canh giờ liền luyện ra ba ngàn viên đan dược, nếu truyền ngoài nhất định tạo ra bão táp a.
“Ba loại đan dược bình thường, kế tiếp chính là món hàng quan trọng nhất, đan dược thương hiệu cho cửa hàng.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói gì đó.
Đan dược thương hiệu này chính là Phá cảnh đan.
Muốn luyện chế Phá cảnh đan, cần không ít tài liệu, hơn nữa còn có dược liệu quý hiếm khó tìm, chỉ có ở dị vực.
Còn may là Mộc Phàm lấy được không ít từ sinh vật ba mắt, tổng cộng có hơn trăm phần tài liệu, thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Nhưng có tài liệu còn chưa được, muốn luyện chế Phá cảnh đan, tiền đề phải có năng lực luyện đan cấp đại sư mới có thể luyện chế được.
Mộc Phàm vừa vặn đã cấp đại sư, có thể luyện chế.
“Bắt đầu luyện chế Phá cảnh đan.”
Hắn hít sâu một hơi, tăng nhiệt độ ngọn lửa, bắt đầu ném dược liệu vào đan lô tinh luyện.
Lần đầu tiên luyện chế loại đan dược này, Mộc Phàm rất cẩn thận, toàn tâm đầu nhập vào trong, cả người như rơi vào một trạng thái kỳ diệu.
Dần dần đan lô có biến hóa, các loại dược đã được tinh luyện, cuối cùng hóa từng dòng tinh túy dược liệu.
Một bước kế tiếp càng phải cẩn thận hơn, một khi sơ sót liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhẹ thì tổn thất dược liệu, nặng thì có khả năng trực tiếp nổ lò.
Xèo xèo!
Đan lô bốc khói, từng sợi khí bốc lên.
Lò Phá cảnh đan đầu tiên đã tới thời khắc ngưng đan, điều chỉnh nhiệt độ lửa, nắm bắt thời cơ đều phải chính xác mới có thể hoàn thành ngưng đan.
“Ngưng!”
Mộc Phàm quát một tiếng, đánh ra thủ ấn ngưng đan trên đan lô.
Ong!
Đan lô chấn động, miệng lò phun ra một luồng khí, thật lâu mới tiêu tan.
Ngay sau đó có từng viên dan dược đỏ rực bay ra từ trong đan lô, từng viên căng tròn mượt mà, sáng bóng, phản chiếu ánh sáng hồng hồng.
Lò Phá cảnh đan đầu tiên, hoàn thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận