Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 82: Sợ hãi

“Làm sao lại lý giải sai lầm?”
Mộc Phàm kinh ngạc hỏi, rất khó hiểu.
Chỉ nghe hệ thống trả lời: “Ký chủ, cảnh giới của ngươi cùng Luyện thể thuật không liên quan nhiều, trước mắt ký chủ lĩnh ngộ ba phần quyền ý, là võ đạo tông sư, Luyện thể thuật 50 tầng là tông sư viên mãn, chỉ khi nào lĩnh ngộ mười phần quyền ý viên mãn diễn sinh ra lĩnh vực Siêu phàm mới thật sự là cấp Siêu phàm.”
“Dù ký chủ tăng Luyện thể thuật tăng lên tầng một ngàn, nếu không gia tăng lĩnh ngộ quyền ý thì vẫn ở giai đoạn tông sư thôi.”
“Luyện khí thuật cũng vậy, chỉ cần ký chủ vẫn không thể ngưng tụ ra nguyên thần, cảnh giới vẫn ở Kim Đan, không thể đột phá tới cấp Siêu phàm, nguyên thần.”
“Cho nên ký chủ đã hiểu lệch lạc, theo lý luận thì thực lực cùng cảnh giới hỗ trợ lẫn nhau nhưng ký chủ tu luyện hai loại công pháp không ở trong hệ này.”
Hệ thống giải thích một hồi, Mộc Phàm nghe mà trừng mắt, trong lòng có cảm giác quái dị.
Cẩn thận suy nghĩ ẩn ý trong đó, Mộc Phàm đã hiểu.
“Hệ thống, nói cách khác là ta có thể ở cảnh giới võ giả tông sư viên mãn cùng cảnh giới tu chân Kim Đan tăng Luyện thể thuật cùng Luyện khí thuật lên tới tầng một ngàn?”
“Vậy... Một ngàn tầng Luyện thể thuật cùng Luyện khí thuật, thực lực mạnh tới mức nào?”
Mộc Phàm kích động hỏi.
“Ký chủ, trước đó đã giải thích qua, một ngàn tầng Luyện thể thuật, một ngàn tầng Luyện khí thuật, mỗi ngày có thể ăn một mặt trời.”
“Phốc!”
Khóe miệng Mộc Phàm co rúm, hệ thống quỷ quái này lại lấy mặt trời tới làm ví dụ.
“Hệ thống, có thể nói thô hơn nữa được không, mặt trời lợi hãi cỡ nào ta không tưởng tượng ra.” Mộc Phàm trợn trắng mắt nói.
“Ký chủ thật vụng về, nói đơn giản là có thể tùy tiện ngao du trong vũ trụ, một quyền đánh nổ một hành tinh chính là một bữa ăn sáng, hấp thu năng lượng của một hằng tinh như mặt trời đơn giản tựa ăn cơm uống nước.”
“Hiểu rồi, không cần nói trắng tới vậy a?” Mộc Phàm bĩu môi.
Không được cười khổ, lần đầu tiên bị hệ thống khinh bỉ, cạn lời.
Một ngàn tầng, ngẫm lại liền ngứa khó chịu, hận không thể lập tức bước vào Luyện thể thuật cùng Luyện khí thuật tầng một ngàn, như vậy đủ để quét ngang toàn thế giới.
Nhưng trước mắt, Luyện thể thuật vừa mới tới tầng ba mươi, Luyện khí thuật tầng hai mươi, còn kém xa lắm.
Trên người Mộc Phàm có 670 vạn tiền mặt, trước tầng một trăm thì mỗi tầng tốn 10 vạn, như vậy chỉ có thể tăng lên 67 tầng.
Nhưng nghĩ đến trong cửa hàng thời gian có Tôi thể đan cùng Luyện Khí đan, vẫn quyết định chờ một chút, mua Tôi thể đan cùng Luyện Khí đan tu luyện đến tầng năm mươi rồi lại dùng tiền tiếp tục tăng lên.
Cứ như vậy là có thể tiết kiệm được không ít tiền mặt, dù sao vẫn còn không ít tiền ảo đây, không thể lãng phí.
“Trước tiên chờ mua sắm đan dược tăng lên, sau khi không thể dùng đan dược nữa thì dùng tiền mặt, cũng có thể chừa chút tiền mặt dự phòng.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu tính toán.
“Dùng thử cây cung này xem...”
Ngay sau đó, Mộc Phàm cầm lấy chiến cung hợp kim, đúng là vũ khí đạt được từ bảo rương.
Giống như quyền sáo kia, hắn cũng muốn thử xem uy lực như thế nào.
Ong!
Chỉ thấy Mộc Phàm kéo cung, luyện khí cường đại trong cơ thể cuồn cuộn, không ngừng rót vào cung, dần dần ngưng tụ ra một mũi tên năng lượng.
Hắn nhắm ngay đỉnh một ngọn núi đằng xa, muốn ngưng tụ luyện khí trong cơ thể thành thành một mũi tên, mũi tên màu vàng kim mang năng lượng khủng bố.
Hưu!
Theo Mộc Phàm buông tay, mũi tên nhọn phá không, phát ra một loạt tiếng rít bén nhọn.
Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, đỉnh ngọn núi cách xa vài trăm mét trực tiếp nổ tung, bụi mù cuồn cuộn, đá vụn rơi rụng.
Đỉnh núi kia trực tiếp bị nổ thành bằng phẳng, vô số đá vụn bắn ra, lại lần nữa khiến Nặc Á kinh động chạy ra tới.
Khi nhìn ngọn núi đằng xa bị tước mất đỉnh, Nặc Á ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Mộc Phàm, như thấy quỷ.
“Ngươi vừa mới...” Nặc Á ngạc nhiên nhìn cây cung trong tay hắn.
Mộc Phàm cũng kinh ngạc, một mũi tên vừa rồi chỉ ngưng tụ một phần luyện khí của mình, không nghĩ tới thế mà tước mất đỉnh của ngọn núi, nổ thành mảnh nhỏ.
Uy lực một mũi tên kia không tầm thường a, nếu là ngưng tụ mười phần luyện khí còn lợi hại cỡ nào?
“Không có việc gì, chỉ thử uy lực cung này một chút.” Mộc Phàm tỉnh táo lại, cười cười giải thích.
Nặc Á hết chỗ nói rồi, nhìn Mộc Phàm, trong ánh mắt lộ ra một chút ngưng trọng, bởi vì nàng tin tưởng vụ nổ vừa rồi có ẩn chứa năng lượng luyện khí.
Cổ luyện khí này lại thật thật giả giả, cảm giác giống cương khí của võ giả nhưng lại có đặc tính của luyện khí, rất cổ quái.
“Bọn họ đã trở lại.”
Đang muốn nói cái gì, Nặc Á ngẩng đầu nhìn lại.
Mộc Phàm cũng nhìn theo, quả nhiên liền thấy ở phương xa có từng chiếc xe bay phá không mà đến, nhóm giám khảo đã mang theo mấy người khảo hạch lại đây.
Hô!
Một chiếc nối tiếp một chiếc trở lại điểm tập kết, từ phía trên có một đám người thông qua khảo hạch lần lượt đi xuống.
“Lão đệ, bên này.”
Trong đám người, Mộc Hiên đang quan sát khắp nơi đột nhiên nghe thấy một giọng nói, trong lòng run lên, quay đầu lại nhìn vừa lúc thấy Mộc Phàm đang vẫy tay.
Sắc mặt hắn thay đổi, muốn trốn nhưng bốn phía có không ít đồng học nhìn qua, chỉ có thể căng da đầu đi lại, tươi cười một cách gượng ép.
“Mộc Hiên, hắn là ai?” Một đồng học bên cạnh tò mò hỏi.
Mộc Hiên run lên, bề ngoài trấn định nói: “Đó là ca ca của ta...”
Hắn nói xong lập tức đi về phía Mộc Phàm, không muốn giải thích nhiều, bằng không để cho bọn họ biết Mộc Phàm chính là phế vật hắn treo bên miệng cười nhạo mỗi ngày, chắc chắn sẽ đơ hết ra.
Bởi vì Mộc Phàm hiện tại khiến lòng hắn có chút hoang mang, sợ hãi a.
“Lão ca...” Mộc Hiên căng da đầu kêu một tiếng.
Hắn xấu hổ, từng đôi mắt xing quanh nhìn về hai người.
Mộc Phàm lại thoải mái hào phóng đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Không tồi, chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch, trở thành một thành viên của Thanh Bắc.”
Nghe xong lời này, trong lòng Mộc Hiên buồn bực, thiếu chút nữa phát điên, ai cần ngươi chúc mừng hả?
Còn nữa, dời cái tay ngươi ra, Mộc Hiên muốn khóc, nhưng lại không có biện pháp, bởi vì tay Mộc Phàm như một tòa núi lớn đè chặt hắn, không có cơ hội thoát ra.
Mộc Hiên đen mặt, bị Mộc Phàm đè bả vai trò chuyện một hồi, trán hắn nổi gân xanh, thiếu chút nữa bạo phát.
Ngoài mặt thì Mộc Phàm cười tủm tỉm, vừa nói vừa cười với Mộc Hiên, nhìn có vẻ quan hệ rất hòa hợp, huynh đệ tình thâm làm người ta hâm mộ.
Bên trong thì Mộc Hiên nghiến răng nghiến lợi, Mộc Phàm thì lặng lẽ dò hỏi hệ thống.
“Hệ thống, có thể lôi tàn hồn trong thân thể hắn ra không?”
Chỉ nghe hệ thống trả lời: “Ký chủ, tàn hồn trong thân thể kia đã dần dần dung nhập linh hồn người này, không bao lâu nữa sẽ có thể hoàn toàn chiếm lấy cơ thể hắn.”
Nghe đến đây đồng tử Mộc Phàm hơi co lại, trong lòng rất kinh ngạc, tàn hồn trong cơ thể Mộc Hiên thế mà muốn dung nhập vào linh hồn của hắn.
Không bao lâu nữa là có thể chiếm cứ quyền chủ đạo linh hồn.
“Đoạt xá?” Mộc Phàm thầm nói một câu.
“Đúng vậy ký chủ.”
Hệ thống trả lời chắc nịch, Mộc Phàm đã hiểu rõ, ánh mắt nhìn Mộc Hiên mang theo một chút thương hại.
Gia hỏa này thật đáng thương nha, không bao lâu nữa sẽ bị đoạt xá.
“Hệ thống, có biện pháp giải quyết tàn hồn kia sao?”
Mộc Phàm suy nghĩ rồi hỏi: “Còn nữa, tàn hồn này có cấp bậc gì, bắt lấy nó có thể dùng vào việc gì hay không, ví dụ như nó có đáng tiền hay không?”
Đây mới là điều Mộc Phàm quan tâm, muốn hỏi hệ thống xem tàn hồn kia có đáng tiền không, có thể bắt lấy hay không, dù sao một tàn hồn cường cũng phải có giá trị thật lớn a.
“Tạm thời không được, bổn hệ thống không thể xuyên thấu qua biển ý thức (Thức hải) trong thân thể hắn, bởi vì trói buộc với linh hồn của ký chủ nên cần ký chủ ngưng kết thành nguyên thần mới có thể dùng nguyên thần xâm nhập Thức hải của đối phương để bắt giữ.”
Hệ thống trả lời khiến ánh mắt Mộc Phàm sáng lên, có cơ hội, vậy thì dễ làm rồi.
Chỉ cần có thể ngưng kết nguyên thần, là có thể xâm nhập vào Thức hải bắt lấy, đây là một chuyện tốt a.
“Lão đệ, chăm chỉ tu luyện.”
Mộc Phàm nhìn hắn đầy ẩn ý, vỗ vỗ vai Mộc Hiên, xoay người rời đi.
Chỉ để lại Mộc Hiên ngơ ngác, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, gia hỏa này làm cái quỷ gì, cứ nói chuyện với mình một hồi như vậy, còn tưởng rằng hắn muốn sỉ nhục mình đây.
Thật ra, Mộc Hiên cho rằng Mộc Phàm muốn nhân cơ hội nhục nhã hắn, nhưng không nghĩ tới chỉ là trò chuyện cổ vũ một chút liền đi rồi.
Cảm giác thật sự như đại ca quan tâm yêu quý đệ đệ, khiến trong lòng Mộc Hiên rất phức tạp.
“Tiểu tử, về sau rời xa hắn, không nên tới gần.”
Đột nhiên, trong đầu truyền đến một giọng nói già nua, Mộc Hiên giật mình.
Đó là giọng sư tôn của hắn, nghiêm túc cảnh cáo hắn tránh xa Mộc Phàm, không cho tới gần.
“Có ý gì đây?”
Mộc Hiên ngốc ra.
Chỉ nghe trong đầu truyền đến một giọng nói già nua: “Lão tử đã nói, sau này không nên tới gần hắn, rất nguy hiểm, thấy hắn lập tức trốn xa một chút, nghe thấy không?”
Tàn hồn kia gần như là gào rống, Mộc Hiên sợ hãi.
“Vâng sư tôn.” Mộc Hiên hoảng sợ, lập tức trả lời.
Tàn hồn này đang sợ hãi Mộc Phàm!
Vừa rồi nó thật sự sợ hãi, bởi vì cảm giác được nguy hiểm tới gần, lúc này mới cảnh cáo Mộc Hiên rời xa Mộc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận