Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 588: Bị mạt sát

Một bóng dáng cường đại buông xuống, dĩ nhiên muốn cưỡng ép Mộc Phàm.
Oanh!
Hơi thở hai bên kéo lên, không ngừng va chạm.
“Người trẻ tuổi, ngươi dùng thủ đoạn để thắng, nên vừa phải thôi.”
Giằng co một hồi lâu, bóng dáng mông lung lại mở miệng nói.
Nghe câu này, Mộc Phàm hừ lạnh nói: “Như thế nào, thắng thì các ngươi nói dùng thủ đoạn, không phải trong trận đấu có thể dùng bất kỳ thủ đoạn gì sao?”
“Huống hồ, ngươi có bằng chứng gì mà nói ta dùng thủ đoạn?” Mộc Phàm hỏi lại một câu.
Lời này vừa ra, đối phương yên lặng.
Xác thật không tìm được chứng cứ, vài lần thẩm tra vẫn không phát hiện Mộc Phàm sử dụng thủ đoạn gì.
Bởi vì căn bản không phải hắn sử dụng mà là hệ thống đang âm thầm thao tác, có thể tra ra được mới lạ.
“Hừ!”
Hắn hừ lạnh, tràn ra hơi thở cường đại đè ép.
Đồng tử Mộc Phàm co rụt lại, có dự cảm không tốt.
“Hệ thống, nạp một tỷ vũ trụ.”
Mộc Phàm tức giận ra lệnh.
Ầm!
Trong phút chốc, từ cơ thể Mộc Phàm phát ra một cổ khí thể kinh thiên, nháy mắt đẩy hơi thở của phương trở về, chấn đối phương liên tục lui về phía sau.
“Làm càn!” Bóng dáng giận tím mặt, sương mù bị đánh tan, lộ ra thân thể.
Thì ra là một sinh vật có một sừng, hơi thở mạnh mẽ, là một cường giả trong vũ trụ Cao duy.
Đáng tiếc, Mộc Phàm không yếu, trực tiếp nạp một tỷ vũ trụ, dưới sự trợ giúp của hệ thống thắp sáng vô số tế bào trong cơ thể.
Hơn một tỷ tế bào sáng lên, ánh sáng cường đại nở rộ, năng lượng bùng nổ.
Năng lượng từ một tỷ vũ trụ sẽ khủng bố đến mức nào?
“Ta thấy là ngươi đang làm càn.”
Mộc Phàm hừ lạnh, một hơi thở cường đại ép tới.
Ầm!
Đối phương bị đánh bay ra ngoài.
“Tìm chết!” Cường giả Siêu duy cảm thấy mất mặt, giận dữ ra tay.
Nhưng Mộc Phàm không e ngại, giơ tay tát một cái.
Phanh!
Một tiếng nổ to, liền thấy máu thịt vẩy ra, các sinh vật xung quanh ngây ngẩn.
“Khốn nạn, ngươi dám ra tay với bổn tọa?”
Máu thịt nhanh chóng trọng tổ, khôi phục như ban đâu, sinh vật một sừng tức giận trừng mắt nhìn Mộc Phàm, giống như không thể tin được chuyện hắn dám động thủ.
“Như thế nào, ngươi có thể ra tay còn ta thì không thể?” Mộc Phàm khinh bỉ đáp lại.
Hắn cười lạnh nói: “Đúng là trò đùa, nào nào, tất cả cùng xem nào, đây một tên trong ban tổ chức giải đấu, không muốn kẻ khác thắng cược, thắng liền tới uy hiếp.”
“Chậc chậc, ta rất tò mò, ta chỉ thắng có mấy trận mà các ngươi đã không nhịn được tới can thiệp rồi, có phải chỉ có các ngươi được thắng, tất cả cường giả đến từ các vũ trụ đều nên thua?”
Một tiếng hét to khiến toàn bộ đấu trường rung động.
Tất cả sinh vật cường giả đều kinh hãi nhìn về nơi này.
“Là thanh viên trong hội đồng thi đấu.”
“Trực tiếp ra tay can thiệp sao?”
“Chẳng lẽ đúng như tên kia nói, bọn họ không muốn chúng ta thắng?”
Trên sân thi đấu, vô số cường giả, sinh linh bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Tiếng hét của Mộc Phàm truyền khắp toàn trường, khiến vô số sinh vật chú ý, thậm chí có rất nhiều cường giả Siêu duy chăm chú quan sát nơi này.
Lúc này, sinh vật một sừng vừa kinh hoảng vừa tức giận, vốn là muốn lặng yên giải quyết nhưng không nghĩ tới Mộc Phàm lại dùng cách này.
Hiện tại tất cả ánh mắt đều dồn về đây, nếu không xử lý ổn thỏa thì không cách nào tiếp tục tổ chức giải đấu.
Tổ chức giải đấu mà không cho những kẻ tham gia thắng, chỉ có thể thua, thắng liền tới tính sổ, ai mà dám tham gia?
Cường giả, bá chủ đến từ các vũ trụ đều nhìn Mộc Phàm, ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên, không thể tin nổi.
Hắn dám giằng co với ban tổ chức giải đấu.
“Tiểu tử, ngươi bôi nhọ hội đồng giải đấu, muốn chết.”
Sinh vật một sừng giận dữ rít gào, vung tay lên, ngưng tụ một cổ năng lượng khủng bố, giống như muốn một chiêu diệt sát Mộc Phàm.
“A, nhìn nào nhìn nào, đây là muốn diệt khẩu, đây là xem tất cả cường giả, thần ma như kẻ ngốc, mặc bọn chúng xâu xé.”
“Các ngươi có phục hay không ta không biết, lão tử không phục.”
Mộc Phàm nói xong bỗng nhiên đứng dậy.
Lời này đã kích thích rồi sinh vật một sừng, nó vung quả cầu năng lượng tới.
“Hừ!”
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Phàm hừ lạnh, giơ tay nhẹ nhàng ấn xuống, ầm, ánh sáng bùng lên, quả cầu năng lượng khủng bố đã bị đánh tan trong nháy mắt.
Một kích đáng sợ bị Mộc Phàm nhẹ nhàng đánh nát.
“Ngươi cũng tiếp một chiêu của ta.”
Mộc Phàm nói xong, bàn tay ép xuống, sinh vật một sừng chưa kịp phản ứng đã bị một lực lượng vô hình ép đến quỳ xuống, nghẹn đến mức đỏ bừng.
Trong mắt nó hiện lên vẻ điên cuồng và phẫn nộ, ra sức giãy giụa, muốn thoát khỏi.
Đáng tiếc, dưới một chưởng của Mộc Phàm, căn bản không có khả năng giãy dụa, bị ép chặt, không thể nhúc nhích.
Nhục nhã, phẫn nộ, điên cuồng.
Giờ phút này, tất cả các sinh vật đang quan sát đều dại ra, hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, gia hỏa này thật sự dám ra tay.
Đây là cường giả thuộc hội đồng giải đấu, thế mà bị ép quỳ ở đó, quả thực chính là vả mặt một cách thẳng thừng.
“Không muốn cho kẻ khác thắng, vậy không cần tổ chức giải đấu chó má gì nữa.”
Mộc Phàm đứng ở nơi đó, chân dẫm hư không, tràn đầy khí phách.
Hắn đang khiêu chiến quyền uy của ban tổ chức.
“Điên rồi sao?”
“Cũng dám khiêu khích?”
“A, gia hỏa này chết chắc rồi.”
Không ít sinh vật Siêu duy hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, bị hành động này hù dọa.
Các sinh vật, cường giả đến từ khắp các vũ trụ đều bị sự cường thế bá đạo của Mộc Phàm gây chấn động.
Đây là tự tìm đường chết sao?
“Ngươi chết chắc rồi.”
Sinh vật một sừng phẫn nộ rít gào: “Hội đồng nhất định sẽ thẩm phán, mạt sát ngươi, ngươi phá hủy quy tắc, nhiễu loạn giải đấu, chắc chắn phải chết.”
Mộc Phàm phớt lờ nó, ngẩng đầu nhìn hư vô, nơi đó có từng ánh mắt đang quan sát, có từng hơi thở khủng bố hiện diện.
“Ngươi phá hư quy tắc giải đấu.”
Từ trong hư vô có một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
“Muốn động thủ, cứ việc tới.”
Mộc Phàm đứng ở đó, toàn thân có sương mù bao phủ, hơi thở cường đại ép thẳng tới từng bóng dáng cường đại trong hư vô.
Đây là đang tuyên chiến, muốn chiến liền chiến.
Không cho ta thắng, vậy không có gì để nói, chỉ một chữ chiến.
Ầm...
Toàn bộ đấu trường chấn động, tất cả các sinh vật đều luống cuống, hoảng sợ ngồi liệt xuống.
Mộc Phàm chọc giận hội đồng giải đấu giống như chọc giận đại đạo.
“Ha ha ha, tiểu tử, ngươi chết chắc rồi.”
Sinh vật một sừng điên cuồng cười ha ha.
“Nhất Giác, thành viên hội đồng giải đấu vũ trụ Cao duy, làm trái với điều lệ, vi phạm quy tắc giải đấu, tự tiện can thiệp, ban mạt sát.”
Một giọng nói lạnh băng truyền đến làm tất cả đều hít hà một hơi.
“Không...” Sinh vật một sừng hoảng sợ kêu to.
Phanh!
Một luồng sáng rơi xuống, đánh vào người sinh vật một sừng, nháy mắt biến nó thành tro tàn tiêu tán.
Đã chết!
Nó bị mạt sát, chưa bao giờ nghĩ đến mình lại bị mạt sát.
Đến chết cũng không nghĩ ra vì sao kẻ chết lãi là mình?
Đó là âm thanh thẩm phán đến từ hội đồng.
Gia hỏa đáng thương, chỉ là pháo hôi để thử Mộc Phàm mà thôi.
Hiện tại thử đủ rồi, Mộc Phàm cường thế phản kích, thậm chí đối cứng với hội đồng.
Có lẽ là do cảm giác được hơi thở khủng bố trong cơ thể Mộc Phàm hoặc là vì một nguyên nhân, cuối cùng chỉ sinh vật một sừng bị mạt sát.
Nguyên nhân là phá hư quy tắc giải đấu, tự mình ra tay can thiệp.
Kẻ sáng suốt đều có thể nhìn ra được khúc mắc, xem tất cả đều ngu ngốc sao?
Hiển nhiên là hội đồng kiêng kị thực lực của Mộc Phàm rồi.
“Hừ.” Mộc Phàm cười lạnh một tiếng, chậm rãi ngồi xuống.
Đám Hình Thiên, Lăng Sa, Thường Nga đều nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng vượt qua một kiếp.
Nhìn Mộc Phàm không có việc gì, ánh mắt vô số cường giả, sinh vật nhìn hắn thay đổi, có kinh hoảng, có sợ hãi, khó tin, cũng có cả kính sợ.
Có thể chống đối, khiêu khích hội đồng giải đấu mà vẫn sống sót, thậm chí khiến đối phương tự mạt sát bên mình, thật sự rất khủng bố.
Càng nghĩ càng thấy ớn.
“Tiếp tục!”
Các trận đấu bị gián đoạn lại tiếp tục.
Nhưng Mộc Phàm phát hiện nhóm mình vẫn không thể tham dự.
Trong lòng hắn có chút bực bội, thật muốn trực tiếp đánh tới cướp sạch, nhưng trước mắt hắn vẫn chưa biết rõ tình hình vũ trụ Cao duy.
Mộc Phàm không có hành động thiếu suy nghĩ, mà là muốn nhân cơ hội này vớt thêm một mớ nữa, bỏ qua thì không còn cơ hội.
Nhìn sân đấu, Mộc Phàm lặng lẽ quan sát vũ trụ số một.
“Có muốn hợp tác không?”
Hắn lặng yên truyền âm cho cường giả tóc bạc thuộc vũ trụ số một.
Đây là Sáng thế chủ mạnh nhất vũ trụ số một, nhân vật giống như Bàn Cổ, trên người có Hỗn độn thanh liên.
Nghe được lời này, ánh mắt cường giả tóc bạc lóe lên rồi khôi phục bình thường.
“Không cần.”
Hắn lạnh nhạt đáp lại một câu khiến Mộc Phàm ngạc nhiên.
Không nghĩ tới gia hỏa này lại từ chối.
Còn là lần đầu tiên nữa nha, nhưng Mộc Phàm chỉ cười cười, không thèm để ý.
Từ chối thì thôi, nếu không muốn chỗ tốt, vậy thì hắn chỉ có thể đưa cho người khác.
Mộc Phàm đã xếp vũ trụ số một vào lãnh cung, chuẩn bị tìm cơ hội thôn tính tiêu diệt.
Giữ lại một vũ trụ không nghe cũng không có tác dụng, còn không bằng tiêu diệt cho gọn.
“Có lòng tốt muốn bồi dưỡng các ngươi, đáng tiếc, chỉ có thể đào thải các ngươi.”
Mộc Phàm lẩm bẩm, ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng, quyết định một vận mệnh tương lai của một vũ trụ.
Không nghe lời thì không cần tồn tại.
“Nhân hoàng, có hứng thú tiếp quản vũ trụ số một không?”
Lúc này, Mộc Phàm truyền âm cho Nhân hoàng vũ trụ số hai.
Nghe lời này, Nhân hoàng sửng sốt, nhìn về phía đám cường giả vũ trụ số một rồi lại nhìn về phía Mộc Phàm, hiểu ra chuyện gì rồi.
Hiển nhiên suy đoán là vũ trụ số một từ chối lời mời của Mộc Phàm, khiến cho hắn bất mãn.
“Có.”
Nhân hoàng không cần suy nghĩ liền trả lời.
Dù sao cũng không phản kháng được, vì sao không thành thành thật thật nghe lời chứ?
Cứ như vậy, sự tồn vong của vũ trụ số một đã được quyết định.
“Thiên Đế, còn cần đặt cược sao?”
Lúc này, Thường Nga mở miệng dò hỏi.
Mộc Phàm nheo mắt, cười nói: “Đương nhiên, không cược thì làm sao mà thắng?”
“Tới, đặt cược theo ta.”
Nói rồi Mộc Phàm lại bắt đầu đặt cược.
Nhưng lần này hắn đặt cược theo cách khác, chia thành mấy phần để đặt cược.
“Tới.”
“Hắn đặt cược”
Mộc Phàm vừa đặt cược liền kinh động hội đồng giải đấu, cơ chế thẩm tra..., một đám sôi nổi nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận