Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 214: Khô mộc phùng xuân

Thiên kiếp biến mất, bị nhân loại độ kiếp kia một ngụm nuốt hết.
“Hít!”
Không ít cường giả hít hà một hơi, đều choáng váng.
“Nhân loại này thật đáng sợ.”
“Thiên kiếp cũng có thể ăn luôn, quá hung tàn.”
“Nhanh chạy thôi!”
Không ít sinh vật dị vực bị doạ vỡ mật, có mấy sinh vật cường đại trực tiếp cuốn gói trốn chạy, bị hành động kinh người của Mộc Phàm doạ tới không còn can đảm xem nữa.
Trong Lam diễm bộ lạc, Tế ti cùng tộc trưởng Liệt Sơn đang ngây ngốc nhìn về hướng Thánh sơn.
Bọn họ nhìn Thánh sơn đã bị phá nát, một lúc lâu không nói gì, trong lòng chấn động khó có thể diễn tả.
“Thật đáng sợ.”
Liệt Sơn lẩm bẩm, cảm thấy may mắn nói: “May là trước đó không có xung đột với thiếu niên nhân loại này, còn biểu đạt thiện ý.”
“Không sai, may mắn trước đó lựa chọn kết giao bắng hữu với hắn, nếu không bộ tộc chúng ta liền gặp tai nạn rồi.”
Tế ti cảm thấy may mắn, âm thầm đắc ý vì quyết định lúc trước của mình.
Lúc trước có hai lựa chọn, một là bắt đám người Mộc Phàm lại rồi giết chết, nhưng hắn lựa chọn cái thứ hai, kết giao với đám người Mộc Phàm.
Lúc này mới cảm thấy may mắn, nếu không có khả năng bọn họ đều bị Mộc Phàm tiêu diệt rồi.
Nhìn xem cảnh tượng người ta độ kiếp thật là dọa người, lôi kiếp đều bị nuốt trọn, ai có thể không kinh hoảng?
Mộc Phàm nhận thấy được từng ánh mắt kinh hãi ở bốn phía, chỉ là đang độ kiếp nên không để ý đến mà thôi.
Bá!
Hắn đảo mắt qua, từng đạo ý niệm, ánh mắt đồng loạt hỏng mất, biến mất vô tung vô ảnh, một đám bị dọa phải thu hồi tầm mắt.
Có sinh vật dị vực sợ tới mức cuốn theo đồ vật trong hang ổ chạy trốn, đủ thấy được lần này Mộc Phàm mang đến bóng ma lớn thế nào.
“Chạy trốn rất nhanh.” Mộc Phàm âm thầm buồn cười.
Hắn lắc đầu không để ý nữa, từ trên cao chậm rãi hạ xuống.
“Đã chết rồi sao?” Mộc Phàm đứng giữa không trung, nhìn Băng long phía dưới không nhúc nhích, máu thịt lẫn lộn, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Băng long đáng thương, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng không có sức nói.
Nó còn có một hơi, chưa chết nhưng cũng cách cái chết không xa, nếu không có bất ngờ gì mà nói thì nó tuyệt đối chết chắc rồi.
Băng long vô cùng đáng thương nhìn Mộc Phàm, ánh mắt hoảng sợ lộ ra một chút khẩn cầu.
Nếu thần phục, vậy chỉ có thể thành thành thật thật phục vụ nhân loại này, có lẽ còn có thể sống, nếu không kết cục của nó sẽ càng thê thảm hơn.
Bởi vì nó đã trọng thương, các sinh vật khác tuyệt đối sẽ không bỏ qua nó, đặc biệt là một ít sinh vật có mang long huyết chắc chắn điên cuồng cắn nuốt thân thể nó để được tiến hóa.
“Chủ... Người, cứu...” Băng long phát ra một ý niệm yếu ớt.
Mộc Phàm thở dài nói: “Chỉ một trận lôi kiếp liền đánh ngươi thành bộ dạng như vậy, quá yếu.”
Lời này khiến Băng long hổ xấu hổ, thiếu chút nữa tắt thở.
“Thôi, xem bộ dạng ngươi còn tính là đẹp, miễn cưỡng thu ngươi làm tọa kỵ, hy vọng ngươi biểu hiện thật tốt, tương lai mang ngươi đi ăn cơm ngon rượu say.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, lại không biết giờ phút này Băng long đang gào thét trong lòng, ngươi mau cứu ta a, không cứu ta liền chết mất, ngươi liền không có tọa kỵ.
“Dùng ngươi để thử sự huyền diệu của Ngũ hành pháp thuật, pháp thuật hệ mộc.”
Hắn nói thầm trong lòng một câu, sau đó nâng một bàn tay đặt vào đầu Băng long.
Băng long khẩn trương nhắm hai mắt.
“Khô mộc phùng xuân*.”
* Cây khô gặp mùa xuân.
Chỉ nghe Mộc Phàm nhẹ giọng nói, lòng bàn tay đột nhiên phun trào ra một luồng ánh sáng xanh mơn mởn, rót vào trong cơ thể Băng long, nháy mắt phát ra sinh cơ vô tận.
Đây là một loại trong Ngũ hành pháp thuật, pháp thuật hệ mộc, Khô mộc phùng xuân.
Nghe tên là có thể suy đoán ra ý nghĩa, đây là một loại pháp thuật có thể trị liệu thương thế, khôi phục thân thể.
Có luyện khí cường đại của Mộc Phàm chống đỡ, Ngũ hành pháp thuật hệ mộc biến đổi luyện khí thành một luồng sinh mệnh lực nồng đậm rót vào cơ thể Băng long.
Chỉ thấy Băng long vốn đang thoi thóp, vết thương chồng chất, máu thịt lẫn lộn đột nhiên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục lại, tựa như cây khô tới mùa xuân, đầy tràn sức sống.
Lần đầu Mộc Phàm thi triển loại pháp thuật này, bản thân hắn cũng kinh ngạc.
Thì ra trong Ngũ hành pháp thuật, hệ mộc không chỉ có thể dùng chiến đấu, còn có năng lực khôi phục cường đại như thế.
Ngay cả Băng long chỉ còn một hơi cũng có thể khôi phục lại, lấy mắt tốc độ mắt thường có thể thấy được không ngừng chữa trị vết thương.
Nhưng tiêu hao quá kinh người, luyện khí của Mộc Phàm mênh mông như thế mà cũng tiêu hao một phần mới ổn định thương thế của Băng long, khôi phục vết thương toàn thân.
Đương nhiên, chỉ là khôi phục thương thế, còn tu vi bị hao tổn cũng không khôi phục được, chỉ có thể để nó tự khôi phục dần.
Điểm này đã đủ kinh người, Băng long kinh hãi vạn phần, lòng căng chặt, trong mắt lộ vẻ kính sợ khó mà diễn tả.
Nó biết mình bị thương nghiêm trọng cỡ nào, nói trắng ra chính là hấp hối rồi.
Nhưng Mộc Phàm có thể giúp nó khôi phục lại, khi sinh mệnh lực cường đại rót vào trong cơ thể, Băng long cảm nhận được lực lượng luyện khí cuồn cuộn vô tận trong cơ thể Mộc Phàm.
Luyện khí vô cùng vô tận doạ Băng long sợ hãi, ý niệm cuối cùng trong lòng tan thành mây khói, trong mắt mang theo sự kính sợ, không dám có một chút dị tâm.
Trước đó còn muốn đối phó cho qua, tương lai nghĩ cách lấy lại tự do.
Nhưng hiện tại không còn ý tưởng này nữa, thủ đoạn cường đại của Mộc Phàm đã chấn trụ nó.
“Đa tạ chủ nhân.” Băng long cảm kích mở miệng nói ngôn ngữ nhân loại.
Mộc Phàm lắc đầu, dùng Long ngữ nói: “Không có việc gì, nếu ngươi thần phục ta, đương nhiên sẽ không nhìn ngươi chết đi.”
“Long ngữ?” Băng long chấn động, ngoài ý muốn nói: “Chủ nhân, ngài hiểu Long ngữ?”
“Có gì đáng ngạc nhiên sao?” Mộc Phàm cười cười không để ý.
Đừng nói Long ngữ, hắn hiểu ngôn ngữ vạn tộc trong vũ trụ, nói ra hù chết ngươi.
Băng long lại kích động vạn phần, cảm giác Mộc Phàm có thêm một chút thân thiết, bởi vì hắn hiểu được Long ngữ.
“Được rồi, ngươi mới vừa khôi phục, cần chậm rãi điều dưỡng, thu thập đồ vật đi theo ta.”
Mộc Phàm vỗ vỗ đầu Băng long.
Không biết có phải ảo giác hay không, Mộc Phàm cảm thấy Băng long đang rất thẹn thùng.
“Ngươi là một con rồng, nên uy vũ khí phách, sao ta cảm giác ngươi có chút ẻo lả?” Mộc Phàm có chút bất mãn nói một câu.
Ai ngờ Băng long vừa nghe, thiếu chút nữa nổi điên, nhưng vẫn không rên một tiếng cúi đầu, có chút oan ức.
Nó là một con rồng cái a, vốn dĩ là nữ tính, nhẹ nhàng một chút có gì sai sao?
Nhưng là nó không dám nói, nhìn biểu tình không hài lòng của Mộc Phàm, trong lòng rất ủy khuất, nó đang nghĩ có phải trở nên khí phách hơn một chút thì chủ nhân mới thích hay không?
“Ngao!”
Nghĩ vậy, Băng long đột nhiên ngửa đầu lên trời hét to một tiếng, tiếng rồng ngâm truyền khắp mấy trăm dặm, lộ ra một khí thế bá đạo.
Tiếng rồng ngâm này khiến vô số sinh vật sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, run bần bật.
Chỉ thấy Băng long bò dậy, vảy trong suốt như băng tinh, một đôi sừng như thủy tinh đã khôi phục, quanh thân có từng luồng hàn khí.
Nó uy phong lẫm liệt, khí phách vô song ngẩng đầu.
Nhìn Băng long trước mắt như Thần long phương đông, Mộc Phàm rất hài lòng, có một con rồng để làm tọa kỵ thật sự oai phong a.
“Không tồi, nên như vậy.”
Mộc Phàm tán thưởng một câu, nhảy lên trên đầu Băng long.
Băng long này có hình thể dài đến mấy chục trượng, bề ngoài trông cực kỳ mỹ lệ, bốn cái long trảo đạp xuống, mang theo Mộc Phàm trực tiếp bay lên không trung.
Cả người nó được bao phủ một cổ hàn khí như sương mù, cưỡi mây đạp gió tự do tự tại bay lượn trong không trung.
“Ngao...”
Từng tiếng rồng ngâm truyền ra, các sinh vật xung quanh chạy trốn sạch.
Không nói tới sự uy hiếp từ Băng long, chỉ nói tới nhân loại quái vật ăn luôn thiên kiếp như Mộc Phàm, đủ để dọa vô số sinh vật dị vực chạy mất.
“Qua bên kia.”
Đứng ở trên đầu Băng long, Mộc Phàm chỉ một phương hướng.
Băng long nghe xong lập tức quay đầu bay hướng tới nơi đó, thấy xa xa có một bộ lạc, đúng là Viêm tộc Lam diễm bộ lạc.
Nhìn thấy Mộc Phàm cưỡi Băng long bay hướng tới bên này, trên dưới bộ lạc sôi trào, vừa mừng vừa sợ, mỗi người thấp thỏm bất an nhìn Băng long khổng lồ tới gần.
“Tới.”
“Tất cả tộc nhân tập hợp, nghênh đón bằng hữu tôn quý nhất của Viêm tộc chúng ta.”
Tế ti cùng tộc trưởng vội vàng hạ lệnh, tất cả mọi người trong bộ lạc đều ra ngoài.
Một đám dân bản xứ bộ lạc tụ tập, đứng trước cổng bộ lạc, trên mặt mỗi người đều mang vẻ theo kính sợ, chờ đợi Mộc Phàm tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận