Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 451: Bàn đào

-
“Ô ô...”
Cạnh Thiên trì, dưới một gốc cây đào, Dao Trì đang che mặt mà khóc.
Mộc Phàm hái một quả đào đỏ rực, há mồm gặm, cả người tản ra tiên quang, tu vi trực tiếp khôi phục.
Thậm chí sau khi ăn mấy quả đào tiên, tu vi lại tăng lên một cảnh giới.
"Chậc chậc, không hổ là Tiên thiên bàn đào, thật sự không tệ.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói thầm, vừa ăn vừa khen ngợi.
Hành động này làm cho Dao Trì xấu hổ và giận dữ, tên khốn nạn này không chỉ có trêu đùa nàng, còn đoạt Tiên thiên bàn đào ăn.
Bàn đào này đúng là cây Bàn đào đầu tiên vũ trụ, ẩn chứa tinh hoa thiên địa, vô cùng huyền diệu.
Người bình thường ăn một quả sẽ trực tiếp thành tiên.
Mộc Phàm vừa mới ăn ba quả Bàn đào, mỗi một quả đều ẩn chứa năng lượng tiên thiên dồi dào, tinh thuần nhất, là năng lượng hoàn toàn mới được dựng dục từ ám năng lượng ở vũ trụ sơ khai.
“Đừng khóc, còn không phải chỉ hôn ngươi một cái với ăn mấy quả đào sao, quý giá đến như vậy sao?”
Mộc Phàm thấy Dao Trì còn đang khóc, có chút buồn cười nói một câu.
Nói chưa dứt lời, Dao Trì tức khắc bạo phát.
“Ta thề, nhất định phải giết ngươi.”
Dao Trì nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phun lửa nhìn Mộc Phàm, tên đáng giận này.
Vừa rồi hắn hôn nàng, quả thực như ngũ lôi oanh đỉnh, thiếu chút nữa liền tự sát.
Thuộc nhóm sinh linh đầu tiên trong thiên địa, nàng không chỉ cao quý, mỹ lệ, còn có sự kiêu ngạo của mình, lại chưa từng nghĩ tới bị gia hoả đột nhiên xuất hiện này bôi nhọ danh dự.
Giờ có nhảy vào Thiên hà cũng không tẩy được.
Hiện tại nàng hận không thể giết Mộc Phàm, trực tiếp ăn sống.
“Ngươi coi ngươi đi, một nữ nhân mà hung dữ quá, chắc chắc không gả được, trước đó ngươi vô duyên vô cớ treo ta lên đánh một trận, chẳng qua là ta hôn ngươi xem như khiển trách.”
“Được rồi, đừng muốn chết muốn sống.” Mộc Phàm nói xong lại hái một quả đào tiếp tục ăn.
Lần này cần ăn đủ, Tiên thiên bàn đào, chỉ có một gốc này, số lượng quả cũng không nhiều lắm, chỉ có ba mươi quả đào, không ăn nhiều chút thì có lỗi với bản thân nha.
Thật ra trong lòng đang suy nghĩ về chuyện đào cây Tiên thiên bàn đào này trồng vào thế giới của mình, nhưng cây Bàn đào này hấp thu năng lượng không tầm thường.
Nó hấp thu ám năng lượng vũ trụ sơ khai, mình không có không thể nuôi sống được, chỉ có thể từ bỏ.
“Ngươi vô sỉ...” Dao Trì tức giận đến trợn mắt, muốn ngất đi cho rồi.
Nghĩ tới chuyện mình bị quất hơn vạn roi, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn rùng mình, càng không đề cập tới bị gia hỏa đáng giận này hôn lên mặt.
Còn may mà Mộc Phàm không tiến thêm một bước, nếu không thì nàng sẽ tính tới nước tự bạo.
“Quá cương liệt, không phải hôn thôi sao.” Mộc Phàm đang gặm Bàn đào, nói thầm một câu.
“Ngươi... Phốc!”
Dao Trì nghe câu này, tức giận hộc máu, hai mắt trợn ngược bất tỉnh.
Nhìn Dao Trì ngất xỉu, Mộc Phàm im lặng một lúc, mới nghe vài câu đã hôn mê rồi?
“Tâm lý Tiên thiên thần linh kém như vậy sao?”
Mới đả kích xíu đã hôn mê.
Nghĩ tới người ở thế kỷ hai mươi mốt, thật là làm người cảm thán lòng người sa đọa nha.
“Ngất đi rồi, vậy có phải có thể nhân cơ hội tiến thêm một bước hay không?”
Mộc Phàm đi đến trước mặt Dao Trì, lầm bầm lầu bầu nói một câu.
Lời vừa ra khỏi miệng, Dao Trì vốn ngất xỉu bỗng nhiên trợn mắt, một cổ lực lượng cường đại oanh tới.
Nhưng Mộc Phàm có chuẩn bị, giơ tay vỗ nhẹ, đánh tan cổ năng lượng này, cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Thì ra là giả vờ nha, đáng tiếc, ta còn tưởng rằng có thể lén lút tiến thêm một bước, thảo luận một chút triết lý âm dương đây.”
Mộc Phàm cười tủm tỉm nói.
“Ngươi vô sỉ, khốn nạn.”
Dao Trì giận điên lên, một ngụm máu trào tới cổ họng nhưng bị nàng nuốt xuống.
Sắc mặt trắng bệch, tức đến mức sắp nổ tung rồi.
Trên đời này sao có kẻ vô sỉ như vậy, trước kia khi bị Thái Nhất theo đuổi, nàng cảm giác có chút chán ghét, không nghĩ tới Mộc Phàm càng trực tiếp, càng vô sỉ, càng mạnh bạo.
Tham thảo triết lý âm dương, lời này làm Dao Trì đỏ mặt, một là vì tức giận, hai là vì xấu hổ.
“Thôi, không đùa ngươi nữa.”
Mộc Phàm thu hồi nụ cười, đi quanh gốc Tiên thiên bàn đào một vòng, tấm tắc bảo lạ.
“Này, đưa ta cây Bàn đào này được không?” Mộc Phàm vừa nhìn Bàn đào vừa hỏi.
Dao Trì nghe xong tức giận mắng to: “Ác tặc vô sỉ, ta tên Dao Trì, ngươi mơ tưởng lấy được Tiên thiên bàn đào, không có ta nó không sống được.”
“Như vậy sao?” Mộc Phàm suy tư gì nói: “Vậy đóng gói mang ngươi đi luôn, ngươi giúp ta gieo trồng Bàn đào, nhiều một chút, một cây không đủ ăn nha.”
“Phốc!”
Dao Trì lại hộc máu, đôi mắt đẹp muốn trợn ngược, may mà chưa ngất.
Tên khốn nạn này thế mà muốn nàng gieo trồng Bàn đào, còn muốn mang nàng đi, quả thực đáng giận đến cực điểm.
“Dao Trì, tên này thật dễ nghe, ngươi là Dao Trì Thánh mẫu, tên vừa rồi bị ta đánh chạy mất hẳn là Đông Hoàng Thái Nhất đi?”
Mộc Phàm vừa nói vừa nghĩ tới Thái Nhất.
Dao Trì nghe xong hừ nói: “Cái gì Đông Hoàng, hắn tên Thái Nhất, tốt nhất là ngươi nhanh trốn đi, bằng không chờ hắn trở về thì ngươi chắc chắn phải chết.”
“Bị ta đánh chạy mất, đến lần nữa thì đánh lần nữa là được.”
Mộc Phàm lại hồn nhiên không thèm để ý.
Hiện tại trong đầu hắn toàn là suy nghĩ làm sao mang cây Tiên thiên bàn đào này đi, nếu không được thì mang cả Dao Trì theo luôn.
“Hệ thống, thế giới của ta thật sự không thể nuôi sống Tiên thiên bàn đào này sao?”
Không cam lòng, Mộc Phàm dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống nói: “Ký chủ, nó là Tiên thiên bàn đào, tự nhiên là vật chất hỗn độn cùng ám năng lượng tinh thuần nhất nuôi dưỡng, thế giới trong cơ thể ngươi không có hai loại năng lượng này.”
“Trừ phi, ngươi thả tiểu thế giới ra, hấp thu ám năng lượng để trưởng thành, không chỉ có thể giúp thế giới nhanh trưởng thành, còn có thể hấp thu ám năng lượng cung cấp cho ngươi tu luyện, tôi thể.”
Hệ thống đưa ra một phương án làm hai mắt Mộc Phàm tỏa ánh sáng, biện pháp rất tốt.
Chỉ cần thả thế giới trong cơ thể ra là có thể hấp thu ám năng lượng thuần tịnh, cường đại ở vũ trụ sơ khai để trưởng thành cùng tiến hóa.
Dù sao hiện tại vũ trụ vừa mới ra đời không bao lâu, tràn ngập năng lượng cùng vật chất, tất cả đều là chất dinh dưỡng cho vũ trụ trưởng thành nha.
“Vậy thả ra thế nào?”
Mộc Phàm gặp được nan đề, làm như thế nào để thả thế giới thả trong cơ thể ra.
“Ký chủ, chỉ cần nạp một trăm ngàn tỷ là có thể thả tiểu thế giới ra, còn có thể tự thu hồi, không sợ bị vũ trụ đồng hóa trói buộc.”
Hệ thống trực tiếp đưa ra đáp án, một trăm ngàn tỷ, nạp tiền là có thể giải quyết.
Nếu không thì dù Mộc Phàm có thể thả ra, thế giới nhất định sẽ bị vũ trụ đồng hóa trói buộc, hóa thành một bộ phận của vũ trụ.
Sẽ mất đi khả năng phát triển thành một vũ trụ mới, bởi vì đã bị vũ trụ đồng hóa, không thể tách rời.
Nhưng có hệ thống liền khác, vậy nên nạp tiền mới có thể giải quyết vấn đề này một cách hoàn mỹ.
“Được thôi, xem ra phải tìm một địa phương tốt.”
Mộc Phàm suy tư gì đó, ánh mắt bỗng hướng về trụ trời khủng bố kia, trên đỉnh trụ trời đỉnh có vật chất hỗn độn cuồng bạo không nơi nào sánh được.
Đây là tốt nhất chỗ.
“Nếu không thì đưa thế giới lên đỉnh trụ trời, hấp thu vật chất hỗn độn cùng ám năng lượng vô tận để trưởng thành?”
Mộc Phàm dò hỏi, hệ thống đưa ra một đáp án là có thể.
Nhưng hiện tại hắn không có tiền, đây là vấn đề lớn nhất.
Giờ phút này, Mộc Phàm có chút rối rắm, bực bội nói: “Hệ thống, có phải ngươi khinh ta nghèo hay không nha, hiện tại đi đâu tìm một trăm ngàn tỷ cho ngươi?”
“Ký chủ thật ngu ngốc, thời kỳ vũ trụ hình thành, có rất nhiều bảo vật đáng giá, đồ vật đặc thù có thể nạp phí nhiều không đếm xuể.”
“Cho nên, nỗ lực thăm dò đi.”
Hệ thống nói xong rồi yên tĩnh, xem như chỉ cho Mộc Phàm một phương hướng.
Thời kỳ vũ trụ mới hình thành, có vô số bảo vật, Tiên tinh, thần thạch, không thiếu được các loại kết tinh năng lượng đặc thù.
Nghĩ tới đây, Mộc Phàm liền ngồi không yên, hai mắt tỏa sáng, làm Dao Trì vừa mới tỉnh táo lại sợ hãi.
Nàng kinh hoảng nhìn Mộc Phàm, còn tưởng rằng hắn lại muốn nhân cơ hội khi dễ nàng.
“Dao Trì, ngươi có Tiên tinh hay không?”
Mộc Phàm chờ mong hỏi một câu.
Dao Trì nghe xong ngây ngốc, chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu hắn nói gì.
“Tiên tinh là thứ gì, ta không có.” Nàng tức giận quay mặt qua chỗ khác.
Nàng cực kỳ hận Mộc Phàm, hoàn toàn không muốn thấy hắn, thậm chí không muốn nghe giọng hắn, sợ bản thân tức hộc máu.
“Không có Tiên tinh?” Mộc Phàm nheo mắt lại, cười nói: “Ta không tin, chắc chắn trên người của ngươi cất giấu rất nhiều bảo vật, ngươi tự lấy ra hay là ta tự lục soát một lần đây?”
“Ngươi vô sỉ.” Dao Trì sợ tới mức mặt tái đi.
Tên khốn nạn này nói tự hắn lục soát chắc chắn sẽ làm, nếu mình không lấy ra sẽ bị hắn soát người.
Nghĩ vậy, Dao Trì lại phẫn nộ, cảm thấy khuất nhục, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn thành thành thật thật đưa ra.
“Ta không biết Tiên tinh ngươi nói là thứ gì, ta chỉ có cái này, ngươi cầm rồi mau cút trứng, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Dao Trì nói xong ném ra hai đồ vật sáng lấp lánh.
Mộc Phàm tiếp nhận, vốn tưởng là Tiên tinh nhưng vẻ mặt sửng sốt, hiển nhiên không phải.
“Đây là....” Hắn kinh ngạc quan sát hai tinh thể trong tay, thế mà ẩn chứa hơi thở quy tắc nồng đậm.
“Đinh, phát hiện vật phẩm nạp phí đặc thù, mảnh vỡ quy tắc, một viên giá trị mười ngàn tỷ.”
Trong đầu truyền đến tiếng hệ thống tiếng nhắc nhở, Mộc Phàm nghe mà mừng rỡ.
Không nghĩ tới thật sự có bảo bối, hơn nữa còn là mảnh vỡ quy tắc, một mảnh vỡ quy tắc liền trị giá mười ngàn tỷ, thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn.
Vốn dĩ chỉ muốn hù dọa Dao Trì, không nghĩ tới nàng có bảo bối thế này.
“Mảnh vỡ quy tắc, không tệ, trên người của ngươi còn hay không?” Hai mắt Mộc Phàm tỏa ánh sáng nhìn nàng.
Ánh mắt này khiến Dao Trì sợ hãi vội vàng lui về phía sau, kinh hoảng nói: “Đừng tới đây, thật sự không còn, trên người ta chỉ có hai mảnh vỡ quy tắc này, ngươi muốn thì có thể đi Hỗn độn thiên vực tìm kiếm, nơi đó rất nhiều.”
Vừa nghe lời này, Mộc Phàm liền bắt được trọng điểm.
Hỗn độn thiên vực, là địa phương nào?
“Nói ta nghe Hỗn độn thiên vực ở nơi nào?”
Mộc Phàm tràn ngập chờ mong nhìn nàng.
Ánh mắt Dao Trì lập loè, có chút tránh né, nhưng vẫn chỉ chỉ về chỗ sâu trong Thiên hà mênh mông trong hư không, đó là một vùng hư không hỗn độn hắc ám.
Hắn nhìn hư không mênh mông, suy tư gì đó, trong lòng đã có quyết định, muốn đi thăm dò Hỗn độn thiên vực, tìm kiếm nhiều mảnh vỡ quy tắc hơn.
“Dao Trì tiên tử mỹ lệ, kế tiếp phải nhờ ngươi dẫn đường cho ta.”
Mộc Phàm quay người lại, cười tủm tỉm nhìn Dao Trì, bộ dáng thiếu đòn, trông như ác ma, Dao Trì sợ tới mức mặt trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận