Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 249: Hung uy của Hỏa ma

Oanh!
Một chùm sáng bùng nổ, khói bụi cuồn cuộn, năng lượng tàn phá.
Lực lượng đáng sợ quét qua, Ngũ hành đại trận dao động kịch liệt nhưng vẫn không bị rách, lắc lư một chút liền yên tĩnh trở lại.
Trận văn rậm rạp đan xen, đại trận kim mộc thủy hỏa thổ đan xen với nhau, phía trên có một trận bàn lơ lửng, buông xuống từng luồng sáng năm màu.
Ở bên ngoài Ngũ hành đại trận còn có một tầng ngăn gió lốc màu đen, như một lồng giam, khóa chặt nơi này.
“Chúng ta bị nhốt rồi.”
Đám sinh linh dị vực biến sắc, tức giận đan xen kinh ngạc nhìn trận văn rậm rạp lập loè xung quanh, biết rằng mình đã bị nhốt lại.
Tên người thằn lằn cầm đầu âm trầm, trong mắt lóe lên sự hung ác, toàn thân tản ra hơi thở khủng bố, không ngừng công kích trận văn phía trước.
Oanh! Ầm ầm ầm...
Nện tới mấy chục quyền, trận văn run rẩy nhưng lại kiên cố khó có thể tưởng tượng, hoàn toàn không có biện pháp phá nát Ngũ hành đại trận.
Năm loại lực lượng đan xen nhau, hình thành một loại phòng ngự tuyệt đối, giam cầm nơi này, hoàn toàn không thể phá nát từ bên trong.
Trừ khi lực lượng vượt qua Ngũ hành trận bàn, nếu không thì căn bản không có biện pháp phá vỡ.
Nhưng Ngũ hành trận bàn chính là bảo vật cấp Truyền kỳ, một khi rơi vào, trừ khi ngươi có lực lượng vượt cấp Truyền kỳ, nếu không thì cho dù là sinh vật cấp Truyền kỳ cũng sẽ bị nhốt bên trong.
“Là bảo vật Truyền kỳ.”
Người thằn lằn âm u nhìn chằm chằm Ngũ hành trận bàn, sắc mặt rất khó coi.
Hắn liếc mắt liền nhìn ra đây là bảo vật Truyền kỳ, phiền toái lớn rồi.
Thực lực cấp Siêu thể của hắn vốn dĩ rất cường đại, nhưng gặp phải loại trận bàn cấp Truyền kỳ này, thật là hữu tâm vô lực.
Hoàn toàn xong đời.
“Rốt cuộc là ai đang chặn giết chúng ta?”
“Là đạo tặc Hắc vực?”
“Hay là cường đạo không gian khác?”
Thành viên trong đội ngũ bắt đầu luống cuống, sôi nổi suy đoán, rốt cuộc là ai đang chặn giết?
“Chẳng lẽ để lộ tin tức?”
Sắc mặt người thằn lằn âm trầm, nhìn chằm chằm một mảng hạt không gian màu đen phía trước, tựa như sương mù quay cuồng.
Chỉ thấy trong sương mù có một bóng dáng mông lung hiện lên.
Khi thấy rõ kẻ này, người thằn lằn cùng các sinh vật dị vực khác đều ngạc nhiên, tiếp theo giận tím mặt.
“Nhân loại?”
Người thằn lằn nổi giận gầm lên một tiếng, trừng mắt nhìn người tới, đúng là Mộc Phàm.
Chúng nó chưa bao giờ nghĩ đến kẻ chặn giết chúng nó thế mà là một thiếu niên nhân loại, trong lòng ít nhiều có chút bất ngờ cùng tức giận.
Một nhân loại lại dám tới chặn giết chúng nó?
Phải biết rằng chúng nó là sinh vật vô cùng hung tàn, không biết đã giết qua bao nhiêu nhân loại, chưa bao giờ nghĩ tới bị nhân loại chặn giết.
“Thứ khốn nạn, ngươi có biết chúng ta là ai hay không mà dám mai phục chặn giết?”
Một sinh vật đầu chim tức giận mắng to một tiếng.
Nó bộc lộ bộ ra sự hung ác, hung tợn nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
Đáng tiếc, Mộc Phàm căn bản liền làm lơ nó, chỉ một sinh vật cấp Nhập thánh còn chưa lọt vào mắt hắn.
Ánh mắt hắn vẫn luôn dừng ở tên người thằn lằn cầm đầu, người này mới là uy hiếp, cường giả Siêu thể, là đạn hạt nhân biết đi.
Vừa rồi là tên người thằn lằn này bùng nổ sức mạnh, lay động Ngũ hành đại trận, tuy rằng không thể phá vỡ nhưng thực lực như vậy cũng đủ khiến hắn kinh ngạc.
“Nhân loại, vì sao chặn giết chúng ta?” Người thằn lằn nhìn chằm chằm Mộc Phàm, hét to chất vấn.
Mộc Phàm cong khóe miệng, cười lạnh lẽo, hừ nói: “Các ngươi không mang theo não sao, còn hỏi loại vấn đề ngu ngốc này, chặn giết các ngươi còn cần lý do?”
“Thứ khốn nạn!”
“Nhân loại đáng chết, quá kiêu ngạo.”
Một đám sinh vật dị vực tức giận, đằng đằng sát khí nhìn Mộc Phàm.
Mộc Phàm khinh thường cười nói: “Lưu lại cái rương kia, ta cho các ngươi một con đường sống.”
“Ngươi mơ tưởng!” Tên đầu chim lập tức hét to, hơi thở bùng nổ.
Người thằn lằn giơ tay ngăn lại, hỏi: “Nhân loại, ngươi nói chuyện giữ lời chứ?”
“Đương nhiên, ta nói chuyện là nhất ngôn cửu đỉnh, nói tha các ngươi liền tha cho các ngươi.” Mộc Phàm bình thản cam đoan.
Ánh mắt người thằn lằn lập loè, không rõ hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Đội trưởng, không thể tin tưởng hắn.”
“Đúng vậy, nhân loại giảo hoạt nhất.”
“Nhân loại đều xảo trá, không thể tin tưởng.”
Các thành viên trong đội ngũ sôi nổi khuyên can.
Nhưng người thằn lằn lại nhẹ nhàng xua tay, hắn nghiêm túc nói: “Nhân loại, ta có thể lưu lại cái rương này nhưng ngươi phải tuân thủ hứa hẹn.”
“Yên tâm, ta nói chuyện rất giữ lời.” Mộc Phàm gật gật đầu, trong lòng lại âm thầm cười lạnh.
Chỉ thấy, người thằn lằn xua xua tay nói: “Buông cái rương xuống.”
“Đội trưởng...”
Sắc mặt các sinh vật khác thay đổi, mở miệng muốn nói thêm nhưng lại bị người thằn lằn dùng ánh mắt hung ác nhìn tới nên phải ngậm miệng.
“Cái rương ở chỗ này, hiện tại ngươi có thể thả chúng ta đi rồi.”
Người thằn lằn quay đầu nhìn Mộc Phàm, biểu tình có chút nghiêm trọng, hơi thở toàn thân ngưng tụ tới đỉnh điểm.
Ánh mắt Mộc Phàm hơi lóe lên, cười nhẹ, liền thấy hắn vung tay, Ngũ hành đại trận mở ra một cái lỗ hổng.
Hắn thật sự muốn thả những sinh vật dị vực này sao?
Nhìn thấy lối ra này, trong mắt người thằn lằn lóe lên tia sáng, không nói hai lời trực tiếp mang theo đội ngũ dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.
Mộc Phàm nhìn một đám lao ra khỏi lỗ hổng, cười lạnh.
“Hỏa ma, động thủ.”
Đúng lúc này, Mộc Phàm đột nhiên nói một câu.
Vừa dứt lời, đám người thằn lằn mới lao ra khỏi Ngũ hành đại trận liền cảm giác không ổn, trong lòng lộp bộp.
Còn không chờ bọn họ phản ứng kịp, liền thấy một bàn tay thật lớn chụp tới, uy thế ngập trời, một đường đánh nát không gian đánh xuống.
“Nhân loại, ngươi không tuân thủ hứa hẹn, lừa gạt chúng ta?”
Người thằn lằn biến sắc, tức giận rít gào.
Mộc Phàm nghe xong cười lạnh nói: “Ta nói buông tha các ngươi mà, ta vừa mới thả các ngươi đi đó.”
“Chẳng qua, ta thả các ngươi, nhưng tiểu đệ của ta không buông tha các ngươi, ta cũng không có cách nào nha.”
Vừa nghe lời này, người thằn lằn thiếu chút nữa hộc máu chết.
Hắn hoảng hốt nhìn bàn tay khổng lồ chụp tới, có ngọn lửa thiêu đốt, quanh mình không gian đều nứt vỡ.
Uy thế đáng sợ ép tới chúng nó không thở nổi.
Khi thấy rõ Hỏa ma to lớn trước mắt, người thằn lằn cùng đám sinh vật dị vực đều trừng to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
“Hỏa ma?”
“Là Hỏa ma cấp Bán thần của Hắc uyên tộc sao?”
“Xong rồi!”
Người thằn lằn tuyệt vọng, trong cơ thể bộc phát ra lực lượng siêu thể, tựa như một quả bom bùng nổ.
“Liều mạng.”
Theo một tiếng hét, đám cường giả dị vực này cùng bộc phát ra thực lực cường đại nhất, công kích bàn tay to lớn của Hỏa ma.
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, không gian vỡ nát, nhiều khe nứt đan xen, tựa như lưỡi dao sắc bén đảo qua bốn phía, xé mấy sinh vật dị vực thành thịt nát.
“A...”
Cùng với tiếng kêu thảm thiết, mười mấy sinh vật dị vực, trừ người thằn lằn, đều bị dư âm của vụ nổ mạnh xé nát.
Tuy người thằn lằn chèo chống được nhưng vẻ mặt đầy tuyệt vọng nhìn bàn tay to khổng lồ chụp tới.
Vẫn không thể ngăn cản một kích của Hỏa ma, bàn tay to một đường nghiền nát công kích của bọn chúng, uy thế không giảm vỗ vào chỗ người thằn lằn.
Răng rắc, không gian chung quanh hắn hoàn toàn sụp đổ, người thằn lằn cấp Siêu thể hét to, không chút do dự tự bạo.
Ầm vang!
Người thằn lằn nổ tung, thân thể như một viên đạn hạt nhân bùng nổ, nháy mắt phóng ra năng lượng vô tận quét qua tám phương, tiếng ù ù vang vọng.
Nhưng cổ năng lượng này nhanh chóng bị Ngũ hành đại trận ngăn trở, trận văn lập loè, không ít trận văn bị nố nát.
Ngũ hành đại trận thiếu mất một góc nhưng đã không còn quan trọng, người thằn lằn cùng thủ hạ toàn quân bị diệt, bị Hỏa ma chụp chết.
Hỏa ma dùng một kích diệt bọn chúng, hung uy hiển hách, không hổ là sinh vật cấp Bán thần.
“Đáng giận, thế mà tự bạo, cả không gian trữ vật đều bị hủy diệt rồi.”
Trong đại trận, sắc mặt Mộc Phàm u ám, nơi vụ nổ diễn ra không còn thứ gì, không gian trữ vật của đám kia đều tan thành tro bụi.
Điều này làm cho lòng Mộc Phàm rất khó chịu, chỉ có thể thầm mắng một tiếng đen đủi.
“Còn tốt, cái rương vẫn còn.”
Hắn nhìn cái rương kim loại ở trung tâm trận pháp, trong lòng có chút an ủi.
Thứ này, mới là món chính.
Mộc Phàm chặn giết bọn chúng để cướp lấy cái rương này, muốn nhìn một chút xem bên trong rốt cuộc cất giấu thứ gì mà phải có một đám cường giả bí mật vận chuyển.
“Hệ thống, có thể thu cái rương này vào không gian chứa đựng của hệ thống sao?”
Đi tới trước cái rương, Mộc Phàm ngạc nhiên đánh giá cái rương thần bí trước mắt, bề mặt có rất nhiều phong ấn.
“Có thể.” Hệ thống trả lời dứt khoáti.
Điều này làm cho Mộc Phàm rất vui, không nói hai lời trực tiếp thu lại.
“Nơi đây không thể ở lâu, rời đi trước rồi tính tiếp, hệ thống, giúp ta lau sạch dấu vết.”
Mộc Phàm nói xong, triệt hạ Ngũ hành đại trận, cũng thu hồi trận bàn.
Bá!
Ngay sau đó, liền thấy Mộc Phàm bước ra một bước, biến mất khỏi nơi này.
Biến mất theo hắn còn có Hỏa ma, nó lại nín thở thu nhỏ.
Oanh...
Mộc Phàm vừa rời đi không lâu, vùng không gian này đột nhiên tan vỡ, một ý chí cường đại đảo qua nơi này, như đang tìm kiếm gì đó.
Đáng tiếc, trước đó Mộc Phàm đã kêu hệ thống xóa sạch mọi dấu vết, không sót lại chút nào.
“Đồ vật kia biến mất?”
“Là ai?”
Ý chí cường đại kia truyền ra một loại dao động khủng bố, khiến không gian nứt vỡ răng rắc, tựa như mặt gương nát.
Sau một hồi, ý chí kia biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận