Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 591: Tiểu Ách, quân cờ

“Ai da, tiểu bằng hữu, ngươi lựa một bé gái sao?”
Mộc Phàm mới vừa chọn xong thì có một giọng nói nũng nịu truyền đến, khiến người nghe suýt bị mê hoặc.
Hắn nghiêm mặt lại, nữ tử này thật khủng bố, nếu cấp Vũ trụ thông thường mà nghe phải chắc chắn đánh mất bản thân, trở thành con rối của nàng.
“Ngươi xem quân cờ của tỷ tỷ này, lợi hại hơn nhiều, ngưng tụ ba ngàn Thiên Đạo một thân, đã từng vô địch ba ngàn vũ trụ hạ duy.”
Nàng một năm một mười giới thiệu quân cờ của mình.
Một Thiên Đạo tà ác, cường đại, khủng bố.
Mộc Phàm nhìn thoáng qua, xác thật rất cường đại, nhưng thấy Tiểu Ách rồi, hắn tuyệt đối không thể không quản.
“Như thế nào, muốn đặt cược cùng tỷ tỷ hay không?”
Nàng cười duyên, nói xong nhìn chằm chằm Mộc Phàm, giống như muốn ăn hắn.
Ánh mắt này quá có lực sát thương, nếu Mộc Phàm không có hệ thống cùng thực lực bản thân đủ cường đại, có khả năng không kháng nổi ánh mắt này, trở thành một con rối.
“Không cần, ngươi chơi mình đi.”
Mộc Phàm lạnh nhạt đáp lại.
“Thiên Đế, thế nào rồi?”
Lúc này, trong Thiên Đế cung, đám Thường Nga, Tiểu Ngải, Tiểu Linh lo lắng không yên.
Mộc Phàm nhìn thoáng qua, truyền âm an ủi: “Không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng, tạm thời ta không thể đưa các ngươi ra, bởi vì các ngươi không ra được.”
Chỉ có được mời mới có thể xuất hiện ở đây, nếu không thì không thể ra tới, vừa xuất hiện sẽ bị quy tắc sân đấu xoá sạch.
Mộc Phàm không muốn xuất hiện vấn đề.
“Không có việc gì thì tốt.”
Đám Thường Nga nhẹ nhàng thở ra.
Mộc Phàm nói: “Nếu không thì các ngươi về vũ trụ số bảy chơi đi, thuận tiện giúp ta thăm hỏi vài bằng hữu, còn nữa, chuẩn bị phối hợp với Nhân hoàng vũ trụ số hai thâu tóm vũ trụ số một.”
“Được.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Thường Nga, Hình Thiên, Lăng Sa, Tiểu Ngải, Tiểu Linh, Già Lam, Áo Lan đều đáp ứng, nếu không ra được thì liền đi làm chuyện khác.
Huống hồ có thể trở về vũ trụ số bảy thăm bằng hữu cũng tốt nha.
Lại còn chuẩn bị xâm lấn vũ trụ số một.
Ai kêu tên Sáng thế chủ kia kiêu ngạo, không chịu hợp tác với Mộc Phàm, vậy không thể giữ hắn lại, trực tiếp tiêu diệt.
Sắp xếp xong, Mộc Phàm mới toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho trận đấu.
Lựa chọn Tiểu Ách nên chắc chắn không thể để nàng thua.
Nhưng quy tắc đặt cược ở sân đấu cao cấp này có chút khác biệt, chỉ có thể đặt cược vào hai tên, một là kẻ mình chọn.
Còn một tên khác thì là quân cờ của kẻ khác, còn chuyện thắng thua thì phụ thuộc vào ánh mắt và vận khí.
Nhưng Mộc Phàm khác biệt nha, có hệ thống ở đây, có thể không thắng sao?
“Đặt cược.”
Bên kia, sinh vật đầu trâu cười dữ tợn nhìn Mộc Phàm.
Nó cười to nói: “Tiểu tử, ngươi thật ngu xuẩn, tuyển Thiên Đạo vô dụng nhất, yếu nhất làm quân cờ, ngươi muốn thua sạch sao?”
“Đừng gặp phải quân cờ của bổn tọa, nếu không thì nhất định sẽ tra tấn quân cờ của ngươi.”
Nó cuồng ngạo hưng phấn nói.
Mộc Phàm lựa chọn quân cờ là Tiểu Ách, nàng thật sự quá yếu ớt, yếu nhất trong đám Thiên Đạo.
Nhưng nàng có một chút đặc thù, nếu không cũng sẽ không bị chộp tới.
“Trâu ngu, lát nữa ngươi sẽ thua thảm.”
Mộc Phàm lạnh nhạt liếc nó, giọng điệu khinh miệt.
Điều này làm cho trâu già rất phẫn nộ, hận không thể xé nát tiểu tử khốn nạn này.
Đáng tiếc nó không thể động thủ bởi vì trận đấu sắp bắt đầu.
“Tiểu bằng hữu, ngươi có tiền vốn sao? Muốn tỷ tỷ cho mượn một chút hay không?”
Nữ tử quen thuộc lại mở miệng, Mộc Phàm nghe giọng nàng mà thấy cả người không được tự nhiên.
“Thật sự?”
Mộc Phàm quan sát nàng, trên mặt tràn đầy sự nghi ngờ.
Thấy Mộc Phàm có hứng thú, nàng lập tức cười duyên nói: “Đương nhiên là thật, nói đi, ngươi muốn bao nhiêu, tỷ tỷ cho ngươi mượn, không lấy lời.”
“Vậy cho ta mượn một trăm ngàn tỷ đi.”
Mộc Phàm thuận miệng nói, bốn phía tức khắc yên tĩnh.
Một đám tồn tại cường đại đều phải ghé mắt.
Ngay cả nữ tử cũng sửng sốt, giống như không nghĩ tới Mộc Phàm muốn nhiều như vậy.
Một trăm ngàn tỷ vũ trụ, ngươi thật sự dám mượn nha?
“Phốc... Ha ha ha, cười chết ta.”
Trâu già cười ha hả, cười đến chảy nước mắt.
Vẻ mặt nó tràn đầy sự trào phúng nói: “Vật nhỏ, ngươi có biết một trăm ngàn tỷ vũ trụ là bao nhiêu hay không, đó là số lượng mà tích góp trên trăm kỷ nguyên cũng không nhất định có thể có được.”
“Nghèo liền nói thẳng, không có thì không có.” Mộc Phàm khinh thường nhìn lại.
Hắn nhìn nữ tử, lắc đầu nói: “Thôi, hẳn là ngươi cũng không có, coi như ta chưa nói.”
“....” Nữ tử tỉnh táo lại, không muốn bị mất mặt.
Nàng lập tức nói: “Tiểu gia hỏa, ngươi thấy tỷ tỷ ta không có sao?”
“Tỷ tỷ sống một trăm kỷ nguyên, vẫn có một chút của cải, đã từng cướp đoạt đạo tặc thời không, kiếm được không ít.”
“Một trăm ngàn tỷ, có, tỷ tỷ cho ngươi mượn, nhưng nếu ngươi không trả nổi thì sao?”
Nàng chuyển giọng, hỏi một câu.
Mộc Phàm bất ngờ đánh giá nàng, nàng thực sự có một trăm ngàn tỷ vũ trụ sao, quả thực chính là một phú bà nha, có nên ăn cơm mềm hay không?
“Thôi, không mượn.” Mộc Phàm suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu từ chối.
Hiện tại mượn hay không cũng không có ý nghĩa, nhưng vẫn nói: “Tạm thời không cần, nhưng nếu là ta thật sự cần, ngươi sẽ cho ta mượn chứ?”
Mộc Phàm có chút tò mò nhìn nàng, chẳng lẽ nữ tử này bị choáng váng, dám cho vay tiền, chẳng lẽ không biết là cho mượn đi dễ dàng, lấy lại khó khăn sao?
“Đương nhiên, tỷ tỷ nhàm chán nên cho ngươi mượn cũng được, chỉ cần ngươi đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của tỷ tỷ là được, như thế nào?”
Nàng cười tủm tỉm nhìn Mộc Phàm.
Vừa nghe lời này, một đám cường giả chung quanh sôi nổi dời ánh mắt sang chỗ khác, giống như sợ hãi thứ gì đó.
Cả con trâu kia cũng có vẻ kinh hoảng, điều khiển thần toạ trôi ra xa.
Mộc Phàm kinh ngạc vì biểu hiện của đám cường giả xung quanh, chắc chắn là đang sợ hãi nữ tử này.
Rốt cuộc nàng là ai?
“Được, thời điểm cần sẽ tìm ngươi.” Mộc Phàm không nghĩ nhiều, liền đáp ứng.
Hắn nghĩ, nếu đánh thắng thì không có gì, còn thật sự cần phải mượn thì cũng chẳng cần lo, mượn tới rồi nạp luôn, sợ cái gì?
“Tốt, một lời đã định, ngươi cần liền hỏi tỷ tỷ.”
Nữ tử cười tủm tỉm nhìn Mộc Phàm, càng xem càng hài lòng.
Ánh mắt này làm đám cường giả chung quanh đều e sợ.
“Đặt cược!”
Mộc Phàm sắp xếp lại tâm tình, nhìn Tiểu Ách đang mờ mịt trong thế giới hỗn độn, nàng không biết mình đã trở thành một quân cờ.
Hiện tại, Tiểu Ách không thể thấy tình huống bên ngoài chỉ có thể lang thang vô định.
Thế giới hỗn độn khổng lồ có ba vạn sáu ngàn Thiên Đạo, rơi rụng khắp nơi.
Một khi gặp phải chính là một trận huyết chiến, chỉ một bên có thể sống sót.
Kẻ sống sót đương nhiên giành đạt được thắng lợi.
Chết, chính là tan thành mây khói.
Đây chính là quân cờ.
“Tiểu Ách, là ta.”
Tiểu Ách đang mờ mịt du đãng đột nhiên nghe thấy một giọng nói, sợ tới mức giật mình.
Trong hỗn độn mênh mông, vô biên vô hạn, không có một tia sáng cùng âm thanh, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên từ đáy lòng khiến nàng hoảng sợ.
Tiểu Ách nhanh chóng phản ứng lại.
Gọi mình như vậy, chỉ có một vị, đó chính là Mộc Phàm.
“Chủ, chủ nhân?” Tiểu Ách mừng rỡ nói.
Quả nhiên, giọng Mộc Phàm lại vang lên: “Không sai, là ta, tình cảnh hiện tại của ngươi không ổn, nhưng đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra.”
“Chủ nhân, ngươi ở đâu?” Tiểu Ách khẩn trương hỏi.
Mộc Phàm đáp lại: “Đừng lo lắng, ngươi không thấy được ta, ngươi đang đứng trong một thế giới hỗn độn, hiện tại là một quân cờ, muốn sống đến khi nhìn thấy ta thì phải làm theo lời ta.”
“Được, chủ nhân.” Tiểu Ách đáp lại trong lòng.
Nàng ý thức được mình đã bị bắt bắt, khi tỉnh lại liền ở chỗ này, chắc chắn có vấn đề rất lớn.
Còn may mà chủ nhân Mộc Phàm xuất hiện.
“Phía trước ngươi có một Thiên Đạo khác, ngươi đánh bại nó, giết chết nó, sẽ thắng một trận.”
“Chờ ngươi giết chết mười Thiên Đạo, thắng mười trận là ta có thể mang ngươi ra, đừng hỏi vì sao, cứ làm theo lời ta.”
“Tuân lệnh, chủ nhân!”
Tiểu Ách rùng mình, ý thức được tình cảnh nguy hiểm của bản thân.
Mộc Phàm âm thầm liên lạc với nàng cho nên sẽ âm thầm trợ giúp.
“Hiện tại ta giúp ngươi gia tăng thực lực một chút, khi chiến đấu ngươi cứ giải phóng từng tầng một, giống như là cởi bỏ phong ấn.”
"Đã hiểu!”
Mộc Phàm phân phó rõ ràng, sắc mặt Tiểu Ách không đổi nhưng bản chất đã thay đổi.
Nàng có mục tiêu, có động lực, còn có lòng tin.
Chủ nhân đang âm thầm giúp nàng, tự nhiên sẽ không có vấn đề.
Cứ như vậy, Tiểu Ách gặp đối thủ đầu tiên dưới sự chỉ dẫn của Mộc Phàm.
Đó là một Thiên Đạo khác, một Thiên Đạo có thực lực cường đại.
“Rốt cuộc đụng phải.”
“Ha ha ha, tiểu tử, ta vui lòng nhận quân cờ của ngươi.”
Nơi xa, có một tiếng cười hưng phấn từ một thần tòa truyền đến.
Đó là một sinh vật thân rắn, mỗi một miếng vảy là một vũ trụ, thực lực vô cùng cường đại.
Chỉ thấy nó hưng phấn hạ lệnh: “Đi, giết chết nàng, bổn tọa khai tiệc, thắng trận đầu nhận được phần thưởng gấp mười.”
Gấp mười lần!
Mộc Phàm xem xét một chút quả nhiên đúng như lời nó nói.
Kẻ nào thắng trận đầu đều nhận lại gấp mười.
Chuyện này dễ làm, Mộc Phàm cười lạnh, nện hết năm ngàn sáu trăm chín mươi tỷ vũ trụ, cược Tiểu Ách thắng.
Hắn đặt cược tức khắc hấp dẫn vô số ánh mắt.
“Tới.”
“Hắn lại đặt cược.”
“Mở ra cơ chế thẩm tra tối cao, nhất định phải bắt được.”
Một đám tồn tại cao cao tại thượng mở ra cơ chế thẩm tra tối cao nhắm vào Mộc Phàm.
Đây là muốn tìm chứng cứ, sau đó tiêu diệt hắn.
“Ký chủ, ngươi bị giám thị thẩm tra toàn diện, cần nạp một trăm tỷ vũ trụ mới có thể bảo đảm tránh né hoàn mỹ.”
Trong đầu vang tiếng hệ thống cảnh báo.
Mộc Phàm rùng mình, hừ nói: “Vậy nạp, đừng để xảy ra sự cố, nếu không ngươi với ta liền thành kẻ nghèo hèn, thậm chí không gượng dậy nổi.”
“Đã nạp đúng chỗ, xin ký chủ yên tâm.”
Hệ thống đắc ý đáp lại.
Oanh!
Trong sân, hỗn độn tan vỡ, hai Thiên Đạo vừa gặp nhau liền đấu võ.
Tiểu Ách và Thiên Đạo đối diện, một Thiên Đạo cường đại, tà ác.
Vừa ra tay chính là mười cái Thiên Đạo luân bàn nghiền áp.
Đại chiến vừa bắt đầu, Tiểu Ách đã rơi vào thế hạ phong, liên tiếp bại lui, tình huống nguy cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận