Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 418: Tà thần

“Ngao...”
Tiểu Côn Côn há mồm hét to
Nhưng giọng nó quá non nớt, mang đến cho người ta cảm giác đáng yêu.
Nhưng nó không đáng yêu chút nào, ngược lại rất hung tàn.
Ực ực!
Chỉ thấy Tiểu Côn Côn một ngụm nuốt trọn hai tên Bán thần và mười mấy sinh vật cấp Truyền kỳ.
Bọn chúng không có năng lực phản kháng, Bán thần, Truyền kỳ đều trực tiếp biến mất.
“Lão đại, còn có thể ăn sao?”
Tiểu Côn Côn chép chép miệng, nói tiếng người, nói ra một câu làm người nghe kinh hoảng.
Nó nói xong, nhìn chằm chằm Lạc Thiếu Minh, còn có một đám Bán yêu kia, ánh mắt tràn đầy khát vọng muốn ăn hết.
Lòng Lạc Thiếu Minh lạnh lẽo, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Sao có thể, đây là thứ gì?”
Hắn nhìn con cá nhỏ này, trông như một con cá voi biết bay, nhưng chắc chắn không phải cá voi.
Con này rất giống một sinh vật trong truyền thuyết, Côn.
“Truyền thuyết Bắc Minh có cá tên Côn, không biết dài mấy ngàn dặm, chẳng lẽ đây là Côn?”
Long Xuyên ngây ngốc nhìn Côn, trong lòng đã có đáp án, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Mộc Phàm quả nhiên lại làm người ta mở rộng tầm mắt, thế mà tìm được một giống loài thượng cổ, tiên thú đáng sợ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Lại nhìn con Kỳ lân nhỏ bên cạnh hắn, toàn thân nó ngăm đen, chân dẫm tường vân, liếc mắt liền biết là thụy thú Kỳ lân.
“Một con Kỳ lân, một con Côn.” Long Xuyên vô cùng kích động.
Lạc Thiếu Minh tức giận, ánh mắt nhìn Mộc Phàm trở nên quỷ dị.
“Mộc Phàm, không thể không nói ngươi thật sự làm người ta kinh ngạc nha.”
Hắn khôi phục bình tĩnh, tà mị cười: “Ngươi vốn chỉ là một tên phế vật không thể tu luyện, vì sao chỉ trong chớp mắt liền có thực lực cường đại như thế?”
“Xem ra trên người của ngươi có bí mật, là đạt được bảo tàng thượng cổ hay là truyền thừa của tiên nhân, truyền thừa Cựu thần?”
Lạc Thiếu Minh càng nói, nụ cười càng quỷ dị, mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ tà ác.
Trên người hắn xuất hiện từng sợi tà khí, những người chung quanh lập tức cảnh giác.
Chỉ mình Mộc Phàm trước sau như một, vẫn bình tĩnh, giống như căn bản không để Lạc Thiếu Minh vào trong mắt.
“Lạc gia phản bội nhân loại, phản bội tổ tông, đối mặt ngoại tộc như hổ rình mồi thế mà còn câu kết với kẻ địch dị vực.”
“Không thể không nói, trong nhân loại vẫn có một ít sâu mọt, bại hoại, mà ngươi chính là cái loại bại hoại trong bại hoại.”
Lời Mộc Phàm nói lại khiến nụ cười của Lạc Thiếu Minh quỷ dị hơn nữa.
“Hắc hắc hắc...” Hắn cười nói: “Trên đời này, cường giả vi tôn, kẻ yếu là nô, ngươi nói nhiều cũng vô dụng.”
“Chờ ta giết ngươi, trên đời này liền không có còn người nào dám nói ta phản bội nhân loại, ngược lại sẽ nói ta cứu vớt nhân loại.”
“Lịch sử đều do người thắng viết.” Lạc Thiếu Minh không ngừng cười to, tà khí càng thêm nồng đậm.
Chỉ thấy hắn đột nhiên lấy ra một pho tượng, tà khí tận trời, cho người ta cản giác cực kỳ tà ác, ập thẳng tới linh hồn.
“Mộc Phàm, dù như thế nào đi nữa, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.”
Lạc Thiếu Minh điên cuồng cười to, như nhập ma, tà ác đến cực điểm, thân thể dần dần biến hóa.
Chỉ thấy thân thể vốn đang là hình người dần dần bành trướng, da thịt trở nên đỏ sậm, trên mặt phủ kín hoa văn quỷ dị, biến thành một quái vật.
Thân hình trở nên cao lớn, cao khoảng mười mét, khiến vô số người trong Khu thứ tám có thể thấy rõ ràng.
Lạc Thiếu Minh biến thành một tà vật.
“Tà ma?” Mộc Phàm kinh ngạc quan sát hắn.
Gia hỏa này biến thành tà ma, một lời không hợp liền biến thân.
“Tà thần viễn cổ, ta lấy máu tươi gọi tên, lấy sinh mệnh hiến tế, triệu hoán ngài, vị thần huỷ diệt viễn cổ, san bằng tất cả phàm trần.”
Lạc Thiếu Minh giơ cao tượng thần tà ác, niệm chú ngữ, thế mà triệu hoán thần linh tà ác.
Ong!
Tượng thần tà ác đột nhiên sáng lên, từng tia sáng u ám nở rộ, đâm thủng không gian, tạo thành một đường hầm không gian.
Giống như đả thông vách tường thế giới, muốn triệu hoán một tên thần linh tà ác phủ xuống.
“Triệu hoán tà thần sao?” Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, nhìn Lạc Thiếu Minh hành động, không hề ngăn cản.
Tà thần mà thôi, không nói tới Côn cùng Kỳ lân đang ở đây, với thực lực hiện tại của Mộc Phàm, có Thần vương tới hắn cũng không sợ, huống chi chỉ là một tên tà thần?
“Hiến tế!”
Lạc Thiếu Minh hét to một tiếng, đám Bán yêu chung quanh đột nhiên nổ tung, đám Bán yêu hóa thành máu thịt để hiến tế.
Gia hỏa này thật tàn nhẫn, ngay cả người nhà cũng không buông tha, nhiều tinh anh Lạc gia vốn đang hưng phấn, kết quả lại trở thành tế phẩm.
“A...”
“Thiếu chủ tha mạng!”
Không ít người Lạc gia hoảng sợ kêu to, bắt đầu xin tha.
Đáng tiếc Lạc Thiếu Minh không thèm để ý tới, cũng không có một chút thương hại, hoàn toàn xem bọn họ là tế phẩm hiến tế tà thần.
Long Xuyên khẩn trương nói: “Mộc Phàm, không ngăn cản hắn sao, một khi tà thần buông xuống, làm không tốt sẽ có thương vong rất lớn.”
“Không có việc gì, ta cảm ứng được tên tà thần này không mạnh lắm, yên tâm, ngươi dẫn người lui về phía sau, không nên tới gần nơi này.”
Mộc Phàm cũng không quay đầu lại nói, căn bản không có coi trọng tên tà thần mà Lạc Thiếu Minh đang triệu hoán.
Thậm chí trong lòng có một ý tưởng khác, hắn ngửa bàn tay, trong tay có thêm một tượng thần tà ác, đúng là một pho tượng tà thần mà hắn lấy được lúc trước.
“Nếu ngươi đã triệu hoán tà thần, không bằng triệu hoán nhiều thêm một tên.”
Mộc Phàm bỗng nhiên mở miệng nói một câu, không chờ Lạc Thiếu Minh phản ứng, trực tiếp tế tượng thần.
Tượng thần tà ác trong tay bay ra, lơ lửng trong không trung, thế mà bắt đầu cướp đoạt, hấp thu tế phẩm Lạc gia, kết nối với đường hầm không gian.
Ầm vang!
Trong lúc nhất thời, hai tượng thần bay lơ lửng, tản ra hơi thở tà ác kinh thiên, hơi thở của tà thần dần dần xuất hiện.
“Ngươi cũng có tượng tà thần?” Lạc Thiếu Minh kinh ngạc, phẫn nộ nhìn Mộc Phàm.
Gia hỏa này cũng có một pho tượng tà thần, hơn nữa còn cướp đoạt tế phẩm của hắn cùng lúc triệu hoán, chuyện này làm Lạc Thiếu Minh luống cuống.
Bởi vì một khi không đủ tế phẩm, Lạc Thiếu Minh là người triệu hoán nên sẽ có khả năng trở thành tế phẩm rất cao.
Triệu hoán một tên tà thần thì vừa đủ nhưng Mộc Phàm lại ném ra thêm một pho tượng, hơi thở không yếu hơn chút nào, lòng hắn tức khắc lạnh ngắt.
“Không không không...” Rất nhanh, Lạc Thiếu Minh cảm giác không ổn.
Quả nhiên giống như hắn suy đoán, tinh anh Lạc gia cùng một đám Bán yêu không đủ để hiến tế triệu hoán hai tên tà thần cùng lúc.
Lúc này thiếu tế phẩm, là người triệu hoán nên Lạc Thiếu Minh bị hai tà thần xem là tế phẩm luôn, bắt đầu hấp thu máu thịt của hắn.
“Địa ngục hỏa mãng, xuất hiện đi.”
Trong lúc nguy cấp, Lạc Thiếu Minh hét to một tiếng, giữa hai chân mày có một ánh lửa lao ra, hóa thành một con hoả mãng khủng bố, tản ra ma khí.
Đây là một con Địa ngục hỏa mãng, một loại hung xà tà ác, có một đôi sừng, đôi mắt loé ma quang, đúng là át chủ bài lớn nhất của Lạc Thiếu Minh.
“Nhân loại hèn mọn ngu xuẩn, các ngươi quấy nhiễu ta ngủ say.”
Địa ngục hỏa mãng vừa ra tới, thân thể to lớn lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống mọi người, mở miệng phun ra một câu bằng ngôn ngữ nhân loại.
Nó hung hãn mở miệng rộng táp về phía Mộc Phàm.
“Chỉ một con mãng xà cũng dám lỗ mãng trước mặt lão đại?”
Chỉ nghe một giọng nói non nớt truyền đến, liền thấy Kỳ lân dẫm lên tường vân bay ra, thân hình ầm ầm ầm biến to, lập tức mở ra miệng rộng cắn đầu Địa ngục hỏa mãng đầu.
Răng rắc, Địa ngục hỏa mãng cường đại, đáng sợ thế mà bị Kỳ lân cắn đứt đầu, trực tiếp treo mạng.
“Ực...”
Vô số người kinh hãi, nhìn ma thú địa ngục đáng sợ bị Kỳ lân cắn đứt đầu chết thảm tại chỗ, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
“Không có khả năng!”
Lạc Thiếu Minh hoảng sợ kêu to, đó chính là ma thú địa ngục, có thể so với thần thú, thậm chí có thực lực vượt qua thần thú lại bị giết như vậy?
Hắn ngơ ngác, dại ra, hoàn toàn không thể tin được.
“A... Không, tà thần vĩ đại, ta không phải tế phẩm...” Lạc Thiếu Minh kêu rên thảm thiết, thân thể dần dần thu nhỏ, khô quắt lại.
Hắn đã trở thành tế phẩm, hiến tế không thể bị gián đoạn, tế phẩm không đủ đương nhiên là do người triệu hoán là hắn thêm vào hoặc là hắn tiếp tục biến người khác trở thành tế phẩm.
Đáng tiếc, người chung quanh sớm đã được Long Xuyên mang theo lui ra rất xa, hơn nữa, Mộc Phàm cũng đã phong toả khu vực này.
Cuối cùng, Lạc Thiếu Minh bị hút thành thây khô, sau đó hoá thành tro tàn biến mất, hồn phi phách tán.
Ong!
Một hơi thở cường đại bùng nổ, trong không trung xuất hiện hai vòng xoáy khủng bố, từ bên trong trào ra hai hơi thở thần linh cường đại, tà ác.
Tà thần, sắp buông xuống.
Hơn nữa còn là hai tên tà thần cùng nhau buông xuống, cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
Vốn không đủ tế phẩm, mặc dù Lạc Thiếu Minh đã trở thành tế phẩm nhưng vẫn không đủ để triệu hoán hai tên tà thần đồng thời buông xuống.
Địa ngục hỏa mãng chết đi, thi thể cũng trở thành tế phẩm, cuối cùng hoàn thành hiến tế, triệu hoán thành công.
Oanh!
“Run rẩy đi, phàm nhân, Huyết ngục ma vương buông xuống...”
“Ta là Hắc ngục tà thần, La Tam, hàng lâm nhân gian....”
Hai âm thanh đáng sợ từ trong vòng xoáy truyền đến, không trung u ám, toàn bộ Khu thứ tám bị bao phủ trong bóng tối.
Vô số người hoảng sợ, nhìn hai vòng xoáy khủng bố trong không trung, từ bên trong có hai sinh vật đáng sợ chậm rãi đi ra.
Hai tên tà thần đã buông xuống.
Mọi người đều hoảng sợ, bị hai cổ hơi thở tà ác đáng sợ áp chế, không thể nhúc nhích, chỉ có mình Mộc Phàm không bị ảnh hưởng chút nào.
“Còn tưởng rằng cấp Thần vương, thì ra chỉ là hai tên tà thần bình thường.”
Hắn yên lặng quan sát hai tên tà thần trước mắt, trong mắt lộ vẻ thất vọng, nhịn không được mở miệng nói.
Hai tên tà thần nghe được lời này.
Vù!
Hai tên tà thần đồng loạt nhìn qua, khi thấy Mộc Phàm cũng không có biểu cảm gì, nhưng thời điểm thấy Côn và Kỳ lân bên cạnh Mộc Phàm thì hoảng sợ.
“Tiên thú Thiên Đình thượng cổ?”
Hai tên tà thần kinh hoảng kêu to, vừa thấy liền nhận ra Côn cùng Kỳ lân.
“Chạy!”
Hai tên tà thần liếc nhau, phản ứng cùng lúc.
Oanh!
Ngay sau đó, hai tên tà thần bỏ chạy, nhanh đến mức làm người ta không kịp phản ứng, mới vừa buông xuống mà quay đầu chạy rồi?
Tất cả mọi người ngơ ngác, bị hành động của hai tà thần trước mắt làm ngây ngẩn.
Không ai nghĩ tới hai tên tà thần vừa bị triệu hoán xuống lại trực tiếp quay đầu bỏ chạy, khiến người ta bất ngờ.
“Tới rồi mà còn muốn chạy sao?”
Mộc Phàm cười lạnh, lắc mình đuổi theo
Bạn cần đăng nhập để bình luận