Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 216: Ma long

Trước bộ lạc, Tế ti cùng Liệt Sơn, còn có một đám dân bản xứ nhìn theo bóng dáng Mộc Phàm cưỡi Băng long rời đi.
“Tế ti, ngươi nói hắn có thể giết chết Ma long sao?”
Liệt Sơn có chút tò mò hỏi.
Tế ti bên cạnh tự tin cười nói: “Tộc trưởng yên tâm, lần này Ma long chết chắc rồi, tổ địa thất lạc mấy trăm năm của tộc ta sắp trở về trong tay.”
“Ta chỉ tiếc bí quyển kia.” Liệt Sơn có chút đau lòng.
Tế ti lắc đầu: “Tộc trưởng không cần để ý, từ mấy trăm năm trước, sau khi Hỏa thần không còn buông xuống, liền không có biện pháp tu luyện bí quyển, giữ lại cũng là vô dụng, sao không thuận nước đẩy thuyền.”
“Vị nhân loại thiếu niên này sâu không lường được, giao hảo đối với Viêm tộc chúng ta có nhiều chỗ tốt hơn.” Tế ti bình tĩnh nói.
Một bí quyển vô dụng giữ lại chính là để trưng bày, đưa cho Mộc Phàm còn có thể thuận nước đẩy thuyền, mời người ta tiêu diệt Ma long, đoạt lại tổ địa.
Quan trọng hơn là có thể giao hảo với nhân loại Mộc Phàm này, đối với Viêm tộc trong tương lai mà nói không chừng còn có chỗ tốt cùng tác dụng lớn hơn.
........
Mộc Phàm cưỡi Băng long rời khỏi Lam diễm bộ lạc, một đường hướng về phía nam, bay ra ngoài Vĩnh đông chi địa.
Trên đường, hắn mở bản đồ hệ thống, xem xét khu vực kia.
Vừa nhìn liền thấy trong khu vực kia có một điểm sáng màu hồng thật lớn, đại biểu cho sự uy hiếp cường đại.
“Ma long, thực lực không tầm thường a.” Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói.
Đúng lúc Băng long nghe thấy, nó nhịn không được mở miệng nói: “Chủ nhân, ngươi nói Ma long, có phải gia hỏa có hai cái cánh, cả người đen như mực, vô cùng xấu xí?”
“A, ngươi biết?” Mộc Phàm kinh ngạc.
Ngay sau đó hắn bừng tỉnh nói: “Cũng đúng, ngươi là Long tộc, tất nhiên nhận biết Ma long, ngươi biết gì về nó, thực lực Ma long như thế nào?”
“Chủ nhân, thực lực Ma long không phân cao thấp với ta, chỉ mạnh hơn ta một chút, nhưng đó là chuyện một trăm năm trước, hiện tại ta chỉ kém một bước liền Nhập thánh, thời kỳ toàn thịnh hẳn là có thể đánh thắng nó.”
Băng long nghiêm túc trả lời, so sánh.
Nghe như vậy, Mộc Phàm liền nắm chắc.
Băng long rất cường đại, nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn, dù Ma long cường đại hơn, thậm chí đã bước vào Thánh cảnh cũng không thành vấn đề.
Hiện tại Mộc Phàm không sợ cường giả Thánh cảnh, Đại vũ trụ bí điển tới tầng năm trăm, thân thể mạnh thái quá, hơn nữa luyện khí trong cơ thể giống như biển rộng, sức chiến đấu khủng bố.
“Còn chưa từng ăn rồng thịt đây, đi làm thịt Ma long kia mang về nếm thử.”
Hắn vừa suy nghĩ, vừa lầm bầm lầu bầu nói thầm.
Không nghĩ tới, Băng long dưới chân nghe xong nhịn không được rùng mình, trong mắt lộ vẻ cảm thấy may mắn, càng thêm kính sợ Mộc Phàm.
Chủ nhân này, thật hung tàn, mở miệng liền muốn làm thịt Ma long mang về ăn.
Còn may mà mình lựa chọn thần phục, nếu không có khả năng đã bị Mộc Phàm mang về ăn rồi, đó mới là bi ai thật sự.
Tuy rằng trở thành tọa kỵ nhưng ít ra còn sống.
“Chủ nhân, sắp tới rồi.”
Không bao lâu, Băng long mở miệng nhắc nhở một câu, Mộc Phàm từ trong suy nghĩ tỉnh lại.
Ngẩng đầu nhìn quả nhiên nhìn thấy đã rời khỏi Vĩnh đông chi địa, đi tới một khu phế tích hoang vu trên không.
Từ trên cao nhìn xuống, phía dưới có một mảng kiến trúc cũ nát, lộ ra chút cổ xưa, thần bí.
Có lẽ nơi này đã từng là địa bàn của Viêm tộc, chỉ là không biết đã trải qua chuyện gì mà bị hủy diệt, chỉ còn lại Lam diễm bộ lạc may mắn tiếp tục tồn tại.
“Hơi thở thật mạnh.”
Mới vừa tới gần, Mộc Phàm liền cảm ứng được một hơi thở cường đại.
Ở sâu trong phế tích, có một mảng sương mù đen bao phủ, trong bóng đêm có vẻ thâm trầm đáng sợ, lộ ra một loại cảm giác cắn nuốt vạn vật.
Bên trong có một đầu Ma long khủng bố ẩn nấp, chiếm cứ tổ địa Viêm tộc mấy trăm năm.
“Băng long, ngươi tới làm gì?”
Đột nhiên, trong sương đen truyền đến một tiếng rít gào, thanh âm chấn động bát phương, truyền khắp trăm dặm.
Không ít sinh vật nghe được sợ hãi nhanh chân bỏ chạy, thậm chí có sinh vật bị doạ trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy.
Trong sương đen có một đôi mắt màu đỏ tươi, đang nhìn chằm chằm Băng long, lộ ra một chút hung tàn, sát khí quanh quẩn.
“Ma long?” Mộc Phàm bình tĩnh nhìn về phía màn sương đen phía trước, thấy được đôi mắt đỏ to như chậu rửa mặt kia.
Một hơi thở đáng sợ đập vào mặt, ẩn chứa sự thô bạo, hung ác, vô cùng khiếp người.
Mộc Phàm có thể thấy rõ bên trong sương đen có một sinh vật khổng lồ đang nằm dài, bề ngoài cực kỳ giống rồng trong thần thoại phương tây, có một đôi cánh thịt.
Tổng thể trông như một con thằn lằn to, mọc đầu rồng, toàn thân là vảy đen lập loè ánh sáng, ma khí tận trời.
“Ma long, ngày chết của ngươi tới rồi.”
Băng long cuốn sương lạnh đến, há mồm nói một câu khiến Ma long tức giận, cả người phát run, há mồm rống một tiếng.
“Ngao!”
Một tiếng long ngâm, rung trời động đất.
Ma long hét giận dữ, sương đen cuồn cuộn tan ra, để lộ thân hình khủng bố của nó, đầu ngẩng lên, hai cái sừng có lập lòe tia điện.
“Ngươi muốn chết?” Ma long hét lớn một tiếng.
Nhưng rất mau liền chú ý thấy trên đầu Băng long có một người, một thiếu niên nhân loại.
“Nhân loại sao?” Ma long kinh ngạc nhìn kỹ.
Ngay sau đó, hai mắt Ma long trừng to, không thể tin được, nói: “Ngươi thế mà thần phục nhân loại, làm toạ kỵ của nhân loại?”
Ma long sợ ngây người, không nghĩ tới Băng long lại thần phục nhân loại.
Nhưng rất mau nó liền nhận ra điều gì đó, hai mắt đứng tròng, lộ vẻ kinh hãi, rốt cuộc thấy rõ hình dáng của Mộc Phàm, nhớ kỹ hơi thở này.
“Là hắn?” Ma long khiếp sợ.
Rốt cuộc nhớ tới, đây không phải là người phía trước độ kiếp trên Thánh sơn sao?
Nó đã hiểu vì sao Băng long thành tọa kỵ của nhân loại, thì ra là tên nhân loại độ kiếp này thu phục Băng long.
Nghĩ đến cảnh tượng độ kiếp đáng sợ của Mộc Phàm, trong lòng Ma long run lên, thầm than một tiếng không ổn.
“Nhân loại, ngươi tới đây làm gì?” Ma long há mồm gầm nhẹ một tiếng, cảnh cáo.
Mộc Phàm đánh giá Ma long, thật sự không xinh đẹp như Băng long, nhìn như thế nào đều thấy Băng long mang bóng dáng Thần long phương động, vừa nhìn liền thoải mái.
Còn Ma long trước mắt hoàn toàn là một con thằn lằn to, mọc ra một đôi cánh to, bụng cũng to to, bên trong lập lòe ánh sáng hồng.
“Ai, ngươi quá xấu, bằng không bắt ngươi làm sủng vật cũng không tồi.” Mộc Phàm đột nhiên lắc đầu tiếc hận, nói một câu.
Vừa nói ra lời này, bầu không khí tức khắc đọng lại.
Ma long, Băng long đều bị lời nói của Mộc Phàm làm sợ ngây người, đơ ra.
Nhân loại này thế mà nói Ma long quá xấu, nếu không sẽ chộp tới làm sủng vật.
Băng long nghe xong trong lòng run run, âm thầm mừng rỡ, xem ra mình vẫn được chủ nhân khen ngợi về diện mạo, nếu không không có khả năng sẽ thu phục mình.
Nghĩ như vậy, trong lòng Băng long liền cân bằng.
Nó đắc ý nhìn Ma long, cười nhạo nói: “Nghe được sao, chủ nhân nói ngươi quá xấu, không có tư cách làm sủng vật của hắn, ngoan ngoãn chịu chết đi.”
“Khốn nạn!”
Ma long phát ra tiếng gầm giận dữ.
Oanh!
Một cổ ma khí bàng bạc quét tới nhưng lại bị một hơi thở vô hình ngăn trở, thậm chí trực tiếp đánh tan.
Mộc Phàm nhẹ nhàng bình thản nhìn Ma long, bước từng bước trên không trung đi hướng tới màn sương đen.
“Nói nhảm quá nhiều, vẫn nên nhanh giải quyết rồi trở về ngủ.”
Hắn vừa dứt lời, thân ảnh chợt lóe xuất hiện trên phía trên đầu Ma long, cả người bộc phát ra một khí thế kinh thiên.
“Nhân loại, đi tìm chết đi.”
Ma long tức giận há mồm phun một ngụm long tức, long viêm cực nóng thổi tới, bầu trời đều được chiếu sáng.
Mộc Phàm ở giữa không trung chỉ nhẹ nhàng giơ tay đè xuống, long tức bàng bạc liền bị giam cầm.
“Hư không khắc trận.”
Mộc Phàm quát một tiếng, đôi tay nhanh chóng vẽ gì đó trong không trung, từng đường trận văn trống rỗng xuất hiện, đan xen tạo thành một đại trận phủ xuống.
Nhìn đến cảnh này, đồng tử Ma long co rụt lại, lộ vẻ kinh hãih.
“Hư không khắc trận, ngươi là Truyền kỳ trận sư?”
Ma long hoảng sợ hét lên một tiếng, xoay người quay đầu vỗ cánh bay đi, muốn chạy trốn.
Nó bị Mộc Phàm dọa té đái, có thể khắc trận trong hư không, hiển nhiên là một tên Truyền kỳ trận sư, không chạy chẳng lẽ ở lại chờ chết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận