Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 412: Thế cục biến hóa

-
Tiểu Ách đi rồi, lẻ loi một mình, không rõ nàng muốn đi đâu, hình như cố kỵ đều gì đó.
Mộc Phàm đứng trên không trung một lúc lâu.
“Hệ thống, rốt cuộc Tiểu Ách có thân phận gì?”
Cuối cùng, Mộc Phàm vẫn không nhịn được mà dò hỏi hệ thống.
Đáng tiếc hệ thống chỉ trả lời: “Ký chủ, nàng chính là một cái kho tiền di động, đã sớm kêu ký chủ khắc kim rồi, hiện tại nàng đi mất, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội.”
Nghe hệ thống trả lời, giọng nói mang theo chút tiếc nuối, giống như không thể lừa dối Mộc Phàm dùng Tiểu Ách nạp tiền thật sự là một chuyện đáng tiếc.
“Hệ thống hố người, không nói thì thôi, sớm muộn gì ta cũng sẽ biết rõ ràng.” Mộc Phàm hừ lạnh, biểu đạt sự bất mãn.
Nhưng hệ thống không nói thì hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể chậm rãi khai quật bí mật của Tiểu Ách.
Có lẽ, nàng cố kỵ thứ gì, hoặc là cảm ứng được gì đó mới đột nhiên rời đi.
Lần sau gặp lại không biết là khi nào, thật ra trong lòng Mộc Phàm có chút luyến tiếc tiểu cô nương thần bí này.
“Vùng cấm Côn Luân có vô số yêu thú, đều là yêu thú có thực lực cường đại, có thể chiến đấu với sinh vật ngoại lai.”
Lúc này, Mộc Phàm nhìn lướt qua toàn bộ vùng cấm Côn Luân, có rất nhiều yêu thú từ bên trong chạy ra, đã thoát khỏi sự trói buộc của Côn Luân tiên cảnh, tiến vào địa cầu.
Lúc này, lực lượng của yêu thú bản thổ trên địa cầu tăng nhiều, trực tiếp đánh nhau túi bụi với đám giống loài ngoại lai.
Mộc Phàm vui vẻ khi nhìn thấy điều này, có thể chia sẻ một chút áp lực cho nhân loại cũng tốt.
Còn những yêu thú này có thể tạo thành nguy hại đối với nhân loại hay không, điểm này là chắc chắn, người và yêu muốn cùng nhau tồn tại thì cần phải có một thời gian ma xát lâu dài.
Trong lúc ma xát, chém giết là điều không thể tránh khỏi, trừ phi diệt sạch tất cả yêu thú.
Nhưng nếu như vậy thì nhân loại cũng coi như xong rồi.
Nếu yêu thú cực kỳ bài xích sinh vật ngoại lai, đánh nhau như thiên địch thì sao hắn lại ngăn cản chứ.
Chuyện này có lợi cho nhân loại, có lẽ còn có thể dần dần trở thành đồng minh với yêu thú, cùng đồng đối phó sinh vật ngoại lai.
Dù sao vũ trụ mênh mông, có vô số văn minh chủng tộc, mỗi một văn minh hay chủng tộc cường đại đều là nguy cơ tiềm ẩn.
Nhân loại thế đơn lực mỏng, có một cổ trợ lực là yêu thú bản thổ, sao lại không lợi dụng.
“Xem ra, giữa người cùng yêu có xung đột, chém giết nhưng cũng có lợi ích sinh tồn chung.”
Mộc Phàm yên lặng suy nghĩ, nhân loại cùng yêu thú, dù bên nào diệt bên nào cũng không có chỗ tốt, còn không bằng cùng nhau tồn tại.
Tuy rằng sẽ có xung đột chém giết, nhưng ít ra có thể thúc đẩy hai bên trưởng thành không phải sao?
Tới cấp độ hiện tại của Mộc Phàm đã không còn tâm tư muốn lưu địa cầu, lưu lại thì địa cầu cũng không nuôi nổi hắn.
“Đi về sắp xếp một chút.”
Mộc Phàm suy nghĩ, bóng dáng nhoáng lên biến mất khỏi khu vực Côn Luân, ngay sau đó liền tới trường thành, thấy quân đoàn đông tây đang giao chiến.
“Mộc Phàm?”
Hắn xuất hiện, không có che giấu, Liễu Sơn, Xích Cửu Phượng, Lăng Duệ nhìn thấy đầu tiên, đều lộ vẻ kinh ngạc.
Mộc Phàm bay xuống, tới trước mặt ba người.
“Tình hình chiến đấu như thế nào?” Hắn nhìn phía ngoài trường thành, bên quân đoàn phương tây có bóng dáng thiên sứ.
Liễu Sơn mở miệng trước, nói: “Chiến sự căng thẳng, trong quân đoàn phương tây có một ít thiên sứ, bọn họ còn mượn lực lượng từ thiên sứ nên chiến lực tăng nhiều, làm chúng ta tổn thất không nhỏ.”
“Mộc Phàm, ngươi có thể trực tiếp diệt thiên sứ của bọn hắn hay không?”
Lăng Duệ hỏi một câu, dù sao vị này chính là một truyền kỳ, có thể chống lại thần linh, vì sao lại chậm chạp không ra tay.
Liễu Sơn, Xích Cửu Phượng cũng nhìn về phía Mộc Phàm, trong mắt mang theo một chút nghi vấn, cảm thấy khó hiểu.
Mộc Phàm bình tĩnh nhìn các quân đoàn phương tây bên ngoài, trong mắt không có một chút dao động.
“Ta tiêu diệt bọn hắn là chuyện rất đơn giản, một bàn tay là đủ rồi, thậm chí có thể diệt sạch tất cả sinh vật ngoại lai ngoài kia.”
Vừa nghe lời này, vô số chiến sĩ xung quanh sôi nổi nhìn hắn, không hề hoài nghi, cả ba vị thống soái cũng không có hoài nghi lời hắn nói.
Người ta có tư cách cùng thực lực để nói thế này.
Chỉ nghe Mộc Phàm nhẹ giọng nói: “Mấy trăm vạn dị tộc tiến vào vùng cấm Côn Luân, toàn quân bị diệt, bao gồm Thánh thành Thiên sứ tộc.”
“Hơn mười tên thần linh dị tộc, một tên Thần vương Thiên sứ tộc, toàn bộ đều đã chết.”
Mộc Phàm nhẹ nhàng nói nhưng lại tựa như sấm sét nổ tung trong tai mọi người.
Mấy chục tên thần linh nha, hơn nữa nghe hắn nói còn có một tên Thần vương, hiển nhiên là một cường giả siêu cấp vượt qua thần linh.
Hơn nữa còn mấy trăm vạn dị tộc, thế mà toàn quân bị diệt, một tên cũng không thoát khỏi, ngược lại chỉ còn Mộc Phàm sống sót.
Sau đó bọn họ liền nghĩ một màn khủng bố trước đó, có vô số yêu ma chạy ra từ vùng cấm Côn Luân.
“Một đám yêu ma chạy ra từ vùng cấm Côn Luân là chuyện như thế nào?” Xích Cửu Phượng chợt hỏi một câu.
Mộc Phàm vô tội nhún nhún vai: “Ta cũng không biết, sau khi Côn Luân tiên cảnh hỏng mất, chúng nó chạy ra từ trong thiên lao, ta bắt một con yêu thú thượng cổ hỏi một chút tình huống, kết quả nó bị hù chết.”
“Còn những yêu ma khác vừa nhìn thấy ta liền sợ tới mức chạy hết, không nghĩ tới chúng nó lại trốn vào vũ trụ, thật là ngoài ý muốn.”
Nghe lời này, tất cả mọi người trợn tròn mắt, một nhìn nhau, không biết nên nói gì nữa.
Đám yêu ma kia bị dọa chạy, bị Mộc Phàm dọa sợ tới mức trốn vào vũ trụ, quá chấn động, quá mức ngoài ý muốn, hoàn toàn không thể tin được.
Nhưng không thể không tin, bởi vì bọn họ thật sự thấy vô số yêu ma chạy ra, một đám vô cùng sợ hãi, không dám lưu lại chút nào, chạy thẳng vào vũ trụ.
“Nói thật thì ta có thể tiêu diệt tất cả dị tộc, nhưng tương lai vẫn sẽ có đám dị tộc khác xâm lấn.”
Ý Mộc Phàm rất rõ ràng.
Ta có thể tiêu diệt chúng nó một lần nhưng không thể diệt nhiều lần, hắn sẽ phải rời khỏi đại cầu, khi đó nhân loại chỉ có thể dựa vào bản thân.
Cho nên trong lòng Mộc Phàm có chút tính toán, không muốn diệt sạch mà là lưu lại cho nhân loại mài giũa trưởng thành mới có thể ứng đối với uy hiếp từ dị vực trong tương lai.
Liễu Sơn, Xích Cửu Phượng, Lăng Duệ đều là cường giả hàng đầu, tự nhiên vừa nghe liền hiểu, biết được ý nghĩ cùng sự băn khoăn của Mộc Phàm.
Không phải không diệt được mà là sớm muộn gì hắn cũng rời khỏi, không có khả năng lưu lại vĩnh viễn.
“Chúng ta hiểu, đúng vậy, mấy trăm năm chém giết cũng không thể đánh bại chúng ta, ngại gì đánh thêm một lần đây?”
Liễu Sơn có vẻ cường thế, khôi phục phong thái thiết huyết ngày xưa.
“Người phương đông, các ngươi vẫn nên đầu hàng đi.”
Lúc này, bên ngoài trường thành có một tiểu đội thiên sứ, cầm đầu là một tên Bán thần cao cao tại thượng, nhìn xuống trường thành.
Liễu Sơn, Xích Cửu Phượng, Lăng Duệ vừa thấy, ánh mắt lập tức liền lạnh xuống.
“Hừ!”
Chỉ thấy Liễu Sơn đi ra, cả người bốc lên thiết huyết chi khí.
Thân hình thẳng tắp, ngạo nghễ nói: “Chỉ là điểu nhân mà cũng dám kêu nhân loại phương đông chúng ta thần phục đầu hàng?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều, dù thượng đế của các ngươi tự mình ra trận thì cũng không có khả năng chinh phục người phương đông.”
Lời này khiến vô số chiến sĩ sôi trào nhiệt huyết, sát khí càng đậm.
“Không tồi, chỉ có chiến sĩ phương đông, không có nô lệ phương đông."
Lăng Duệ dứt khoát cầm trong tay một cây thương, mũi nhọn chỉ thẳng tên Bán thần Thiên sứ tộc kia.
Xích Cửu Phượng càng dứt khoát hơn, đằng đằng sát khí nói: “Ít nói nhảm đi người chim, muốn chiến liền chiến, không chiến liền lăn trở về thiên đường của các ngươi.”
“Nơi này là phương đông, là tịnh thổ của nhân loại, quyết không cho phép các ngươi đặt chân nửa bước.”
Sự cường thế của ba thống soái khiến vô số chiến sĩ phấn chấn, sĩ khí đại chấn.
Tất cả mọi người tràn ngập chiến ý, nhiệt huyết mênh mông, không hề e sợ đám con rối thần linh phương tây.
Đừng nói chỉ có mấy tên thiên sứ, dù thượng đế ra trận cũng không có khả năng chinh phục phương đông, không có khả năng làm nhân loại phương đông khuất phục đầu hàng.
“Người phương đông không chịu quản giáo chính là kẻ dị đoan, phải tiêu diệt tất cả.”
“Tiến công, giết sạch tất cả nhân loại phương đông không thần phục.”
Tên Bán thần kia bị chọc giận, phất tay hạ lệnh, tuyên bố muốn giết sạch.
Bởi vì biểu hiện bất khuất của nhân loại phương đông nhân hoàn toàn chọc giận hắn, hắn chưa bao giờ gặp qua đám nào kiên định, cường thế như thế này, không hề thờ phụng thần linh.
“Chó má thần linh, muốn chiến liền chiến.”
“Giết! Giết! Giết!”
Trên trường thành, tiếng giết rung trời, sát khí cường đại phá tan tầng mây, chấn động bát phương, mấy tộc dị vực khác cũng nhịn không được mà biến sắc.
Titan, thú nhân, sinh vật ngoại lai đều biến sắc, lần đầu tiên bị sĩ khí nhân loại làm chấn động sâu sắc.
“Tìm chết!”
Bán thần Thiên sứ tộc giận dữ, rít gào một tiếng, cả người tản ra thánh quang, trực tiếp mang theo một đội thiên sứ giết tới.
Hắn muốn đích thân chém giết ba tên thống soái nhân loại này, từ đó tan rã quân tâm của nhân loại phương đông, công phá trường thành.
“Tên người chim này quá ồn ào, tiểu Côn Côn, nuốt hắn đi.”
Đứng trên trường thành, Mộc Phàm có chút khó chịu, nhẹ nhàng mở miệng nói một câu.
Mọi người chưa kịp phản ứng liền thấy có một tia sáng lóe lên từ trên vai Mộc Phàm, nhìn kỹ trông như là một con cá.
Hình dáng giống cá voi, nhưng lại không phải cá voi, mà là một tiên thú thượng cổ thu nhỏ, đúng là Côn.
“Ngao...” Chỉ nghe Côn rít gào một tiếng, há mồm nuốt.
Đám thiên sứ kia không kịp phản ứng, thậm chí không hiểu chuyện gì liền thấy trước mắt tối sầm.
Cả tên Bán thần kia cũng bị Côn nuốt chung.
Thần vương đều bị nuốt, huống chi chỉ là một thiên sứ cấp Bán thần nho nhỏ, căn bản là không đủ nhét kẽ răng.
Một tiểu đội thiên sứ, bao gồm đội trưởng cấp Bán thần, mấy chục tên thiên sứ cứ biến mất như vậy.
Tất cả mọi người đều ngây dại, ngơ ngác nhìn Côn bay tới bay lui trong không trung mà sợ hãi không thôi.
“Nơi này giao cho các ngươi, tùy tiện đánh đi, không cần lo lắng đám dị tộc này, rất nhanh sẽ có yêu thú bản thổ triển khai càn quét bọn chúng.”
Mộc Phàm nói xong xoay người nhoáng lên, biến mất trước mắt mọi người.
Chỉ để lại Liễu Sơn, Xích Cửu Phượng, còn có Lăng Duệ cùng vô số chiến sĩ nhìn nhau, cảm thấy chấn động không nói gì.
Nói diệt liền diệt, thậm chí không cần tự thân động thủ, sủng vật dạng cá kia trực tiếp nuốt lấy những thiên sứ đó, quá chấn động.
“Con cá kia hình như là tiên thú thượng cổ trong truyền thuyết, Côn.”
Xích Cửu Phượng suy tư gì đó rồi nói, làm mọi người thêm chấn động.
Côn, một sinh vật trong truyền thuyết, thế mà xuất hiện, hơn nữa đã bị Mộc Phàm thu phục.
Trong lòng mọi người tràn đầy khâm phục, tiếp theo vui mừng, có chỗ sựa thế này còn sợ cái gì.
“Truyền lệnh, phản công!”
“Hoàn toàn đánh tan bọn họ!”
Trong lúc nhất thời, ba thống soái đồng thời hạ lệnh, mấy đại quân đoàn phương đông liên hợp triển khai phản công mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận