Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 613: Mai phục

“Bệ hạ, may mắn không làm nhục mệnh!”
Hình Thiên nhanh chóng trở lại, mang theo một thi thể cùng hai thanh kiếm.
Mộc Phàm hài lòng gật đầu, nhìn mắt hai thanh kiếm, cũng không tồi, thu lại trước, sau này tặng kẻ khác.
Còn căn nguyên của tên thần hủy diệt cấp Bất hủ thì bị Mộc Phàm tinh luyện ra, thi thể tiêu tán biến mất.
“Thật nghèo, một cấp Bất hủ lại không có hàng tồn kho?”
Mộc Phàm có chút khinh thường nói, luyện hóa xong lại không lấy được căn nguyên nào khác, chẳng có một tia căn nguyên đại đạo nào.
Điều này làm cho hắn rất không hài lòng, mắng một tiếng quỷ nghèo.
Nữ chiến thần bên cạnh đơ ra, cạn lời, bi ai thay cho thần hủy diệt.
Ngươi bị giết, bị luyện hóa căn nguyên, cuối cùng còn bị mắng là quỷ nghèo, giết người tru tâm chính là như vậy.
“Ngươi không biết một khi lấy được căn nguyên đại đạo liền trực tiếp hấp thu, luyện hóa, tăng cường lĩnh ngộ đối với đại đạo và cảnh giới sao?”
Nàng không nhịn được mở miệng nhắc nhở, ngươi cho rằng giết kẻ khác là có thể đạt lấy?
Nàng thật sự lo lắng Mộc Phàm túng quẫn rồi giết mình luôn, kết quả phát hiện trên người cũng không có căn nguyên đại đạo, vẫn nên nói rõ.
Quả nhiên, Mộc Phàm nghe xong bừng tỉnh, mắng: “Lấy được liền ăn luôn sao, thật là, chẳng lẽ không biết nên để lại một chút để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào?”
“....” Nữ chiến thần chớp chớp mắt, không biết bình luận thế nào.
Để lại một chút?
Nàng không hiểu để lại một chút làm cái gì, lấy được mà không hấp thu tăng cường lĩnh ngộ đối với đại đạo và tu vi, giữ lại có ích lợi gì?
“Còn may là lão tử vừa mới thu lấy hai luồng căn nguyên đại đạo, coi như thu hoạch được chút.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, kiểm tra thu hoạch.
Hắn lấy ra một quầng sáng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của nữ chiến thần.
Vẻ mặt nàng có chút phức tạp, thứ này vốn nên thuộc về nàng nhưng thần hủy diệt đột nhiên nhảy ra cướp đoạt, sau đó Mộc Phàm lại làm thịt thần hủy diệt, trấn áp nàng.
“Hình như chí bảo này là một cây cung?”
Mộc Phàm suy tư gì đó nhìn quầng sáng phong ấn.
Chí bảo này chính là một cây cung tràn ngập hủy diệt, giết chóc.
“Nhưng còn chưa hoàn toàn thành hình, trên lý luận thì không có biện pháp dựng dục thành hình, không có khả năng xuất hiện.”
Cuối cùng, Mộc Phàm khẽ lắc đầu, nhận thấy cây cung này rất khó xuất thế, bởi vì sự tồn tại của nó không được đại đạo tán thành.
Cây cung này ẩn chứa lực lượng giết chóc, hủy diệt rất cường đại, đại đạo không cho phép nó xuất hiện.
Hiện tại gặp được Mộc Phàm chính cơ hội của nó, có lẽ có thể dựng dục thành công, nói chính xác là không cần dựng dục.
“Nếu không thì dung nhập vào Diệt thế cung, hoá thành Tịch diệt cung?”
Mộc Phàm nói rồi lấy Diệt thế cung ra, đánh vào trong quầng sáng này, bắt đầu dung hợp.
Ong!
Chỉ thấy Diệt thế cung nháy mắt hợp nhất với bóng cung bên trong, hình thành một Đại đạo chí bảo càng cường đại hơn, càng khủng bố hơn.
“Ngươi muốn nó xuất thế?”
Nữ chiến thần kinh ngạc hỏi, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Nếu cây cung này xuất thế, chắc chắn không kẻ nào chắn nổi.
“Như thế nào, ngươi sợ?” Mộc Phàm buồn cười hỏi.
Nàng thẹn quá hóa giận: “Ta sợ sao? Cả đời chinh chiến mấy trăm kỷ nguyên, chưa bao giờ sợ hãi.”
“Mấy trăm kỷ nguyên?”
Mộc Phàm sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt trở nên cổ quái: “Thì ra ngươi đã sống mấy trăm kỷ nguyên, thật sự là một lão quái vật.”
“Ngươi mới là lão quái vật.” Nàng phẫn nộ hét lớn to.
Một nữ nhân bị gọi là lão quái vật, tất nhiên sẽ phẫn nộ rồi.
Mộc Phàm cười hắc hắc nói: “Ngươi nhìn đi, ta còn chưa tới một trăm triệu tuổi, so với ngươi thì ta vẫn còn trẻ đây.”
“....” Nàng há miệng thở dốc, đột nhiên nhắm mắt lại không nói nữa.
Lúc này, nàng tự bế.
Đúng vậy, vừa rồi không phát hiện, hiện tại mới nhận ra Mộc Phàm thật sự không đủ một trăm triệu tuổi, chuyện này khiến nàng chịu đả kích thật sâu.
Một gia hỏa không đến một trăm triệu tuổi lại có thể nhẹ nhàng trấn áp lão quái vật sống mấy trăm kỷ nguyên như nàng.
Có thể không mất mặt sao?
Mộc Phàm hỏi: “Đúng rồi, ngươi tên là gì?”
Nàng hừ một tiếng, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: “Ta là nữ thần chiến tranh Địch Mỹ Toa thuộc vũ trụ Cao duy Săn thú.”
Vừa nghe lời này, Mộc Phàm chậc chậc nhìn nàng, khiến nàng không được tự nhiên.
Chỉ nghe Mộc Phàm nói: “Ngươi tên Địch Mỹ Toa, ta cho rằng ngươi tên Athena đây.”
“Athena là ai, dáng vẻ giống nhau sao?” Nàng tò mò hỏi.
Mộc Phàm lắc đầu cười nói: “Ta cũng chưa thấy qua, hẳn là rất giống đi.”
“Đi thôi, tiếp tục lên đường, đoạt thêm một chút căn nguyên đại đạo.”
Hắn nói xong bay vút đi.
Phía sau, Hình Thiên không rên một tiếng nhìn Địch Mỹ Toa, giống như đang nói, ngươi không đi, cẩn thận Thiên Đế bệ hạ.
Địch Mỹ Toa hung hăng trừng mắt trừng hắn một cái, hừ một tiếng, nhanh lắc mình đuổi theo, không dám chạy trốn.
Bởi vì nàng biết trốn không thoát, huống chi còn có một tên tuỳ tùng tận tâm trung thành, không có khả năng thoát khỏi.
Biện pháp duy nhất chính là chờ, chờ đợi cơ hội có thể chạy thoát.
“Hai ngươi đều đi chiến chi đạo, nên tâm sự để hiểu biết lẫn nhau.”
Trên đường, Mộc Phàm bình tĩnh nói.
Nhưng Địch Mỹ Toa không cảm kích chút nào, ngược lại nói: “Muốn tâm sự cũng là tâm sự với ngươi, ngươi thật sự muốn tìm hiểu ta thì tới nào, chúng ta liền sinh một nhãi con?”
“Phốc... Khụ khụ, coi như ta chưa nói.”
Mộc Phàm bị sặc, nữ thần này thật bưu hãn.
Nhìn bộ dáng hắn ăn thiệt thòi, Địch Mỹ Toa âm thầm đắc ý, xem ngươi còn dám xằng bậy nữa không?
Hình Thiên không rên một tiếng, thậm chí không nhìn thẳng, giống như không hề có cảm giác.
Nhìn Hình Thiên như rối gỗ, Mộc Phàm khẽ thở dài, xem ra ý tưởng bồi dưỡng tiểu chiến thần có chút khó thực hiện.
“Phía trước có điểm khác thường.”
Đi tới, Địch Mỹ Toa đột nhiên mở miệng cảnh cáo.
Mộc Phàm nghe xong giương mắt nhìn, trên mặt không chút biến hóa, nhưng trong mắt lại xuất hiện từng luồng sáng, hình như nhìn thấy cái gì.
“Nha, có kẻ mai phục?”
Hắn kinh ngạc nói một câu.
Là mai phục riêng bọn họ hay là mai phục tất cả sinh linh ngang qua.
Mặc kệ là loại nào, nếu đã mai phục thì tương đương với địch nhân, trực tiếp diệt sạch sẽ là được.
“Ba tên cấp Bất hủ, Hình Thiên, ngươi một đánh hai, Địch Mỹ Toa, tên còn lại là của ngươi.”
Mộc Phàm vừa tới gần vừa bình tĩnh an bài, căn bản liền không để vào trong mắt.
Ba sinh vật cấp Bất hủ, hắn có thể nhẹ nhàng diệt sát.
Nhưng hắn muốn mài giũa Hình Thiên nhiều hơn, cũng có thể nói rằng hắn lười ra tay.
Đã có tay đấm rồi còn phải tự mình ra tay thì quá mất mặt, đánh nhau thì để tiểu đệ ra sân.
“Hừ!” Địch Mỹ Toa hừ nhẹ một tiếng, biểu đạt sự bất mãn.
Mộc Phàm thấy nàng bất mãn nói: “Trong ngươi có vẻ không hài lòng, vậy thôi, không cần ngươi ra sân, lát nữa sẽ ngươi không có thu hoạch.”
“Ta chưa nói là không đi, chỉ là không hài lòng với chuyện ngươi cho ta một tên, xem thường ta sao?” Nàng lập tức sửa miệng, vẻ mặt khó chịu.
Mộc Phàm hơi mỉm cười nói: “Biểu hiện thật tốt, giết đối thủ là ngươi có thể nhận được một phần căn nguyên đại đạo, nếu biểu hiện không tốt, không được khen thưởng.”
“Vậy ngươi nhìn kỹ nha.”
Hai mắt Địch Mỹ Toa tỏa ánh sáng, chiến ý tràn ra, chiến ý trong lòng bị mấy câu của Mộc Phàm kích thích.
Không có biện pháp nào khác, có phần thưởng.
Tuy rằng có vẻ không đáng tin cậy nhưng hắn là cường giả cấp độ cao, hẳn là sẽ giữ lời.
Bản thân nàng cũng rất hiếu chiến, có lợi ích sao lại không muốn đánh chứ?
“Chiến tranh tù lung!”
Đột nhiên, Địch Mỹ Toa vung thương, có ánh sáng phủ xuống, hóa thành một lồng giam, trực tiếp bao phủ mấy chục vạn dặm.
Không có Địch Mỹ Toa cho phép thì không thể thoát ra được, trừ phi tự đánh vỡ lồng giam.
Nhưng cường giả cấp Bất hủ có thể đánh vỡ không nhiều, có thể nói là nàng chưa từng gặp.
Mộc Phàm thì ngoại lệ rồi, hắn nhìn quầng sáng chung quanh, có từng đạo pháp tắc đan xen, bao phủ, muốn thoát ra cũng khó.
Chỉ là Mộc Phàm không để ý, với hắn mà nói thì chẳng có lồng giam gì cả, một ngón tay có thể nhẹ nhàng đâm xuyên rồi.
“Bị phát hiện!”
“Giết!”
Lúc này, ba sinh vật cấp Bất hủ ẩn nấp phía trước đồng thời vọt ra.
Ba bóng dáng kia có hơi thở cường đại.
Ba tên này vừa mới chặn giết một sinh vật khác, giờ lại gặp phải nhóm Mộc Phàm.
“Hắc hắc, các ngươi thức thời ngoan ngoãn quỳ xuống xin tha.”
Tên cầm đầu cười dữ tợn, bộ dáng quái dị, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Địch Mỹ Toa.
“Muốn chết!”
Địch Mỹ Toa trừng mắt, trường thương gào thét, mũi nhọn đâm thẳng tới đầu đối phương.
Keng!
“Ai da, là một cô nàng nóng nảy, tới đây, ca ca xoa bóp cho ngươi.”
Sinh vật cấp Bất hủ này cười nói, thân thể đột nhiên mọc ra ngàn cánh tay cầm binh khí, năng lượng nó ngưng tụ làm kẻ khác phải hoảng sợ.
“Ha ha, đại ca, chúng ta cũng muốn.”
Lúc này, hai sinh vật còn lại cười to muốn xông tới.
Phanh!
Nhưng còn chưa vọt tới đã bị một lực lượng cường đại đánh bay ra ngoài.
Hình Thiên cầm thuẫn rìu chặn lại, lạnh lùng nói: “Đối thủ của các ngươi là ta, đệ nhất chiến thần dưới trướng Thiên Đế, Hình Thiên.”
“Giết!”
Hình Thiên rít gào, vung rìu đánh tới, lấy một địch hai, khiến đối thủ tan tác.
Một màn này khiến sinh vật ngàn tay hoảng sợ, hai huynh đệ của nó lại bị một tên không đầu nghiền ép.
“Đáng chết, sao có thể?”
Nó kinh ngạc xen lẫn tức giận, muốn đi hỗ trợ, kết quả bị Địch Mỹ Toa kiềm chế chặt chẽ, một tay chiến thương một tay chiến thuẫn, chiến ý hừng hực thiêu đốt, chiến đấu kịch liệt.
“Hả?”
Đang xem kịch, Mộc Phàm bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn thuận tay vỗ một chưởng, không gian chung quanh không gian nổ tung, khí lãng cường đại thổi quét làm cả đám dừng lại.
“Thanh tẩy giả, mai phục ta?”
Mộc Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén đảo qua không gian rách nát xung quanh, dĩ nhiên có vài bóng dáng mơ hồ giấu bên trong.
Nơi này có mấy tên Thanh tẩy giả âm thầm mai phục Mộc Phàm.
“Thanh tẩy giả?”
Địch Mỹ Toa cùng đối thủ đồng thời dừng lại, kinh hãi nhìn sang bên này.
Hình Thiên cũng ngừng tấn công, nhìn mấy bóng đen vây quanh Mộc Phàm mà bừng sát khí.
“Mở ra cơ chế thanh tẩy tối cao...”
“Ban thanh tẩy!”
Chỉ thấy năm bóng đen một tập trung năng lượng gì đó, lập tức bao phủ lấy Mộc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận