Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 331: Không giết thì giữ lại mời ăn tết sao?

Keng keng keng...
Những lưỡi dao màu đen sắc bén cát nát không gian, bổ vào trên xiềng xích, thế mà phát ra từng tiếng leng keng, tia lửa không ngừng bắn ra.
Lưỡi dao không gian sắc bén cũng không cách nào chặt đứt xiềng xích.
“A, vô dụng.”
Nhìn thấy cảnh này, Thần sử cười lạnh lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.
Hắn trào phúng nói: “Những xiềng xích này không bị mài mòn, không cách nào phá huỷ, thần linh bị trói lại cũng không thể tránh thoát, ngươi chết tâm đi.”
“Chê cười.” Mộc Phàm hừ một tiếng, nói: “Trên đời này liền không có thứ gì là vĩnh viễn, vạn sự vạn vật đều sẽ tiêu vong.”
“Chỉ một cái xiềng xích liền muốn vây khốn ta, ngươi quá ngây thơ.”
Mộc Phàm nói xong, trong cơ thể bộc phát một cổ lực lượng cường đại, luyện khí sôi trào, ngưng tụ ra một thanh bảo kiếm kinh thế, bổ vào xiềng xích.
Đương!
Xiềng xích rung động, bề mặt có vô số ký hiệu rậm rạp loé lên, nhưng không tổn hại chút nào.
Mộc Phàm nhìn bảo kiếm thiếu chút nữa hỏng mất, trong lòng không phục.
Mắt thấy bốn phía có vô số xiềng xích cuốn tới, nếu bị trói chặt chắc chắn khó có thể chạy thoát.
Vô số xiềng xích đan xen lẫn nhau tạo thành một quả cầu, khoá chặt Mộc Phàm bên trong, căn bản không có cơ hội chạy thoát.
“Ta không tin.”
Ánh mắt Mộc Phàm hung ác, toàn bộ lực lượng trong cơ thể đột nhiên hội tụ, thế mà thi triển Cửu thiên cấm thuật thức thứ ba.
Cũng là chiêu thức cường đại nhất mà hắn lĩnh ngộ được.
“Tiệt thiên chỉ!”
Chỉ thấy Mộc Phàm khẽ quát một tiếng, nháy mắt tụ tập lực lượng hóa thành một ngón tay điểm tới.
Tiệt thiên chỉ, thức cấm thuật đáng sợ có thể chọc thủng Thiên đạo, uy lực khủng bố.
Oanh!
Quả nhiên, Tiệt thiên chỉ vừa ra, xiềng xích bốn phía đồng thời run lên, ca ca ca tách ra, hóa thành vô số đoạn ngắn rơi rụng.
Mà ngón tay của Mộc Phàm không giảm uy thế, xỏ xuyên qua hư vô, Thần sử không kịp phản ứng bị trực tiếp xuyên thủng, cơ thể đứng cứng ngắc ở đó.
Hắn kinh ngạc, hoảng sợ, khó tin, cúi đầu nhìn ngực mình, thế mà bị một ngón tay xỏ qua, thọc một lỗ, thần huyết không ngừng trào ra.
“Sao có... khả năng?” Thần sử kinh hoảng há mồm nói một câu.
Hắn không thể tin được, Mộc Phàm dùng một ngón tay phát nát Khốn thần tác, đánh tan một tầng thần quang bên ngoài thân thể hắn, còn xỏ xuyên qua cơ thể.
Nếu không phải có Thần tác cùng Thần chỉ ngăn chặn phần lớn uy lực, có khả năng hắn đã bị một lóng tay giết chết, dù như thế vẫn bị trọng thương.
“Phốc...” Thần sử phun một ngụm máu, cấp tốc lui về phía sau, mặt tái nhợt nhìn Mộc Phàm, có vẻ khẩn trương.
Hắn sợ hãi, vừa rồi thiếu chút nữa chết tươi.
Còn may, thân thể Bán thần cường đại, rất mau đã được hắn chữa trị, lỗ thủng hoàn toàn khép lại, khôi phục bình thường.
“Những đoạn nhỏ của Thần tác không tồi.”
Mộc Phàm lạnh nhạt nói một câu, vẫy tay một cái, từng đoạn xiềng xích rơi xung quanh nối tiếp nhau bay tới, được hắn thu vào trong túi.
Đây chính là thứ tốt, tài liệu không tệ, thu thập lại còn có thể luyện lại một lần nữa, luyện chế thành binh khí cường đại khác cũng không chừng.
Trên người hắn chỉ có một thanh Liệt dương cung cấp Truyền kỳ, các vũ khí còn lại cũng chẳng ra sao, có thời gian phải luyện chế một binh khí tiện tay mới được.
“Có thể ngăn cản một ngón tay của ta, ngươi không tệ.”
Mộc Phàm đánh giá Thần sử đã khôi phục, giọng điệu lạnh nhạt làm khuôn mặt Thần sử nóng rát, như ăn một cái tát thật mạnh.
Vả mặt.
Vừa mới nói Khốn thần tác kiên cố không thể phá vỡ, vĩnh viễn không bị mài mòn, hiện tại bị Mộc Phàm phá hủy, tất nhiên rất khó chịu.
“Ta là Thần sử của Thần quốc, đại biểu cho vinh quang Thần quốc, ngươi phản kháng chính là xem thường luật pháp Thần quốc.”
Thần sử hung ác nhìn chằm chằm Mộc Phàm, giọng điệu lành lạnh khủng bố.
Mộc Phàm lại chẳng e dè chút nào, bước ra một bước, hư không vỡ răng rắc, biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện đã ở trên đỉnh đầu Thần sử, thi triển chiêu dã man nhất trong Quân thể trạng đấu thuật.
Bá vương thiên cân trụy!
Oanh!
Một chân đạp mạnh xuống, Thần sử chỉ kịp tránh khỏi chỗ yếu hại, bả vai bị Mộc Phàm đạp bẹp, thịt nát bay tứ tung, máu nhuộm hư không.
“A...” Thần sử kêu thảm thiết, toàn bộ bả vai đều vỡ vụn, cốt cách, máu thịt lẫn lộn, nhìn vô cùng thê thảm.
Hắn phẫn nộ nhìn Mộc Phàm, may mà tránh thoát chỗ yếu hại, nếu không đã bị Mộc Phàm dẫm nát đầu.
“Diêm Vương tam điệp thủ!”
Không chờ hắn xả hơi, Mộc Phàm lại tấn công, nháy mắt một quyền một chưởng một ngón tay, phân biệt rơi vào giữa hai chân mày Thần sử, trên gương mặt, chỗ trái tim, để lại ba vết thương.
Đương!
Lại là ba quyền liên tục đánh vào một quầng sáng bảo hộ, tạo ra từng đợt sóng gợn, không thể đánh vỡ.
Nhìn toàn thân Thần sử tản thần quang, Mộc Phàm liên tục công kích thế nhưng đều bị đối phương chặn được.
Thần chỉ trên đỉnh đầu hạ xuống từng luồng sáng, chặn công kích mãnh liệt của Mộc Phàm, khiến Thần sử có thể thở một hơi.
“Tiểu tử, cho ngươi kiến thức thực lực chân chính của bổn tọa.”
Thần sử bị đánh đến bừng lửa giận, gào thét muốn bộc phát, thi triển ra tuyệt chiêu cường đại nhất để diệt sát Mộc Phàm.
Chỉ tiếc động tác của hắn hơi chậm, Mộc Phàm đã tung một chưởng.
“Hoàng thiên ấn, phá cho ta!”
Mộc Phàm hét giận dữ, không gian xung quanh hỏng mất, một phương đại ấn từ trên trời giáng xuống, nháy mắt nện vào đầu Thần sử.
Răng rắc, phòng ngự thần quang bị đại ấn của Mộc Phàm đập nát, đầu hắn bị nện nở hoa, máu tươi vẩy ra.
“Ngao, đau chết ta rồi.” Thần sử gào thảm bay ra, đôi tay nhanh chóng bắt chéo, đánh ra vô số ký hiệu sáng chói, hội tụ thành một dòng nước lũ.
Hắn đứng trên dòng nước lũ, đầu toàn là máu, tựa như một con hung thú thô bạo.
“Ánh sáng chư thần, diệt thế.”
Đại chiêu mà Thần sử nghẹn thật lâu rốt cuộc bạo phát.
Dòng nước lũ quét tới, có vô số bóng dáng, như một đám thần linh buông xuống, bắt đầu diệt thế.
Uy lực của loại sát chiêu này khủng bố tuyệt luân, Mộc Phàm cảm nhận được nguy hiểm.
“Mặc kệ hàng tỉ thần linh của ngươi, ta tự dốc hết sức phá tan."
Hai mắt Mộc Phàm lạnh lẽo, nói xong thì sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng dáng khổng lồ, hóa thành một người khổng lồ đứng ngạo nghễ trong hư không.
Đó là Hỏa thần pháp tướng, vừa xuất hiện lập tức khiến Thần sử kinh ngạc.
“Hỏa thần pháp tướng?” Thần sử hô to một tiếng.
Hắn hoảng sợ nói: “Sao ngươi biết Hỏa thần pháp tướng, đây là bí mật của Hỏa thần, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Kẻ chết không cần biết nhiều.”
Mộc Phàm đáp lại một câu, vừa dứt lời, Hỏa thần pháp tương trực tiếp vung bàn tay to bọc lửa, vỗ vào dòng lũ cuồn cuộn.
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, dòng nước bị đánh tan, vô số hư ảnh thần linh lập tức nổ tung, tiêu tán.
Hỏa thần pháp tướng cường đại, một chiêu đánh nát sát chiêu của đối phương, lực lượng hai bên liên tiếp va chạm, pháp tướng dần dần ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn chui vào trong cơ thể Mộc Phàm, biến mất không thấy.
Còn Thần sử đối diện, dù thi triển ra tuyệt chiêu nhưng vẫn bị Mộc Phàm phá rớt, Ánh sáng chư thần tán loạn, lộ ra bóng dáng hắn.
“Tiểu tử, đi tìm chết đi!”
Trong quầng sáng, Thần sử cầm Thần chỉ, nhắm ngay đầu Mộc Phàm mà đập xuống, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ linh hồn.
Nguy hiểm!
Mộc Phàm chỉ cảm thấy nguyên thần chấn động kịch liệt, cảm thấy tức khắc sẽ bị Thần chỉ bao phủ, giam cầm, thậm chí linh hồn đều sẽ bị hút vào.
Đối mặt với nguy cơ này, Mộc Phàm ngược lại không khủng hoảng hay sợ hãi chút nào, chỉ là đang tích tụ một cổ lực lượng cường đại.
Ong!
Chỉ thấy trong tay Mộc Phàm có thêm một thanh chiến cung, hắn kéo căng tròn, mũi tên cường đại khoá chặt Thần sử trước mắt.
“Thí thần nhất tiễn!”
Mộc Phàm tích tụ lực lượng toàn thân để ngưng tụ một mũi tên, là mũi tên mạnh nhất trong kỹ thuật bắn cung cấp Sử thi, thí thần diệt ma, không gì địch nổi.
Băng!
Mũi tên gào thét bay ra.
“Nguy hiểm!”
Sắc mặt thần sử biến đổi, kinh hãi, theo bản năng bắn ra một tia thần quang va chạm với mũi tên.
Hai bên va chạm nhưng không có vụ nổ nào, không có ánh sáng mãnh liệt, chỉ có một tiếng vang trong trẻo truyền đến.
Răng rắc, thần quang tan nát, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ rồi biến mất, sắc mặt Thần sử trắng nhợt, phun một ngụm máu, thương thế nặng hơn.
Đó là binh khí bản mệnh của hắn, một kiện Bán thần khí, thế mà bị mũi tên đâm nát.
“Không...” Hai mắt Thần sử trừng to, hoảng sợ la lên.
Ngay sau đó mũi tên chợt lóe, xuyên qua giữa hai chân mày Thần sử, mang theo máu tươi văng tung toé trong hư không.
Thần sử cứng đờ, giữa hai chân mày có một lỗ thủng, máu từ bên trong không ngừng chảy ra, trông khủng bố dọa người.
Nhưng điều làm Mộc Phàm ngoài ý muốn chính là gia hỏa này lại chưa chết, nếu là Bán thần thông thường đã sớm chết tươi rồi.
Nhưng hắn vẫn không có chết, hình như có thủ đoạn bảo mệnh nào đó, chung quy bảo vệ được một mạng, dù không chết nhưng đã trọng thương, khó có thể khôi phục.
Thần hồn của tên Thần sử này bị một mũi tên bắn thủng, trở nên ảm đạm, như sắp vỡ thành vô số mảnh.
“Trốn!”
Thần sử hoảng sợ không thôi, xoay người cưỡi một luồng thần quang chạy trốn, hiển nhiên là bị Mộc Phàm dọa sợ.
Nếu tiếp tục đánh nữa, phỏng chừng hắn sẽ bị Mộc Phàm chém chết.
“Muốn chạy sao?”
Nhìn Thần sử bỏ chạy, Mộc Phàm hừ lạnh một tiếng, chợt loé, trực tiếp ngăn trước mặt Thần sử.
Mộc Phàm thuấn di ngăn cản Thần sử chạy trốn, hai người mặt đối mặt, Thần sử sợ tới mức không ngừng lui về phía sau.
“Hỗn trướng, là Thần sử của Thần quốc, có ấn ký linh hồn ở Thần quốc, một khi ngã xuống thì Thần quốc sẽ biết tất cả mọi chuyện diễn ra ở nơi này, ngươi chắc chắn phải chết.”
Thần sử mở miệng uy hiếp, trong lòng có chút hoảng loạn.
Hắn không nghĩ tới Mộc Phàm cường đại như vậy, quả thực không thể địch nổi, dù trước đó đã chiến đấu kịch liệt cùng năm tên Bán thần, thế mà vẫn có thể đánh bại hắn.
Quả thực không thể tin được, bất đắc dĩ mới lựa chọn đào tẩu.
“Thần quốc?”
Mộc Phàm cười, nụ cười kia làm Thần sử kinh hồn táng đảm, có chút cảm giác không ổn.
Chỉ thấy hắn bước tới trước mặt Thần sử, bốn phía xuất hiện vô số trận văn, đan xen ngang dọc, khóa vùng không gian này lại.
“Ngươi, ngươi thật sự muốn giết bổn tọa sao?” Thần sử tức giận rít gào.
Ánh mắt Mộc Phàm hung ác, sát khí nóng hổi bao trùm đối phương.
“Không giết ngươi chẳng lẽ giữ lại mời ăn tết?”
Nghe đối phương nói, Mộc Phàm nở nụ cười châm chọc.
“A... Giết ta, ngươi sẽ bị toàn bộ Thần quốc đuổi giết, kết cục sẽ thảm hại hơn.”
Thần sử có chỗ dựa, khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt khinh thường nhìn Mộc Phàm, cho rằng Mộc Phàm không dám giết hắn.
Bởi vì một khi hắn chết, toàn bộ Thần quốc sẽ biết có người giết Thần sử, đây là đánh mặt mũi Thần quốc.
“Hệ thống, có biện pháp giải quyết sao?”
Mộc Phàm cũng rất do dự, giết tên Thần sử này sẽ xuất hiện nhiều vấn đề.
Nhưng không giết thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng hơn, cho nên bất đắc dĩ chỉ có thể xin hệ thống giúp đỡ.
May mắn là hệ thống không làm hắn thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận