Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 310: Bẫy rập, mai phục

Trong hư không u ám, một đám thiên thạch hình thành từng vòng tròn, đang quay chung quanh một tòa cổ thành khổng lồ.
Long Thành!
Tòa cổ thành kia đúng là tuyến đầu của nhân loại chín khu phương đông, lá chắn Long Thành, chống đỡ sinh vật từ các vực khác xâm lấn.
Trước mắt, Long Thành bị vành đai thiên thạch vờn quanh, tầng tầng lớp lớp, từ xa xa nhìn lại giống như một con rồng lớn bị nhốt ở bên trong.
Yên lặng, tịch mịch, không có một chút âm thanh, thậm chí một chút sự sống cũng không.
Trong hư không mênh mông bốn phía có sương mù dày đặc bao phủ, không thấy rõ nơi này có ẩn giấu thứ gì, mang đến cho người ta cảm giác nguy cơ vô tận.
Vù!
Đột nhiên, trong sự u ám xuất hiện quầng sáng chói mắt.
Khi ánh sáng tan đi, có chín người chậm rãi hiện lên, đi tới khu vực mênh mông u ám này.
Người tới đúng là Mộc Phàm cùng tám người khác.
“Tới rồi!”
Mộc Phàm vừa xuất hiện, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng, hắn nhìn lướt qua bốn phía.
Chỉ thấy từng khối đá vụn trôi dạt tới, cả người như rơi vào vũ trụ yên tĩnh, rét lạnh, trống rỗng, rất khủng bố.
“Nơi này chính là Long Thành?”
Hắn lẩm bẩm liếc mắt nhìn quanh, thấy được cảnh tượng rách nát, có vô số hòn đá phiêu đãng trong hư không, giống như rác vũ trụ.
Chung quanh không một bóng người, dù là nhân loại hay dị tộc.
Biểu tình của mọi người trở nên nghiêm trọng, bắt đầu cảnh giác.
“Các ngươi nhìn xem, phía trước chính là Long Thành, mọi người cẩn thận.”
Diệp Hồng Trần mở miệng nhắc nhở một câu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Mọi người nhìn theo phương hướng nàng chỉ, quả nhiên thấy chín vành đai thiên thạch vờn quanh một tòa cổ thành khổng lồ, nơi đó chính là Long Thành.
Mộc Phàm kinh ngạc đánh giá bốn phía, cảm giác như là đang ở trong không trung, nhưng vì sao không thấy mặt trời hoặc là các tinh cầu khác?
Chẳng lẽ nơi này không phải trong vũ trụ, ở một không gian dị vực nào đó sao, hay là trong tường kép không gian?
Mộc Phàm căn cứ theo cảm ứng không gian chi lực, cảm nhận được không gian nơi này đọng lại, hoàn toàn bị phong tỏa, sương mù bao phủ lộ ra hơi thở tử vong nồng đậm.
“Các ngươi có biết nơi này là địa phương nào không?” Mộc Phàm trầm ngâm một lát rồi mở miệng hỏi.
Những người khác đều sôi nổi lắc đầu, tỏ vẻ không rõ ràng lắm.
Có người đột nhiên mở miệng nói: “Ta nghe nói Long Thành ở một nơi nào đó trong hư không, nhưng cụ thể thì không rõ.”
“Ta nghe được tin tức là Long Thành ở cạnh Thái Dương hệ.”
Một người khác nói.
“Nói lung tung!”
Tên thanh niên cường tráng phản bác: “Ngươi nhìn xem nơi này, thấy được Thái Dương hệ sao, ta khẳng định nơi này là tiết điểm không gian nào đó.”
“Đừng ồn ào!”
Diệp Hồng Trần lạnh nhạt nói một câu, mọi người lập tức im lặng.
Có vẻ nàng có lực uy hiếp không nhỏ, một khi mở miệng thì mấy người khác lập tức thành thành thật thật câm miệng.
Mộc Phàm suy tư gì đó liếc mắt nhìn nàng, có không ít suy đoán về Diệp Hồng Trần đến từ Khu thứ nhất này.
“Đội trưởng, không phải nói nơi này bị liên quân tám tộc vây quanh sao, vậy chúng nó đâu?”
Diệp Hồng Trần nhẹ giọng hỏi, có vẻ rất cảnh giác.
Những người khác cũng cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng không nhìn thấy liên quân tám tộc.
“Có thể đã đánh vào địa cầu hay không?” Có người mở miệng nói một câu.
Tập thể đều bỏ qua lời này, đùa cái gì vậy, đã đánh vào địa cầu còn tới đây làm gì nữa, nhân loại đều mù hết rồi sao?
“Đội trưởng, kế tiếp làm như thế nào?”
Giờ phút này, Diệp Hồng Trần cùng bảy thanh niên cường giả đều nhìn Mộc Phàm, vị này mới là người dẫn đầu.
Mấu chốt của nhiệm vụ lần này là Mộc Phàm, vị Truyền kỳ trận sư duy nhất của nhân loại, cần phải đưa hắn tiến vào Long Thành một cách an toàn.
Bọn họ thấy bốn phía không có một tên dị tộc nào, cảm giác không ổn, quá đơn giản, chẳng lẽ không có phòng ngự, hay là tất cả dị tộc đều bỏ chạy rồi?
“Các ngươi không phát hiện sao, chúng ta sớm đã rơi vào một vùng không gian bị phong tỏa rồi.”
Mộc Phàm nói một câu, ánh mắt đảo qua bốn phía, lộ ra một tia sáng kỳ lạ, thấy vô số đường cong, trận văn rập rạp xung quanh.
Nơi này đã bị phong tỏa.
Nói cách khác, bọn họ vừa ra đã rơi vào trong bẫy rập, bị nhốt lại.
Nhìn Long Thành như ở trước mắt, thật ra ngươi vĩnh viễn cũng không tới được.
“Có ý gì?” Thanh niên tính tình nóng nảy hỏi.
Mộc Phàm ngẩng đầu nhìn mắt hư không u ám, nói: “Ý là chúng ta đã rơi vào bẫy của người ta rồi, thành ba ba trong hũ.”
“Cái gì?”
Vừa nghe lời này, tám người đều biến sắc, vừa tới liền rơi vào bẫy rập sao?
Tọa độ tiết điểm không gian chính là bí mật cao nhất, thậm chí chưa từng khởi động, đây là lần đầu tiên khởi động truyền tống tới.
Sao có thể rơi vào bẫy rập của địch nhân, chẳng phải là nói dị tộc đã sớm bố trí bẫy rập chờ bọn họ chui đầu vô lưới.
Mộc Phàm bỗng nhiên cười lạnh nói: “Theo ta quan sát, xung quanh chúng ta có ít nhất mấy vạn đường trận văn đan xen ngang dọc, hoàn toàn khóa chặt vùng không gian này.”
“Muốn đi ra, so với lên trời còn khó hơn.”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt mọi người xám xịt.
“Bẫy rập!”
“Chúng ta trúng kế?”
Có mấy người hơi hoảng loạn, những người khác thì còn trấn định chút, chỉ nhìn Mộc Phàm, hắn là Truyền kỳ trận sư, hẳn là có biện pháp giải quyết.
“Mộc Phàm, chắc là ngươi có biện pháp phải không?” Diệp Hồng Trần nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt mang chút dò hỏi, thậm chí là khẳng định, chỉ một trận pháp không có khả năng ngăn được Truyền kỳ trận sư như hắn.
Quả nhiên những người khác đều tỉnh ngộ, đúng nha, không phải bên cạnh bọn họ có một Truyền kỳ trận sư sao.
Dù sao Truyền kỳ trận sư cường đại đến mức nào bọn họ căn bản không biết, thậm chí không rõ là Truyền kỳ trận sư có thể có tác dụng hay không.
“Như thế nào, các ngươi sợ?” Mộc Phàm nhìn mấy người.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh nói: “Đã nói với các ngươi rồi, các ngươi chính là trói buộc nha, một mình ta mà nói thì đã sớm ra ngoài rồi, còn chờ các ngươi lòng vòng cả buổi.”
“Thời gian chờ các ngươi quyết định thì trận pháp chung quanh đã khởi động, hơn nữa còn có một đám cường giả dị tộc ẩn nấp, đang chê cười các ngươi đây.”
Mộc Phàm vừa nói xong, sắc mặt những người khác tức khắc rất khó coi.
Ngươi nói lời này, chẳng lẽ không bao quát chính mình, không phải ngươi cũng bị vây ở chỗ này sao?
Ong!
Vừa dứt lời liền thấy chung quanh truyền đến một loạt tiếng vù vù, hoa văn rập rạp sáng lên, lập loè đan xen, hình thành một quầng sáng phong tỏa nơi này.
Mấy người đều biến sắc, ý thức được không xong rồi.
Bọn họ vừa ra tới liền rơi vào bẫy của dị tộc, vì sao bọn chúng còn chưa có động thủ, không biết dị tộc nơi này suy nghĩ thế nào.
“Chuẩn bị chiến đấu.”
Diệp Hồng Trần quát lạnh, phản ứng đầu tiên, trong cơ thể bộc phát ra một cổ khí thế kinh thiên.
Oanh!
Những người khác cũng sôi nổi bùng nổ tu vi, lực lượng, ngưng tụ hơi thở cường đại, như theo bản năng bảo hộ Mộc Phàm ở giữa.
Phản ứng đầu tiên chính là bảo hộ vị Truyền kỳ trận sư Mộc Phàm này, xem hắn là một kẻ yếu không có chiến lực.
Thật ra cũng đúng, sức chiến đấu của Trận pháp sư cũng không mạnh, Trận pháp sư mà bọn họ biết căn bản không mạnh về chiến đấu.
Nhìn thấy một loạt hành động của bọn họ, Mộc Phàm vừa bực mình vừa buồn cười, thế mà đối đãi hắn như một kẻ yếu.
Nhưng hắn cũng không nói gì hết, chỉ yên lặng nhìn hư không u ám phía trước, có hơi thở cường đại khiến cho hắn chú ý.
“Chẳng lẽ trong tám tộc có ẩn giấu Bán thần?”
Mộc Phàm nghiêm nghị, vốn dĩ chỉ là suy đoán, hiện tại tới gần lại cảm ứng được từng hơi thở cường đại mờ mịt.
Hơi thở này hắn không quen thuộc nhưng chắc chắn thuộc về Bán thần.
Nói cách khác, trong tám tộc vây khốn Long Thành có Bán thần, còn không phải chỉ một tên.
Mộc Phàm cảm thấy phiền toái, có Bán thần tồn tại, căn bản không thể giữ được Long Thành, có lẽ nó đã sớm luân hãm rồi.
Xem ra dị tộc có tính toán khác, không công phá Long Thành vì mưu đồ nào đó lớn hơn nữa, không chỉ là muốn hấp dẫn viện binh nhân loại.
“Tới.”
Lúc này, Mộc Phàm đột nhiên mở miệng nói, mọi người căng thẳng.
Răng rắc!
Hư không u ám nứt ra, từ bên trong có từng bóng dáng mơ hồ đi ra, một đám có diện mạo quái dị, hung ác.
Những tên này đều là dị tộc, cường giả tám tộc xuất hiện vây quanh bọn họ.
“Nhân loại chỉ phái chín người tới?”
Trong sương đen bỗng có một sinh vật hình thể khổng lồ thò cái đầu cực to ra, hai con mắt lóe ánh sáng xanh biếc.
“Chẳng lẽ nhân loại không còn kẻ khác?”
“Chỉ phải chín nhân loại miệng còn hôi sữa này tới?”
Chung quanh, một tên lại một tên sinh vật dị vực mở miệng nói, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc cùng khó hiểu.
Vì sao nhân loại chỉ phái chín người tới, trông cực kỳ trẻ tuổi trẻ.
Điều này thực sự làm đám sinh vật dị tộc khó hiểu, ngạc nhiên, không nghĩ ra, cho nên không lập tức động thủ tiêu diệt nhóm Mộc Phàm.
“Đi, bắt sống.”
“Bắt lấy chín nhân loại này, tra khảo linh hồn.”
Chỉ thấy bóng dáng u ám mở miệng hạ lệnh, tức khắc đám sinh vật bốn phía đồng thời phóng tới.
Bọn chúng muốn bắt sống chín người Mộc Phàm, tra khảo linh hồn thu hoạch tin tức.
“Bảo hộ Mộc Phàm.”
“Động thủ, giết ra ngoài.”
Lúc này, Diệp Hồng Trần đột nhiên lấy ra một dụng cụ, mở ra, nháy mắt bộc phát ra một luồng sáng xông thẳng lên cao, xỏ xuyên qua trận pháp.
“Giết!”
Mấy người khác đồng thời quát lớn, lực lượng tích tụ bùng nổ, công kích về phía trước.
Ầm!
Hai bên động thủ, mở màn một trận huyết chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận