Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 161: Quấy nhiễu không rõ

-
Bãi đá, vị trí trung tâm, mấy cây cột đá đột nhiên sáng lên.
Vù!
Ngay sau đó, đám người Mộc Phàm, Nặc Á, Thanh Trĩ chậm rãi hiện lên, về tới thế giới dị vực có bầu trời màu đỏ máu.
“Đã trở lại.”
Hai người Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ cùng nhẹ nhàng thở ra, trở lại thế giới dị vực này, trong lòng buông lỏng không ít.
Chuyện vừa qua quá dọa người, để lại bóng ma trong lòng hai người, còn Nặc Á cùng Thanh Trĩ thì không có việc gì, hai người đã điều chỉnh cảm xúc lại.
“Hả?”
Mới vừa ra tới, Mộc Phàm liền cảm giác không thích hợp.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời màu đỏ sậm, cái khe thật lớn màu đỏ như một con mắt nhìn chăm chú vào mặt đất.
Ở trung tâm cái khe xuất hiện một mặt trăng màu trắng sáng ngời, phối hợp với cái khe thật lớn giống như là con mắt vừa mở ra.
“Sao lại có thêm một mặt trăng?” Mộc Phàm kinh ngạc không thôi.
Đám Nặc Á, Thanh Trĩ cũng chú ý tới, sắc mặt thay đổi, có chút ngạc nhiên.
Bởi vì trong tư liệu cũng không có ghi chép về chuyện này.
Thế giới dị vực này chỉ có một cái khe như con mắt, cũng không có quả cầu sáng như một mặt trăng kia.
“Sao lại thế này?” Nặc Á cũng kinh ngạc.
Biến hóa này rõ ràng làm người ta cảm thấy bất an.
Mấy người khác đều nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, như bị một con mắt khủng bố nhìn chằm chằm, trong lòng có loại áp lực vô hình.
Thế giới dị vực này quá quỷ dị, làm người ta rất bất an.
Mộc Phàm cau mày, yên lặng nhìn chăm chú mặt trăng, luôn cảm giác thế giới này đã xảy ra một ít biến hóa nào đó.
Sau khi hắn ngưng tụ nguyên thần, lên cấp Siêu phàm, cảm giác càng rõ ràng.
“Hệ thống, đó là tinh cầu sao?”
Mộc Phàm âm thầm dò hỏi hệ thống.
Ai ngờ hệ thống đáp lại một câu: “Bổn hệ thống chỉ rà quét bán kính một cây số, mời ký chủ tự thăm dò.”
“...” Mộc Phàm trợn mắt, thầm mắng một tiếng.
Hắn bất đắc dĩ, bán kính rà quét chỉ một cây số, quá cùi bắp đi?
Nhưng hắn không biết công năng chủ yếu của hệ thống là nạp tiền, biến mình trở nên mạnh hơn.
Mộc Phàm chưa từ bỏ ý định, mở bản đồ hệ thống, thấy được toàn bộ thế giới này, nhưng không có bầu trời.
Tiếc là bản đồ chỉ biểu hiện bề mặt thế giới này, căn bản không có bất kỳ tin tức gì về khe hở cùng mặt trăng trên bầu trời kia.
“Thôi, chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ trước.”
Mộc Phàm nói một câu, cắt ngang suy nghĩ của mọi người.
Hắn vừa xem xét bản đồ vừa nói: “Kế tiếp, chúng ta phải đi tra xét địa điểm xảy ra sự cố, sau khi ghi chép tin tức liền trở về giao nhiệm vụ.”
“Căn cứ theo ghi chép, địa điểm đó cách nơi này khoảng mười cây số, không quá xa.”
Nặc Á xem xét một bản sao tin tức rồi nói.
Mộc Phàm nhìn thoáng qua, đối chiếu với tin tức trên bản đồ của mình, tuy rằng tin tức này có chút sai lệch, nhưng cũng không ảnh hưởng.
Trên bản đồ của hắn, có một khu vực tối đen, chính là địa điểm xảy ra sự cố.
Hắn có chút kinh ngạc hỏi: “Hệ thống, khu vực tối đen này đại biểu cho cái gì?”
“Ký chủ, khu vực màu xám đại biểu cho nơi đó có từ trường không ổn định, có thể quấy nhiễu các phương pháp dò xét, nhưng bổn hệ thống không nằm trong số đó.”
Hệ thống trả lời làm Mộc Phàm có một vài suy đoán.
Còn may là hệ thống không bị ảnh hưởng, khu vực màu xám trên bản đồ là khu vực có từ trường không ổn định.
Trách không được không thể phát ra tín hiệu cầu cứu, thậm chí không thể dùng thiết bị bảo vệ khẩn cấp.
Ở trong khu vực màu xám có vô số điểm màu đỏ, đại biểu cho một ít sinh vật nguy hiểm.
Thậm chí Mộc Phàm thấy có mấy điểm đỏ thẫm có thể uy hiếp đến hắn, những điểm này đại biểu cho nguồn gốc nguy hiểm, một điểm đỏ thẫm đại biểu một sinh vật cường đại đáng sợ.
“Đi, chúng ta đi xem.”
Mộc Phàm nói xong trực tiếp nhích người, đi khỏi phạm vi khẽ nứt không gian.
Bốn người Nặc Á, Thanh Trĩ, Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ theo sát đằng sau, không dám rời đi quá xa, các nàng vẫn chưa quên chuyện trải qua trước đó.
Bốn người đều biết rõ, chỉ Mộc Phàm mới có thể bảo hộ các nàng.
Biểu hiện của Mộc Phàm trước đó khiến các nàng chấn động khắc ghi thật sâu, cường đại đến không lường được, cả một pho tượng hình chiếu Tà thần còn bị đánh nổ, có thể thấy được có hắn cường đại đến mức nào.
Trong vô thức, cường giả thường có thể mang đến cho người ta một loại cảm giác an toàn kỳ diệu, đi theo hắn liền an tâm.
“Mộc Phàm, có phải ngươi đã nhận ra cái gì hay không?”
Trên đường, Nặc Á thấy Mộc Phàm luôn nhíu mày suy tư, nhịn không được mở miệng hỏi.
Mộc Phàm ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta phát hiện một vài vấn đề, cảm giác được nơi đó có rất nhiều hơi thở nguy hiểm.”
“Lần này các ngươi cần phải cẩn thận, không nên cách ta quá xa, nếu không ta không kịp cứu các ngươi.”
Hắn không quên nhắc nhở một câu.
Lời vừa nói ra, hai người Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ lập tức nhích lại gần, đẩy Nặc Á, Thanh Trĩ lại gần Mộc Phàm, thiếu chút nữa liền ôm nhau.
Điều này làm cho Nặc Á có chút xấu hổ, Mộc Phàm thì sờ sờ mũi, có chút câm nín nhìn hai người này, nhát gan như vậy sao?
Một nam sinh, mang theo bốn nữ sinh lang thang ở dị vực, nhìn thế nào cũng cảm thấy thấy quái dị.
Không bao lâu, mấy người liền tới gần địa điểm kia.
Mộc Phàm nhìn bản đồ, bên trên biểu hiện mấy người đã tới gần khu vực màu xám, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn.
Giương mắt nhìn tới, phía trước mấy người là một vùng đất màu đỏ sậm, đất đai ngàn dặm khô cằn, không có một chút sự sống, cả một ngọn cỏ cũng không thấy.
Chỉ có mặt đất đỏ sậm lộ ra một loại lạnh lẽo, trống vắng, khiến tâm thần người ta hốt hoảng.
“Mọi người cẩn thận, phía trước chính là địa điểm xảy ra sự cố, nhắc nhở các ngươi, bên trong có từ trường không ổn định, có thể khiến các thủ đoạn dò xét mất đi hiệu lực.”
“Chúng ta ở chỗ này chờ, để trí thông minh nhân tạo của tra đi dò xét trước.”
Mộc Phàm nói xong ra lệnh cho Tiểu Linh, của những người khác đã chết máy, chỉ còn của Mộc Phàm hoạt động.
“Tiểu Linh, bay vào xem.”
Ong!
Tiểu Linh vỗ cánh kim loại cánh trực tiếp bay vào khu vực đỏ sậm phía trước, vừa tiến vào, rõ ràng Tiểu Linh có chấn động một chút, giống như bị quấy nhiễu, tạm dừng trong thời gian ngắn ngủi liền khôi phục lại.
“Tích, kiểm tra đo lường có từ trường bất ổn, quấy nhiễu mãnh liệt.”
Tiểu Linh vẫn đứng vững trong khu vực từ trường này, không hổ là trí thông minh nhân tạo được hệ thống cải tạo.
Mộc Phàm hài lòng, nói: “Rất tốt, Tiểu Linh, ngươi đi về phía trước xem xét địa điểm xảy ra sự cố, ghi chép tất cả các tin tức.”
“Tuân mệnh chủ nhân.”
Tiểu Linh đáp lời, tiếp tục vỗ cánh bay đi, hướng tới địa điểm kia.
Mộc Phàm muốn cho Tiểu Linh tra xét trước, nhìn xem có nguy hiểm hay không, hơn nữa trực tiếp ghi chép một ít tin tức ở địa điểm xảy ra sự cố, để trở về giao nhiệm vụ.
Mấy người ở chỗ này chờ đợi, không có tùy tiện tiến vào khu vực phía trước.
Nơi đó có từ trường bất ổn, cẩn thận vẫn tốt hơn, chờ Tiểu Linh xem xét lại quyết định.
Chỉ thấy Mộc Phàm nâng cổ tay, mở ra một cái hình chiếu, mấy người bắt đầu quan sát.
Trong hình, biểu hiện Tiểu Linh đang thong thả bay vào, không ngừng rà quét chung quanh, ghi chép tin tức.
Dần dần Tiểu Linh bay đến địa điểm xảy ra sự cố.
“Đó là....” Đồng tử Mộc Phàm co rụt lại.
Ở trong hình, Tiểu Linh quay tới cảnh tượng địa điểm xảy ra sự cố có một ít vết máu sót lại.
Còn có mấy trí thông minh nhân tạo bị tàn phá, đã hư hỏng.
“Là trí thông minh nhân tạo của người đã chết.” Vẻ mặt Nặc Á trở nên nghiêm trọng.
Sau đó mấy người nhìn thấy trong hình ảnh Tiểu Linh quay chụp có một loạt kiến trúc ẩn hiện.
Cách địa điểm xảy ra sự cố không ra, có một khu kiến trúc đã hoang tàn, nhìn bề ngoài như là một tòa Thần miếu cổ xưa.
“Tích tích tích... Cảnh báo, cảnh báo, hệ thống đã bị quấy nhiễu...”
Đột nhiên, Tiểu Linh phát tới từng đợt tiếng cảnh báo, bị một lực lượng không rõ quấy nhiễu, ảnh hưởng, hình ảnh bắt đầu chập chờn.
“Tiểu Linh, mau trở lại...” Mộc Phàm lập tức hạ lệnh.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, hình chiếu tối sầm, đã gián đoạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận