Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 402: Thiên Đình thượng cổ

Trước Bắc Thiên môn, một người một thỏ chậm rãi tiến vào.
Mới vừa vào tới, Mộc Phàm liền cảm nhận được một hơi thở độc đáo, chung quanh tràn ngập sự linh động.
Tiên linh khí, còn gọi là tiên khí!
“Hút... !”
Mộc Phàm nhịn không được hít một hơi, chỉ cảm thấy cả người thư thái, lỗ chân lông đều mở ra.
Nuốt một ngụm tiên linh khí, cả người cảm giác như thành tiên.
“Tiên khí thật nồng đậm, không hổ là Thiên Đình thượng cổ.”
Không thể không cảm thán, Thiên Đình chính là Thiên Đình, có tiên khí nồng đậm, một đầu heo sinh hoạt ở nơi này cũng có thể thành tiên.
Điều này làm cho Mộc Phàm có xúc động muốn dọn đi toàn bộ Thiên Đình thượng cổ.
Nhưng cũng chỉ nghĩ tới mà thôi, hắn không năng lực này.
“Đại nhân, nơi này có thật nhiều bảo vật sáng lấp lánh.”
Tiểu Ách bên cạnh đột nhiên nói một câu khiến Mộng Li ghé mắt nhìn, nhịn không được nhìn nhiều một chút.
Đáng tiếc là nàng không có biện pháp nhìn thấu Tiểu Ách, cả Mộc Phàm cũng không nhìn thấu, nàng có thể nhìn thấu mới là lạ.
“Mộc... Chủ nhân.”
Trong lòng ngực, thỏ ngọc muốn kêu tên Mộc Phàm, kết quả giống như ý thức được gì đó lập tức sửa miệng.
Nó nói: “Chủ nhân, vừa rồi là tiên thú Côn trấn thủ Bắc thiên hà, còn có Kỳ lân tọa trấn Côn Luân tiên cảnh, đều bị ngươi thu phục rồi sao?”
Mộc Phàm nghe được lời này, cười cười nói: “Không cần gọi ta là chủ nhân, ngươi ta không phải chủ tớ, chủ nhân nhà ngươi là Thường Nga.”
“....” Mộng Li không còn lời gì để nói.
Lời này cũng không sai nha, chủ nhân của thỏ ngọc là Thường Nga.
“Được thôi, vậy ta gọi ngươi là Mộc Phàm đại ca?” Thỏ ngọc cẩn thận hỏi một câu.
Mộc Phàm nghĩ nghĩ, cười khổ nói: “Cũng không biết ngươi sống bao nhiêu năm rồi, năm nay ta vừa mới thành niên, ngươi gọi ta là đại ca thì có chút quái quái.”
“....” Thỏ ngọc lại đơ ra, câm nín luôn.
Mộc Phàm nói cũng đúng, nàng đã sống qua năm tháng dài dòng, nhưng sao có thể tồn tại lâu như vậy thì nàng cũng không rõ.
Bởi vì nàng nàng không có đủ ký ức, chỉ nhớ mình đến từ Côn Luân, là một con thỏ ngọc, còn có phải là con thỏ ngọc trong ngực Thường Nga hay không cũng không chắc chắn.
Tóm lại, Mộng Li đến từ Côn Luân tiên cảnh, có lẽ nàng chỉ là một con thỏ yêu bình thường trong Côn Luân tiên cảnh mà thôi.
“Ta rất tò mò, trước đó La sát tiến vào Côn Luân như thế nào, làm sao tránh khỏi hai con tiên thú thượng cổ?”
Lúc này, Mộc Phàm tò mò về chuyện La sát tiến vào Côn Luân tiên cảnh, hơn nữa còn sống sót trở ra, mang theo một đầu hung yêu thượng cổ Cửu anh.
“Cửu anh vốn bị nhốt ở tầng một thiên lao, hẳn là chỉ mới thoát ra gần đây, đúng lúc gặp được La sát tiến vào Côn Luân.”
Mộng Li suy đoán như vậy.
Nhưng Mộc Phàm vẫn còn khúc mắc một vấn đề, La sát chỉ là một người bình thường sao?
“Mộng Li, ngươi biết gì về La sát?” Hắn cảm giác thân phận của La sát không đơn giản, không phải là người bình thường.
Mộng Li nghe xong suy nghĩ một lúc mới nói: “Ta cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết nàng không phải nam cũng không phải nữ, cũng có thể nói là một thể lưỡng tính.”
“Có ý gì?” Mộc Phàm kinh ngạc, còn có một thể lưỡng tính?
Chỉ nghe Mộng Li giải thích: “Ý là ở thời điểm chưa tu luyện đến viên mãn, nàng có thể là nữ, cũng có thể là nam, hoặc là bất nam bất nữ, chỉ khi nào tu luyện đến mức viên mãn mới có thể xác định một loại giới tính cuối cùng, loại tình huống này chỉ có ở Tu La tộc thượng cổ.”
“Tu La?” Mộc Phàm chấn động.
Đây là lần đầu tiên nghe nói tới Tu La tộc, thế mà còn có một thể lưỡng tính, thật là quái lạ.
Thế giới to lớn, chuyện lạ gì cũng có.
“Cũng không phải là mỗi một Tu La đều như vậy, loại tình huống này chỉ có thể xuất hiện trên người Tu La vương.”
Mộng Li nhẹ giọng giải thích một câu.
Mộc Phàm nghe xong, suy tư gì đó rồi nói: “Vậy có nghĩa là La sát thuộc Tu La tộc, hoặc là có được huyết mạch vương tộc của Tu La tộc thượng cổ?”
“Không sai, bằng không thì Cửu anh cũng sẽ không ký túc trong cơ thể nàng, có lẽ một nửa tính cách kia của nàng đã bị Cửu anh ăn mất.”
“Ngươi có thể nhìn ra trong cơ thể La sát có Cửu anh?” Mộc Phàm kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thẳng vào thỏ ngọc như quả cầu bông này.
Mộng Li liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cửu anh chính là hung yêu thượng cổ, sao ta lại không cảm ứng được chứ, chỉ là lúc ấy không nói ra mà thôi.”
“Ngươi nói coi, La sát có thể cũng là một tên Tu La chạy ra từ thiên lao hay không, thật ra nàng chính là một tên Tu La vương thượng cổ từng bị nhốt ở thiên lao.”
Trong đầu Mộc Phàm đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, một phỏng đoán rất lớn mật.
“Đều có khả năng, nhưng ngươi phải cẩn thận nàng, Tu La tộc am hiểu mị hoặc khống chế tâm trí nhất, một khi bị khống chế sẽ không cách nào thoát khỏi.”
Mộng Li cảnh cáo, Tu La tộc có một loại năng lực thiên phú, có thể khống chế tâm trí kẻ khác.
“Không sao, không kẻ nào có thể khống chế tâm trí của ta.”
Mộc Phàm rất trấn định, hoàn toàn không đặt chuyện này trong lòng, nói giỡn sao, có hệ thống ở đây, kẻ nào có thể khống chế tâm trí hắn?
Hai người vừa nói chuyện vừa tiến vào Bắc thiên môn, dẫm lên từng đám mây đỏ lơ lửng trong không trung, phía trước có một con đường bằng mây mù.
Cảm giác bước trên đám mây rất êm ái, nhưng nơi này có ẩn giấu sát cơ, một khi vô ý có khả năng trực tiếp thân tử đạo tiêu.
“Nơi này chính là Thiên Đình thượng cổ sao?”
Xuyên qua một mảng mây mù, cảnh tượng ánh vào đôi mắt làm Mộc Phàm ngây ngốc tại chỗ.
Từng tòa tiên đảo lơ lửng giữa không trung, mây mù lượn lờ, tràn ngập tiên quang, màu sắc kỳ ảo, chính là tiên cảnh thật sự.
Hơn nữa trên mây mù còn có từng cung điện to lớn, tản ra tiên quang vạn trượng.
“Nơi đó chính là Thiên cung sao?”
Mộc Phàm chỉ vào tòa tiên cung to lớn nhất phía trước, không biết cao bao nhiêu trượng, tản ra ánh sáng chói lóa.
Chỉ là tiên cung đã sụp đổ hơn phân nửa, đổ nát thê lương, phế tích tiên cung đổ nát nhưng mỹ lệ tiên ẩn giấu sát khí.
“Không, đó không phải là Thiên cung nơi Thiên Đế ở, ta nhớ là sau khi tiến vào Bắc thiên môn sẽ tới Thiên cung mà Chân Võ Đế Quân trấn thủ.”
“Hẳn là Chân Võ Đế cung.”
Mộng Li có vẻ chắc chắn.
Nghe xong lời này, Mộc Phàm suy tư gì đó, nghe nói Bắc thiên môn do Chân Võ Đế Quân trấn thủ, chính là một vị Đế Quân ở Thiên Đình thượng cổ, không kém gì Thiên Đế.
Quả nhiên, Mộc Phàm vẫn còn có thể thấy tiên văn cổ xưa lập lòe trên tiên cung đổ nát.
“Chân Võ điện!”
Tiên văn dù đã trải qua vô số năm tháng vẫn lộ ra một hơi thở khiến người xem giật mình.
Mộc Phàm nghiêm túc, ánh mắt sáng quắc nhìn Chân Võ Đế cung đã sụp đổ, có cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt.
“Đại nhân, bên trong có một kiện bảo vật, ẩn chứa khí tức sát phạt cường đại.”
Đột nhiên Tiểu Ách lại mở miệng, lời nói khiến người nghe kinh ngạc.
Nàng chỉ vào Chân Võ điện nói bên trong có bảo bối, hiển nhiên là thấy bảo vật kia, chỉ là bảo vật kia quá chói mắt, không nhìn thấy hình dáng cụ thể.
Chỉ cảm nhận được hung thần chi khí vô cùng vô tận, sát phạt mãnh liệt, lạnh đến tận xương tủy.
“Quả nhiên bên trong có bảo vật.” Mộc Phàm cảm thấy hứng thú.
Nhưng còn chưa nghĩ tới chuyện đi vào thì Mộng Li đã lên tiếng cảnh cáo: “Đừng bước vào, trong Chân Võ Đế cung có sát trận đáng sợ, một khi bước vào chắc chắn vạn kiếp bất phục.”
“Ta cảm thấy hứng thú đối với tiên trận thượng cổ.”
Mộc Phàm không sợ chút nào, ngược lại lộ ra biểu tình tràn đầy hứng thú, muốn nghiên cứu tiên trận thượng cổ.
Nếu thật sự nghiên cứu thấu triệt, có lẽ lĩnh ngộ về trận pháp của hắn sẽ tăng lên, thậm chí bước vào một con đường khác.
Tiên trận thượng cổ khác với thần trận cùng trận pháp hiện tại, cho nên Mộc Phàm muốn tìm kiếm huyền ảo của trận đạo thượng cổ.
“Nếu ngươi muốn tìm hiểu tiên trận thượng cổ, có lẽ có một chỗ mà ngươi nên tới.”
Mộng Li bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lập tức mở miệng nhắc nhở.
“Nha, là chỗ nào?” Mộc Phàm lập tức hỏi.
Chỉ nghe Mộng Li nói: “Ta vừa mới nhớ lại một chút chuyện, trong bảo khố của Thiên Đình có tất cả tiên pháp, tiên thuật, tiên trận,..., có lẽ mở ra bảo khố sẽ lấy được.”
Vì sao lại nói có lẽ, bởi vì trải qua năm tháng dài dòng, chúng tiên ở Thiên Đình thượng cổ đã biến mất, không ai biết rõ trong bảo khố Thiên Đình còn có những thứ này hay không.
Nhưng Mộc Phàm lại động tâm, bảo khố của Thiên Đình chắc chắc là một chỗ cần tới rồi.
Nhìn Chân Võ Đế cung trước mắt, Mộc Phàm cũng động tâm, chắc chắn bên trong có bảo vật, không lấy không cam lòng nha.
“Đi thử một lần.”
Mộc Phàm bước ra một bước, đang muốn đi thử tiên trận trong Chân Võ Đế cung, nhìn xem có cơ hội tiến vào bên trong, lấy được bảo vật hay không.
“Ký chủ, hệ thống kiến nghị ngươi tìm kiếm Thiên Đế huyết, đúc thành vô thượng tiên thể rồi hãy chậm rãi thăm dò bảo vật trong Thiên Đình thượng cổ.”
Lúc này, trong đầu vang tiếng hệ thống nhắc nhở.
Nghe hệ thống nhắc nhở, Mộc Phàm sửng sốt, ngừng bước.
Hắn đang nghĩ về lời nhắc nhở này của hệ thống.
Hệ thống nói nên tìm Thiên Đế huyết trước, sau khi hoàn thành rèn luyện tiên thể thì mới có thể ổn thỏa tầm bảo trong Thiên Đình thượng cổ.
“Tốt thôi, nghe ngươi một lần.”
Mộc Phàm suy tư một lúc, cuối cùng cắn răng từ bỏ ý định thăm dò Chân Võ Đế cung lúc này.
Dù sao có thể thăm nơi này dò bất kỳ lúc nào, điểm mấu chốt nhất trước mắt vẫn là thực lực, trước tiên rèn luyện thân thể của mình thành vô thượng tiên thể, thực lực cường đại hơn thì sẽ an toàn hơn.
“Mộng Li, ngươi cũng biết vị trí của Thiên Đế cung?”
Mộc Phàm nói thẳng xong xuôi, trực tiếp hỏi thỏ ngọc Mộng Li, có lẽ nó có thể biết được.
“Thiên Đế cung?”
Mộng Li sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Thì ra Mộc Phàm muốn đi Thiên Đế cung, nhưng nơi đó là nơi nguy hiểm nhất.
“Ta biết một chút, có thể đi từ Quảng hàn cung thẳng tới Thiên Đế cung.”
Mộng Li suy nghĩ một chút rồi nói.
“Quảng hàn cung sao?”
Mộc Phàm suy tư, thầm nghĩ, chẳng lẽ vị Thường Nga trong truyền thuyết kia có gì đó với Thiên Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận