Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 201: Muốn ở một đêm hay không?

Ở một thế giới dị vực xa lạ, đột nhiên có một hơi thở cường đại bùng nổ.
“A?”
Chỉ nghe một giọng nói mang chút kinh ngạc, tầng mây tự dưng nổ tan, lộ ra một lỗ thủng thật lớn, có thể thấy được ba viên tinh cầu thật lớn trên bầu trời.
Trên một ngọn núi cao vạn trượng, có một bóng dáng mơ hồ ngồi xếp bằng lơ lửng.
Bóng dáng này chỉ phát ra một tiếng, hơi thở dao động nhẹ liền đánh tan mây mù xung quanh.
“Là ai đã phá vỡ phong ấn cấm chế của ta?”
Cường giả dị vực này lẩm bẩm tự nói, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn thắc mắc, hắn vừa cảm giác được một đạo phong ấn của mình bị phá huỷ.
Nếu không sẽ không cảm ứng được.
“Là ai?”
Sinh vật này thắc mắc, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là có Thần tộc phá huỷ phong ấn hay là nô lệ tự phá vỡ phong ấn?”
“Thôi, chỉ là một cái phong ấn, không phải chuyện to tát gì.”
Cuối cùng sinh vật cường đại này lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.
Số lượng phong ấn hắn hạ xuống nhiều không kể xiết, hoàn toàn không thể đếm hết, tuy rằng kinh ngạc vì bị phá mất một cái nhưng không có để ở trong lòng.
Thậm chí hắn còn suy đoán, có lẽ là Thần tộc nào đó giải phong ấn cho nô lệ của mình.
........
Mà ở bên kia, trong khu mậu dịch.
Trong phòng của khách sạn Tinh linh, toàn thân Già Lam toả ra một quầng sáng màu lam nhàn nhạt, thân thể nàng lơ lửng ở giữa không trung, tấm áo bị hơi thở cường đại chấn đến sắp tuột ra.
Ánh mắt Mộc Phàm sáng lên, đáng tiếc lúc này Già Lam đã thức tỉnh lại.
Nàng thấy áo bung ra, mặt đỏ lên, lập tức thu liễm hơi thở, kéo áo lại, thân thể từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống.
“Đa tạ chủ nhân giúp ta cởi bỏ phong ấn khôi phục tu vi, Già Lam vô cùng cảm kích.”
Mặt Già Lam đỏ ửng thấp giọng nói cảm ơn, cảm kích nhìn Mộc Phàm.
Nàng thật sự khôi phục, phong ấn biến mất, cảm giác cường đại trở lại làm nội tâm Già Lam quay cuồng, trong lúc nhất thời khó có thể bình tĩnh trở lại.
“Không có gì, thuận tay thôi, nếu ngươi không có một chút thực lực làm sao giúp ta làm việc?”
Mộc Phàm cười cười, không thèm để ý xua xua tay, bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ khiến Già Lam có cảm giác kính sợ.
Một thiếu niên nhân loại, thực lực sâu không lường được, dễ dàng lau sạch phong ấn trong cơ thể nàng.
Trong lòng Già Lam kinh ngạc cảm thán, chưa bao giờ gặp được nhân loại thần bí sâu không lường được như thế, quả thực ngoài dự kiến.
“Phong ấn đã không còn, tu vi đã khôi phục, kế tiếp có thể giúp ta làm việc.”
Mộc Phàm cười gật đầu, rất hài lòng về Già Lam này, tu vi cường đại, năng lực có xuất chúng hay không liền xem biểu hiện kế tiếp của nàng.
Già Lam lập tức nghiêm nghị nói: “Mời chủ nhân phân phó, bất kỳ chuyện gì Già Lam đều toàn tâm toàn ý hoàn thành.”
“Bất kỳ chuyện gì sao?” Mộc Phàm cười tủm tỉm hỏi.
Khuôn mặt Già Lam đột nhiên đỏ lên, cúi đầu, trái tim đập thình thịch thình thịch, thế mà không có một chút chán ghét hay ý nghĩ từ chối.
Nàng giật nảy mình, tâm loạn như ma, thật ra nàng không biết đó là biến hoá sau khi Mộc Phàm khắc ấn ký linh hồn.
Dưới lực lượng của hệ thống, ấn ký linh hồn của Mộc Phàm đã dung hợp hoàn mỹ, khiến Già Lam không thể khơi dậy một chút kháng cự cùng ý đồ xấu.
Tóm lại, Mộc Phàm kêu nàng làm bất kỳ chuyện gì, nàng cũng không phản kháng, thậm chí còn có một loại bản năng tự thuận theo.
Điểm này rất đáng sợ, hoàn toàn chính là thay đổi tiềm thức của nàng, hoàn toàn ảnh hưởng ý thức vốn có, giống như thay đổi tín niệm của một người.
“Được rồi, chỉ đùa với ngươi một chút.”
Mộc Phàm vui tươi hớn hở nói, để Già Lam có một chút hụt hẫng.
Chỉ thấy Mộc Phàm vẫy tay nói: “Lại đây ngồi xuống nói, kế tiếp ta có vài kế hoạch cần thảo luận với ngươi.”
“Vâng, chủ nhân.” Già Lam thuận theo đi tới, ngồi đối diện Mộc Phàm.
Mộc Phàm lắc đầu nói: “Đã nói không cần gọi là chủ nhân, gọi ông chủ.”
“Vâng... Ông.. Ông chủ.” Già Lam sắc nhìn hắn với vẻ mặt quái dị.
Thiếu niên nhân loại này lần lượt thay đổi nhận thức của nàng, trong lòng càng thêm tán thành, thậm chí tôn kính hắn, thuận theo hắn.
Già Lam nữ hoàng đáng thương, bị Mộc Phàm lừa vào tay như vậy.
Ong!
Chỉ thấy Mộc Phàm vung tay lên, bày ra một trận pháp, quầng sáng bao phủ hai người, ngăn cách tất cả sự dò xét.
“Già Lam, ta tính toán thành lập một căn cơ ở khu mậu dịch, ngươi có kiến nghị gì không?”
Mộc Phàm đi thẳng vào vấn đề, nói ra suy nghĩ, kế hoạch của mình.
Già Lam vừa nghe như suy tư gì nói: “Ông chủ, nếu muốn ở mậu dịch khu thành lập căn cơ, đầu tiên cần thiết có đủ tinh thể năng lượng làm cơ sở, còn phải có một thế lực không tầm thường mới có thể đảm bảo an toàn.”
“Thế lực sao, hiện tại ta chỉ có mình ngươi, ngươi nói ra kiến nghị của mình.” Mộc Phàm gật gật đầu nói một câu.
Già Lam nghe xong vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của kế hoạch này, còn suy xét nhiều phương diện khác.
Thành lập căn cơ, cần điều gì, từng làm nữ hoàng một tộc, Già Lam tự nhiên rất rõ ràng, rất nhanh tạo ra một kế hoạch tỉ mỉ cho Mộc Phàm.
“Ông chủ, ta kiến nghị thế này, trước phải có được sự cho phép của vị quản lý, khống chế khu mậu dịch...” Già Lam chậm rãi mở miệng.
Nàng một năm một mười nói ra kiến nghị cùng biện pháp, suy xét ở các phương diện, nói tỉ mỉ.
Mộc Phàm nghe mà gật đầu liên tục, trong lòng tán thưởng, không hổ là nữ hoàng một tộc, suy xét sự tình toàn diện, nhanh chóng, năng lực không tệ a.
Ít nhất đối với một chưởng quầy muốn phủi tay như Mộc Phàm mà nói, Già Lam chính là một người nối nghiệp tốt nhất.
Càng nghe Mộc Phàm càng hài lòng, có Già Lam rồi hắn chỉ cần ở phía sau màn đếm tiền, lấy tiền, có vấn đề thì tới xử lý, không cần hỏi đến những chuyện khác, mỗi ngày ngủ nướng đều được.
“Tốt, ngươi không làm ta thất vọng.”
Sau khi nghe xong, Mộc Phàm khen một câu khiến tim Già Lam đập nhanh hơn.
Nàng cúi đầu không dám đối diện với Mộc Phàm, cảm giác mình không khống chế được trái tim đang nhảy loạn.
“Ta thấy trên người ngươi cũng không có đồ vật gì.” Mộc Phàm quan sát nàng, bảo vật của nàng đã bị thu đi mất.
Già Lam gật gật đầu thở dài nói: “Đúng vậy, hết thảy bị cướp đoạt rồi, trên người ta không còn gì cả.”
“Cái này cho ngươi.” Mộc Phàm lấy ra một cái vòng tay.
Đúng là vòng tay trữ vật của tên ba mắt, đúng lúc đưa cho Già Lam sử dụng.
Dù sao nàng giúp Mộc Phàm thành lập căn cơ ở chỗ này, không có một chút bảo vật trong người không được, đặc biệt là bảo vật như vòng tay trữ vật, cần phải có.
Mộc Phàm nghiêm túc nói: “Nơi này có một trăm năm mươi vạn tinh thể năng lượng sơ cấp a, ta giao toàn bộ cho ngươi, dựa theo những kiến nghị vừa rồi của ngươi mà làm.”
“Ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là kiếm thật nhiều tiền tài, bảo vật cho ta, những chuyện khác ta không hỏi tới.”
Hắn đưa ra nhắc nhở cùng phương hướng, kiếm tiền, kiếm lấy vô số tiền tài bảo vật của dị tộc, tích lũy tài phú cho mình.
Dù sao Mộc Phàm có một cái hệ thống nuốt tiền, động cái liền phải nạp tiền, không có một nguồn kinh tế khổng lồ thì không có biện pháp cho hắn nạp tiền tăng cấp.
“Ta giao toàn quyền cho ngươi, làm như thế nào, quản lý như thế nào ta sẽ không hỏi, chỉ xem kết quả, không xem quá trình.”
Mộc Phàm vừa nói ra lời này, Già Lam thấy rất bất ngờ.
Chủ nhân này hiển nhiên là ném hết thảy ném cho nàng, thậm chí đều sẽ không hỏi đến, chỉ coi trọng kết quả.
Trong lòng Già Lam xuất hiện muôn vàn suy nghĩ, nhớ tới chính mình đã từng làm nữ hoàng một tộc, hiện tại lại bắt đầu một lần nữa, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng.
Nhưng trong lòng nàng còn có một ý niệm, đó chính là thành lập Già lam tộc lần nữa, một thế lực Già lam tộc phục vụ cho Mộc Phàm.
“Ông chủ yên tâm, trong vòng một tháng, ta sẽ thành lập một thế lực làm ngài hài lòng.”
Già Lam nghiêm túc bảo đảm, như khôi phục phong thái tự tin của nữ hoàng ngày trước, làm Mộc Phàm nhịn không được nhìn nhiều một chút.
Nữ hoàng chính là nữ hoàng, mặc dù lưu lạc đến nước này vẫn không che giấu được phong thái cao ngạo tuyệt thế.
“Rất tốt, ta đây yên tâm rời đi, nơi này liền giao cho ngươi.”
Mộc Phàm nói xong chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi khu mậu dịch, trở về trường học.
“Chủ...” Già Lam đứng dậy, mở miệng ngập ngừng nói: “Ông chủ, sắc trời đã tối, không bằng lưu lại nơi này nghỉ ngơi một đêm, sáng mai hẵn rời đi?”
“Nghỉ ngơi một đêm?”
Mộc Phàm kinh ngạc xoay người lại, nhìn Già Lam nũng nịu trước mắt, một vị nữ hoàng mời qua đêm, nói không động lòng đó là nói dối.
Nhưng Mộc Phàm vẫn từ chối: “Ta còn có việc, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, tương lai có thể Đông Sơn tái khởi hay không, Già lam tộc lại huy hoàng hay không, liền xem nỗ lực của bản thân ngươi.”
Nói xong Mộc Phàm không dừng lại, thân ảnh nhoáng lên, lặng yên đóng cửa phòng, rời khỏi khách sạn Tinh linh này.
“Đi rồi sao?” Trong phòng chỉ còn mình Già Lam ngơ ngác xuất thần, không nhúc nhích một lúc lâu.
Trong đầu nàng quanh quẩn câu nói cuối cùng của Mộc Phàm, có lẽ có một ngày nàng thật sự có thể Đông Sơn tái khởi, khiến Già lam tộc huy hoàng đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận