Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 626: Nghiền ép cấp Đạo Chủ

---
Đùng!
Một tiếng nổ lớn, vách ngăn Đại Đạo bị phá nát, một bóng người hung mãnh xông ra, giết vào hư vô.
Hành động này dọa trăm vị cường giả trong hư vô sợ ngây người.
“Sao có thể?”
Có kẻ hoảng sợ kêu thất thanh.
Bọn chúng thấy Mộc Phàm lao ra thì hai mắt trợn tròn, như đang thấy thứ gì đó không thể tin được vậy.
Có người chui từ không gian Đại Đạo ra được à?
“Ảo thế?”
Một cường giả chí tôn tự lẩm bẩm.
“Có thể phá vỡ vách ngăn Đại Đạo để chui ra à?”
“Sao hắn có thể làm vậy?”
Không ít cường giả chí cao vô thượng bị chấn động.
Ánh mắt bọn chúng nhìn Mộc Phàm thay đổi thành cách nhìn đối với một món bảo bối.
“Trên thằng thằng nhãi này có giấu bí mật.”
“Có thể ngưng luyện cùng lúc hai loại pháp tắc thành một thể?”
Bọn chúng nhanh chóng phát hiện hơi thở khủng bố của hai dòng sông pháp tắc đang quấn trên người Mộc Phàm.
Dòng sông Thời Gian và dòng sông Vận Mệnh bảo hộ quanh thân, vạn pháp bất xâm.
“Lực lượng tối thượng, thời gian vi tôn, không gian xưng đế, vận mệnh bên người, nhân quả là vua.”
Có cường giả chí tôn lẩm bẩm, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Các cường giả chí tôn khác nghe được thì trầm mặc, ánh mắt sáng rực nhìn Mộc Phàm, lộ ra một tia nóng bỏng thèm khát.
Tiểu tử này đã hoàn toàn ngưng tụ ra hai loại ngụy đại đạo rồi.
“Đã từng có Bàn Chủ nắm giữ Lực Lượng Đại Đạo có thể đánh vỡ rào cản Đại Đạo, không ngờ hôm nay xuất hiện thêm một kẻ.”
“Thời Gian và Vận Mệnh dung hợp sẽ có sức mạnh to lớn như thế sao?”
Nhất thời, trăm vị cường giả vì ngạc nhiên mà đứng đơ một chỗ.
“Bàn Chủ, Thời Gian tôn giả, Không Gian chi chủ, còn các vị chúa tể Vận Mệnh, Nhân Quả cũng đều đang chinh chiến trên Chung Cực cổ lộ rồi mà.”
“Tiểu tử trước mắt sao có thể ngưng tụ hoàn chỉnh hai loại Đạo Đại thời gian và vận mệnh được?”
Rất nhanh sau đó vấn đề được phát hiện.
Hơn một trăm cường giả chí tôn bao vây Mộc Phàm, tầng tầng lớp lớp giữa hư vô.
Hơn một trăm cường giả chí tôn có mặt ở chỗ này đều là những kẻ đã ngưng tụ ra một ngụy đại đạo hoàn chỉnh.
Cỗ lực lượng này có thể hù dọa bất kỳ ai.
Nhưng Mộc Phàm lại lộ vẻ mặt bình tĩnh, hắn không vội mà đứng ung dung giữa hư vô, đưa mắt nhìn qua đám cường giả vây quanh.
“Trên người hắn nhất định có bí mật.”
“Nhất định đó là nguyên do giúp hắn có thể lĩnh ngộ và ngưng tụ ra hai loại đại đạo.”
“Hợp lực lại, quyết phải giết được hắn, đoạt lấy ký ức hắn.”
Chỉ chớp mắt mà hơn một trăm vị cường giả chí tôn ở đây đã đạt thành hiệp nghị, đồng lòng liên hợp mạt sát Mộc Phàm, cùng nhau thu hoạch trí nhớ của hắn.
“Vạn Đạo lồng giam!”
Đột nhiên, tất cả cường giả đồng thời xuất thủ, đánh ra pháp tắc đại đạo riêng của mỗi người, tạo thành một lồng giam bao phủ Mộc Phàm.
Bọn họ muốn cắt đứt mọi khả năng đào thoát của hắn.
Nhưng có vẻ bọn họ đã quên mất, vừa nãy Mộc Phàm có cách riêng để đánh vỡ vách ngăn Đại Đạo, cái lồng giam do trăm pháp tắc đại đạo tạo thành này mà cũng muốn giam cầm được hắn sao.
“Phá!”
Mộc Phàm khẽ quát một tiếng, đưa tay phóng ra một chưởng.
Chỉ nghe một tiếng đùng truyền ra, lồng giam quanh người hắn nổ tung rồi sụp đổ, hoàn toàn không chịu được một chưởng khi nãy.
Mộc Phàm dẫm lên hai con sông ánh sáng, bước từng bước về phía trước.
“Không tốt, vừa nãy quên mất hắn có thể đánh phá vách ngăn Đại Đạo.”
Có cường giả chí tôn tỉnh ngộ ra, đáng tiếc, hơi trễ.
“Tiệt Thiên chỉ.”
Mộc Phàm chỉ ngón tay, một vị cường giả chí tôn đứng trước mặt hắn nổ tung, ngực bị nổ xuyên qua, để lại một lỗ thủng to.
“A.”
Kẻ đó kêu thảm một tiếng, thân thể bị văng ngược bay xa.
Nhưng rất nhanh đã có một luồng khói đen tuôn ra, chữa trị vết thương, đảo mắt đã không phục xong.
“Xông lên, không tiếc đại giới giam cầm hắn!”
“Đánh đi!”
Các cường giả chí tôn khác quan chiến, bị dọa không nhẹ, quả thực không thể tin được.
Uy lực của Mộc Phàm dần được thể hiện.
Hắn đã ngưng tụ được ba trăm ngụy đại đạo, trạng thái của hắn bây giờ mạnh đến không diễn tả nổi, lấy một địch trăm mà vẫn còn nhởn nhơ dây dưa không cần tạm nghỉ được.
“Ngưng đọng thời gian!”
“Vận Mệnh chi nhận.”
Nháy mắt, Mộc Phàm lần nữa đánh ra hai loại đại đạo chi lực, pháp tắc xen lẫn, thời gian chung quanh trong nháy mắt đứng im, vạn vật dừng lại.
Ngay sau đó một lưỡi dao sắc bén vô hình xẹt qua thân thể đám cường giả chí tôn.
Phốc!
Chưa tới một phần ngàn giây, tất cả cường giả chí tôn đều bị cắt ngang, không ngoại lệ, bị đứt thành hai đoạn rơi lả tả.
“Quá mạnh.”
Sau khi khôi phục như cũ, đám cường giả chí tôn đồng loạt kinh hãi, đại đạo chi lực của nhóm mình thế mà không có cách nào chống lại đại đạo chi lực của Mộc Phàm.
“Thời gian và vận mệnh chính là một trong hai loại đại đạo chí cao, hợp lại uy lực mới khủng bố như thế.”
“Chúng ta không phải là đối thủ.”
Sau một hồi giao thủ, trăm tên cường giả chí tôn tại hiện trường có phần hoảng hốt, chúng nhận ra dù chúng có hợp lực thì cũng không phải là đối thủ.
Mộc Phàm mạnh vượt sức tưởng tượng.
“Giết!”
Trên trăm tên cường giả chí tôn đồng thời xuất thủ, điên cuồng tiến công, đánh ra các loại tuyệt chiêu, cấm thuật, át chủ bài, ai nấy cũng dốc toàn lực.
Các loại sát chiêu không cần tiền bị vung rải như mưa, vẫn bị Mộc Phàm nghênh ngang đón đỡ được.
Các loại thủ đoạn đủ để xé trời vỡ đất nhưng lại không thể tạo thành một tia thương tổn gì cho Mộc Phàm.
Đúng vậy, Mộc Phàm liên tục bị oanh kích vô số lần, nhưng lông tóc không tổn hao, thậm chí một vết xước cũng không có.
Bành!
Đột nhiên, Mộc Phàm vung ra một quyền, chỉ một cú đấm thẳng không cầu kỳ gì cả, lại nổ đấm nổ banh xác một cường giả chí tôn.
Tiếp đó, hai tay Mộc Phàm đồng loạt nắm thành đấm, các cú đấm nối nhau mà oanh tạc đám cường giả bao quanh hắn.
Rầm rầm rầm.
Trận đại chiến quyết liệt cứ thế bị nghiêng về một bên.
Mộc Phàm lấy một địch trăm thế mà còn có thể nghiền ép đối thủ, chỉ bằng một tay mà đánh cho đám cường giả cùng cấp khóc lên bờ xuống ruộng
Cảnh tượng đó dạo cả đám cường giả chí tôn cấp Đạo Chủ mém sụp đổ đạo tâm.
“Không, trên người hắn không chỉ có có hai loại đại đạo chi lực.”
Rất nhanh, có một vị cường giả sau khi phục hồi lại thân thể bị đấm nổ, lên tiếng chỉ ra điểm mấu chốt cho các đồng bạn.
Câu nói này còn khiến các cường giả chí tôn kia sợ hơn lúc ban đầu.
Không chỉ một loại đại đạo, ngoại trừ thời gian, vận mệnh, hắn còn sở hữu đại đạo chi lực nào?
“Sức lực cơ thể của hắn rất đặc biệt.”
“Lực lượng quá mạnh?”
“Không sai, là Lực chi đại đạo.”
Đột nhiên, đám cường giả chí tôn kinh hô một tiếng.
Đám còn lại chưa phát biểu cũng phải hết hồn, bất giác dùng con mắt sợ sệt mà nhìn lấy Mộc Phàm.
Lực chi đại đạo?
Đừng nói giỡn, cái đại đạo này chỉ có một vị nắm giữ, chính là Bàn Chủ, tồn tại chí cường, chí cao, chí thượng.
Bàn Chủ, tồn tại tối cường chân chính áp đảo ba ngàn đạo chủ.
“Chậc chậc, thế mà nhìn ra nhục thể của ta ẩn chứa Lực chi đại đạo?”
Mộc Phàm kinh ngạc, lộ ra một tia hài hước.
Đám cáo già này đã nhận ra điểm đặc biệt của thể phách hắn, đành chịu thôi, mọi cử động của Mộc Phàm đều tuôn ra một sức ép đặc biệt mà.
“Đến, tiếp tục tái chiến.”
Mộc Phàm nhe răng cười hắc hắc, vừa hay tìm được đối thủ phù hợp, hơn một trăm vị cường giả chí tôn cấp Đạo Chủ, sao có thể để lỡ vận may như vậy chứ?
Bành!
Vừa nói xong, Mộc Phàm thuấn di đến trước mặt một cường giả chí tôn, vung ra một quyền, kẻ kia không kịp phản ứng đã bị đấm nổ.
Lực lượng cường đại xuyên qua hư vô, thậm chí đánh ra một luồng ánh sáng.
Giữa hư vô, trên trăm Đạo Chủ liên thủ đại chiến một người, tràng diện kia quả thực kinh hãi thế tục, thậm chí kinh động đến các cấp Đạo Chủ còn lại.
Ánh mắt từ khắp nơi đổ về đây, rồi bị cảnh đại chiến này dạo sợ ngây người.
Bọn họ trông thấy, hơn một trăm tồn tại cấp Đạo Chủ bị một người đè đánh.
Phanh phanh phanh.
Mộc Phàm huy động hai tay, đánh cho đám tồn tại cấp Đạo Chủ khổ không thể tả, nội tâm hoảng sợ, tiếp tục như vậy khẳng định bị đánh diệt.
“Trời ạ, ta đang xem gì vậy?”
“Hơn một trăm vị Đạo Chủ, thế mà bị nghiền ép thảm?”
“Còn là do một người?”
Trong lúc nhất thời, cường giả cấp bậc Đạo Chủ các phương đồng loạt hoang mang.
Còn có một số tồn tại cấp ngụy đại đạo cường đại, tuy mặt không đổi sắc, nhưng đã bị Mộc Phàm chấn nhiếp sâu trong lòng rồi.
Đạo Chủ hay ngụy đại đạo cũng đều bị cảnh tượng này làm cứng họng.
Chuyện này mà kể ra thì có người dám tin sao.
“Tình cảnh này rất quen thuộc, vô số kỷ nguyên trước kia, giống lúc Bàn Chủ xách theo cây búa lớn đuổi đánh ba ngàn đại đạo chủ.”
Có ngụy đại đạo hoảng sợ nói ra.
“Năm đó, Bàn Chủ một người một búa truy sát ba ngàn đại đạo chủ như lùa vịt, duy chỉ có các tôn giả sở hữu đại đạo thời gian, không gian, vận mệnh hay mạnh mẽ tương tự mới có sức liều mạng.”
“Chẳng lẽ, lại muốn sinh ra một vị khủng bố tương tự như Bàn Chủ?”
Không ít sinh vật cường đại cấp Đạo Chủ, ngụy Đại Đạo bị hấp dẫn tới phải ca thán trước sức mạnh Mộc Phàm biểu lộ ra.
“Đi, việc không liên quan đến mình thì đừng dính tới!”
Rất nhanh, không ít các khán giả bí mật quan sát lặng lẽ rút đi, thậm chí là trốn mất, không muốn rước họa vào thân.
Không nên dây vào những kẻ đáng sợ như vậy.
“Vô pháp lực địch!”
“Lại một tồn tại vô địch ngang hàng Bàn Chủ ra đời.”
“Chúng ta thành đá lót đường cho đối phương rồi.”
Không ít Đạo Chủ hoảng sợ không thôi, hiển nhiên ý thức được không ổn.
Lúc này, hơn một trăm vị Đạo Chủ bị đánh nát lòng tin, đã không còn tự tin của trước đó.
Một lần lại một lần bị Mộc Phàm đánh nổ, không dễ chịu gì, thậm chí tổn thất quá nhiều căn nguyên để khôi phục lại.
Tiếp tục như vậy nữa, khẳng định sẽ bị Mộc Phàm mài chết.
“Trốn.”
Cơ hồ mọi Đạo Chủ đang giao chiến đều chỉ có một cái ý niệm trong đầu.
Chạy trốn!
Sưu!
Nháy mắt, hơn một trăm vị Đạo Chủ cùng nhau tản ra bốn phương tám hướng, thậm chí không tiếc thiêu đốt căn nguyên Đại Đạo để bỏ chạy.
“Muốn chạy?”
Mộc Phàm còn đây các ngươi dám chạy, Mộc Phàm đánh chưa đã tay các ngươi đã chạy, thật là không có tinh thần võ sĩ mà.
“Lồng giam thời không, giam cầm vận mệnh.”
Trong nháy mắt, Mộc Phàm đánh ra hai loại đại đạo chi lực, xây dựng ra hai cái lồng giam to lớn, bao phủ hơn một trăm vị Đạo Chủ chạy trốn.
Thời không xen lẫn, hóa thành lồng giam.
Còn có Vận Mệnh Trường Hà trùng trùng điệp điệp, bao vây hơn một trăm vị Đạo Chủ.
“Thiêu đốt căn nguyên, Đại Đạo Độn Thuật.”
Trong lúc nguy cấp, hơn phân nửa Đạo Chủ liều mạng thiêu đốt căn nguyên của bản thân, thi triển một loại độn thuật cường đại.
Đại Đạo Độn Thuật, là mượn đại đạo chi lực bỏ chạy, không cách nào ngăn cản.
Bạch!
Vẻn vẹn trong nháy mắt, liền có một nửa đào thoát thành công, mượn đại đạo chi lực trốn đi.
Mộc Phàm trầm mặt, để thoát một nửa rồi đấy?
“Mả cha nhà nó, để xổng nửa số lợn béo rồi.”
Hắn tức giận đến nghiến răng, tuôn ra vô số sợi xích to từ trong thể nội, là xiềng xích tạo thành từ đại đạo chi lực, trói lấy một nửa số Đạo Chủ chưa kịp chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận